Ngoài phòng tuyết ào ào rơi xuống, trong phòng lại ấm áp như mùa xuân.
Trên một chiếc giường sưởi ấm áp, Mi Hoán ôm Lưu Thắng đang cười khanh khách nhìn Gia Cát Linh và Cam phu nhân.
Gia Cát Linh và Cam phu nhân mỗi người đều ôm trong lòng một đứa trẻ, chính là hai đứa con gái của Lưu Sấm, một đứa tên Lưu Uyển, một đứa tên Lưu Du.
Sau khi mùa đông đến, Gia Cát Linh và Cam Ngọc đều sinh hạ con gái, cũng trước sau trở thành mẫu thân.
Hai đứa con gái ra đời cũng khiến Lưu Sấm vô cùng vui mừng.
Không chỉ có vậy, sau khi mùa đông bắt đầu Hoàng Nguyệt Anh cũng sinh hạ một bé gái, khiến cho Gia Cát Lượng vô cùng vui mừng.
Sau khi Gia Cát Lượng làm phụ thân, dường như cũng trở nên trầm ổn hơn.
Mà Lưu Sấm lại vẫn giống như trước, dường như không thay đổi gì nhiều…
Ba người Mi Hoán cũng lặng lẽ trò chuyện, thỉnh thoảng sẽ cười rộ lên vui vẻ; mà trong phòng từng chiếc bàn chiếc bàn bày khắp bốn phía, Tuân Đán, Lã Lam, Triệu Diễm và Tào Hiến đang ngồi một chỗ đánh bài. Những lá bài này, dĩ nhiên là mạt chược do Lưu Sấm sai người chế tạo ra. Sau khi mùa đông bắt đầu, thời tiết càng ngày càng lạnh. Hoạt động bên ngoài cũng vì vậy mà giảm bớt, một đám tiểu tử nha đầu cả ngày nhàn rồi, Lưu Sấm liền nghĩ ra trò chơi này.
Rất hiển nhiên sau khi biết được quy tắc chơi mạt chược, trò chơi này lập tức trở thành hoạt động được các nữ nhân yêu thích nhất.
Không chỉ là các nữ nhân tụ tập một chỗ đánh vài ván, thậm chí mấy tên thủ hạ của Lưu Sấm cũng chịu ảnh hưởng, đều tham gia hoạt động này.
Lưu Sấm đang ở chính đường Tuân Kham, lại đột nhiên thấy Võ An Quốc mặt đen xì đi đến.
Nhìn bộ dạng này của y là Lưu Sấm biết có chuyện gì xảy ra.
- Nguyên Tắc, lại thua sạch rồi hả?
- Lần sau đừng có trêu trọc đám người Khổng Minh, Nguyên Trực nữa, đánh một ván mạt chược còn vất vả hơn cả đánh nhau với người ta.
Lưu Sấm và Tuân Kham sau khi nghe xong không kìm nổi cười ha ha.
Đúng vậy, hai người Cát Lượng và Từ Thứ đều tuyệt đối thuộc loại tinh anh, các loại tính toán khi đánh bài của họ làm sao Võ An Quốc có thể địch lại được?
Chớ nói Võ An Quốc, liền ngay cả Lưu Sấm sau mấy lần đánh mạt chược với Gia Cát Lượng, Từ Thứ cũng không dám tiếp tục chơi trò này với bọn họ.
Đúng như Võ An Quốc nói, đánh bài với bọn họ thật sự là quá mệt mỏi!
Không thể lộ ra nửa điểm cảm xúc, nếu không trong tay mình có những lá bài nào đều bị đám người Gia Cát Lượng đoán được hết. Có một lần, Gia Cát Lượng thậm chí có thể đoán được hết những lá bài trong tay Lưu Sấm, khiến Lưu Sấm suốt cả một buổi tối cũng không thể thắng nổi một ván, suýt nữa thua sạch túi tiền.
Người có thể đánh bài với Gia Cát Lượng này cũng phải là người mưu cao kế sâu.
Tuân Kham cũng thỉnh thoảng mới chơi với bọn họ một ván, nhưng loại đồ chơi này quá mức hao tâm tốn sức, cũng dễ dàng nghiện, cho nên Tuân Kham cũng không thường xuyên tham gia. Nhưng Tư Mã Ý lại thường xuyên đến gia nhập ván bài, mỗi lần đều đánh đến bất phân thắng bại với đám người Gia Cát Lượng. Kết quả là ai cũng không thua, ai cũng không thắng.
Thẳng tính như Võ An Quốc, bất kẻ trong tình huống nào cũng đều để lộ chủ kiến, thật sự không thích hợp đánh bài với đám người Gia Cát Lượng.
- Khổng Minh thật là bụng dạ nham hiểm, xem ra Nguyên Tắc hôm nay lại thua sạch rồi.
Võ An Quốc vẻ mặt đưa đám nói: - Bổng lộc tháng này cũng mất, thời điểm Khổng Minh hạ thủ thật sự quá là nham hiểm đi…
Bộ dáng hậm hực kia khiến Lưu Sấm không nhịn được bật cười haha.
Hắn khoát tay: - Bình thường ngươi chẳng phải đến chỗ ta ăn cơm suốt đó sao, không giống như con bò ngốc còn muốn nuôi gia đình. Đi gọi đám người Khổng Minh đến đây, ta có chuyện cần bàn bạc với bọn họ.
- Vâng!
Võ An Quốc xoay người rời đi, nụ cười trên mặt Lưu Sấm cũng mờ dần.
Tháng tám năm Kiến An thứ sáu.
Trong lịch sử, Viên Thiệu là chết vào năm Kiến An thứ bảy, nhưng hiện nay y đã mất trước một năm, quả thật khiến Lưu Sấm cảm thấy không ngờ đến… Nghe nói, Viên Thiệu là bị hai huynh đệ Viên Đàm, Viên Thượng làm cho tức giận mà chết. Nhưng trên thực tế, Lưu Sấm lại hết sức rõ ràng, đó là Tư Mã Ý mật lệnh Viên Triều Niên nói chuyện về Tân Bình làm phản cho Viên Thiệu. Sau khi Viên Thiệu biết được chân tướng nhất định là giận không kìm nổi. y tuyệt đối không nghĩ tới, mình ở tiền phương quyết chiến với Tào Tháo, hai đứa con trai mình lại hục hặc với nhau, mà những mưu thần liên quan thì giống như hoàn toàn không để ý đại cục, vậy làm sao có thể thành được đại sự?
Viên Thiệu vì vậy mà bệnh nặng khó qua khỏi, bệnh tình vì vậy mà càng thêm trầm trọng.
Sau khi vào mùa thu, bệnh tình của Viên Thiệu đã đến mức nguy kịch… Y từng phái người đi tới Nam Dương tìm Trương Trọng Cảnh chữa bệnh, lại biết được Trương Trọng Cảnh sớm dời nhà đến Liêu Tây.
Viên Thiệu bắt đầu cảm thấy sợ hãi!
Y phát hiện mỗi bước đi của Lưu Sấm đều như đang đè nát lên từng khúc xương sườn của y vậy.
Có thể nói thành tựu hiện nay của Lưu Sấm hoàn toàn là giẫm đạp lên Viên Thiệu mà gây dựng lên… Điều này cũng khiến cho Viên Thiệu cảm thấy khủng hoảng, suốt ngày gặp ác mộng không dứt.
Sau khi qua Trung Thu, Viên Thiệu liền chết bệnh ở Nghiệp Thành!
Cái chết sớm của Viên Thiệu khiến Lưu Sấm có chút vội vàng không kịp chuẩn bị.
Trên thực tế, nếu Viên Thiệu còn sống, Tào Tháo muốn tiến binh lên Hà Bắc, nhất định không phải chuyện dễ dàng.
Nhưng hiện tại Viên Thiệu chết rồi, Tào Tháo không còn cố kỵ nào nữa. Hai người Viên Đàm Viên Thượng mặc dù ỏ đó nhưng cố nhiên không thể là đối thủ của con cáo già Tào Tháo.
Hơn nữa lại phát triển độc nhất vô nhị với lịch sử.
Sau khi Viên Thiệu chết, hai huynh đệ Viên thị lại quay ra đấu đá nhau. Viên Thượng là ái tử của Viên Thiệu, lại có sự trợ giúp từ của mẫu thân Lưu thị, lại có Phùng Kỷ bày mưu tính kế, giả mạo chỉ dụ vua lập Viên Thượng làm tự. Viên Đàm vốn một lòng một dạ muốn tiếp nhận địa vị của Viên Thiệu, lại mộng đẹp tiêu tan. Dưới đề nghị của Quách Đồ, Viên Đàm giận dữ lãnh binh rời khỏi Bình Ân, tự nhận là Xa Kị tướng quân, đóng quân ở Lê Dương.
Mục đích của Viên Đàm vô cùng đơn giản, y muốn chiến thắng Tào Tháo, để chứng minh y mới là người thừa kế chân chính.
Chỉ có điều bước đi này của y đã phá hỏng toàn bộ bày bố khi còn sống của Viên Thiệu… Viên Thượng vội vàng ứng phó, vội để đại tướng quân Phùng Lễ đóng ở Bình Ân, sau lại ổn định phòng tuyến Thanh Hà. Nhưng ảnh hưởng của việc Viên Đàm một mình rời khỏi đã lan đi, trên dưới Ký Châu đều loạn hết cả lên.
- Viên Thiệu vừa chết, Viên Tam công tử sợ rằng không phải của Tào Tháo.
Lưu Sấm ngồi sau quầy rượu trên mặt đất, tự mình hâm rượu rồi rót đầy cho mọi người.
Tuân Kham, Tân Bình, Điền Thích và Tự Hộc ngồi ở bên trái hắn, mà Gia Cát Lượng, Từ Thứ, Lư Dục thì ngồi ở bên phải hắn.
- Ta vốn định nghỉ ngơi và chỉnh đốn một thời gian ngắn nhưng hiện tại xem ra thời gian đã không đợi ta nữa rồi.
Ý tứ của Lưu Sấm rất dễ hiểu.
Mọi người đang ngồi đây trong lòng đều hiểu.
Nếu Viên Thiệu còn sống, không biết chừng có thể giúp Lưu Sấm ngăn cản một phần quân tiên phong của Tào Tháo. Mà Lưu Sấm cũng có thể nhân cơ hội này, nghĩ cách cải thiện quan hệ với Viên Thiệu, rồi sau đó mưu đồ nghỉ ngơi và chỉnh đốn. Thành quả U Châu trong năm nay cũng không tồi, mặc dù Lưu Sấm liên tục xuất quân chinh chiến nhưng phần lớn là ở ngoại vực tác chiến. Tuy rằng đã mang đến áp lực cực lớn cho U chấu, nhưng dù sao ngọn lửa chiến tranh vẫn chưa lan đến U Châu, cho nên cũng không phải chịu ảnh hưởng ác liệt
Nếu như trận chiến Quan Độ, Hà Lạc gần như mười phần thì cũng lợi dụng được sơ hở đến chín phần.
Trong thời gian diễn ra đại chiến ở Thương Đình, mặc dù lan đến cả Thanh châu…
Nhưng so sánh với những tổn thất trong chiến tranh của Viên Thiệu và Tào Tháo, tổn thất của U Châu cũng không lớn lắm.
Đặc biệt là đến mừa thu hoạch, vụ bội thu lúa gạo ở bán đảo Triều Tiên đã gần như hóa giải hoàn toàn áp lực của U Châu. Đồng thời từ đầu năm đã thi hành các chính sách khuyến nông, U Châu một năm nay có thể nói mưa thuận gió hoà, cho nên thu hoạch không tệ, đủ để duy trì kế hoạch năm sau của U Châu. Phải biết rằng trong kế hoạch năm sau của Lưu Sấm phải trăm ngàn đến tám trăm ngàn nhân khẩu cho U Châu, đây cũng là một công trình rất lớn, toàn bộ U châu đều hoàn toàn không được nghỉ ngơi mà tiếp tục bận rộn, ké hoạch dự trữ lương thực cũng vì vậy mà tăng lên.
Nói cách khác, U Châu cần nghỉ ngơi lấy lại sức, không thể chịu nổi chiến sự quá lớn nữa rồi. Từ năm Kiến An thứ năm đến năm Kiến An thứ sáu, đại chiến liên miên không dứt. Các binh sĩ dưới trướng la đều cảm thấy mỏi mệt rồi…
Dựa theo kế hoạch của Lưu Sấm là hi vọng đợi vụ thu hoạch năm sau qua đi mới lại dụng binh với Ký Châu. Nhưng hiện tại xem ra, thời gian chỉ sợ chưa đủ!
Tuân Kham nhấp một hớp rượu, đột nhiên nhìn Gia Cát Lượng hỏi: - Khổng Minh, cháu thấy thế nào?
Không biết tại sao, nghe Tuân Kham nói ra những lời này để, Lưu Sấm lại có một cảm giác kỳ lạ.
Những lời này, không phải là lúc trước hắn thích nhất hỏi Gia Cát Lượng sao?
Gia Cát Lượng lại không có cảm giác gì, khẽ mĩm cười nói: - Lão đại nhân đã có đối sách, cần gì phải làm khó Khổng Minh?
- Ha hả, ta chỉ là muốn nghe nghe suy nghĩ của cháu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...