Hãn Thích

Số mệnh nghe có vẻ hư vô mờ mịt nhưng thời đại này rất được nhiều người công nhận. Lưu Sấm nếu không có vận khí tốt sao chỉ trong thời gian ngắn liền có thể đứng vững ở Thanh Châu? Nếu Lưu Sấm không có vận khí tốt sao chỉ trong vòng một năm đã từ Liêu Đông tấn công đến U Châu?

Có lẽ trong mắt những người bình thường, đại thắng Liễu Thành chẳng qua là vận may của Lưu Sấm.

Nhưng trong mắt Ti Trạm đó chính vận khí của Lưu Sấm tốt. Bản thân là học trò nghèo tuy có chút hư danh nhưng phải xem bên nào trọng? Lúc trước y dựa vào Chân thị mới có cơ hội đến U Châu, nào biết được Viên Hi không được sáng sủa như thế, một khi đã như vậy y làm sao dám theo Viên Hi nữa? Sao không thay minh chủ?

Nếu Lưu Sấm chiếm giữ U Châu, tất nhiên có thể thành chư hầu một phương. Đến lúc đó dù là Viên Thiệu đến chinh phạt thì Lưu Sấm cũng có đầy đủ năng lực mà chống cự.

Sau khi suy nghĩ, Ti Trạm quyết ý quy hàng. Tuy nhiên, sau khi nghe tin Trương Cáp bại trận, Lưu Sấm đã thả Trương Cáp đi, trong lòng Ti Trạm thật sự sợ hãi.

- Ta cùng Tuấn Nghệ là có giao tình riêng. Nhớ ngày đó Tuấn Nghệ từng giúp ta khá nhiều, ta càng nhớ kỹ trong lòng....Nay Hoàng thúc lâm trận lại không giết Tuấn Nghệ, nhưng trên thực tế lại khiến Tuấn Nghệ lâm vào tình huống nguy hiểm. Tính tình của Tuấn Nghệ ta rất rõ, hắn nhất định sẽ trở về bẩm báo với Viên Hi. Vấn đề là tên tiểu tử Viên Hi bảo thủ đa nghi, nhất định sẽ không tin tưởng Tuấn Nghệ. Tuấn Nghệ đi chuyến này chẳng khác nào như dê vào miệng cọp, rất dễ bị Viên Hi hãm hại.

Lưu Sấm nhíu chặt mày suy nghĩ.

Thật sự trong lòng hắn không nghĩ nhiều đến thế, lúc ấy tha cho Trương Cáp cũng là suy nghĩ nhất thời. Nhưng nếu vì thế mà gây nguy hại đến tính mạng của Trương Cáp thì thật sự hắn không muốn chút nào......Hắn đứng lên, lo lắng đi lại bồi hồi trước phủ Xương Bình, một lát sau đột nhiên hắn ngẩn đầu nói:

- Ti tiên sinh, ta không giết Tuấn Nghệ vì ta quý tài hoa của hắn, nếu Tuấn Nghệ vì ta mà chết thật sự ta không muốn chút nào. Như vậy đi, ta sẽ dẫn binh mã đến Trác huyện xem có thể cứu được Tuấn Nghệ không......Tiên sinh có nguyện đi theo không?

Đương nhiên Ti Trạm không từ chối, y vội vàng gật đầu đáp ứng.

Lập tức, Lưu Sấm lệnh Từ Thịnh trấn thủ Xương Bình, sau đó lệnh Hoàng Trung thẳng tiến đến Trác Lộc.

Hắn lệnh Trương Liêu suất bộ tiến đến Kế huyện, nghĩ cách làm lệch hướng sự chú ý của Viên quân, sau đó hắn dẫn hai nghìn kỵ quân tập kích bất ngờ Trác huyện.....

..............................

Đúng như sự dự đoán của Ti Trạm, Trương Cáp đến Trác huyện liền bị Viên Hi bắt lấy.


- Sao Nhị công tử lại đối với ta như vậy?

Vẻ mặt Trương Cáp kinh hãi nhìn Viên Hi không hiểu.

Viên Hi cười lạnh nói:

- Trương Cáp, ngươi cho ta là đứa trẻ lên ba không hiểu chuyện sao? Ngươi dẫn theo binh mã cứu viện Xương Bình, sao chỉ có một mình ngươi trở về? Nếu toàn quân bị tiêu diệt sao ngươi có thể bình yên vô sự. Lúc này ngươi đến đây lại nói với ta binh lực Lưu Sấm mạnh mẽ, rõ ràng muốn làm loạn quân ta, thật đáng giận! Viên gia đối với ngươi không tệ, sao ngươi dám phản ta?

Trương Cáp nói bị oan uổng nhưng Viên Hi lại không chịu tin.

- Thật thiệt thòi cho hắn tự xưng là Từ Đình Trụ Hà Bắc nhưng lại là một tên tiểu nhân.

Viên Hi bắt Trương Cáp giam trong đại lao không kìm được chửi ầm lên:

- Tên gian tặc như thế tuyệt đối không được tha cho hắn. Đợi mấy ngày nữa đưa hắn ra chém đầu, răn đe bọn chúng, xem những người khác có dám không.

Nói xong Viên Hi liền thở hồng hộc trở về hậu trạch.

Trương Cáp bị giam trong đại lao của Trác huyện, y cảm thấy nản lòng thoái chí vô cùng.

Y thật sự không nghĩ y quay về cảnh báo lại bị bắt oan uổng như thế. Không trách được người ta nói ba người con của Viên gia không ai làm nên đại sự....Lưu Hoàng thúc kia binh hùng tướng mạnh, rõ ràng thiết lập nên cạm bẫy ở Xương Bình nhưng không ai có thể nhìn ra manh mối. Đúng rồi còn Khiên Chiêu, với khả năng của Khiên Chiêu mới có thể nhìn ra kế sách của Lưu Hoàng thúc, đến lúc đó có thể chứng minh được sự trong sạch của mình, tin tưởng Viên gia sẽ buông tha cho minhg. Nghĩ đến đây Trương Cáp cũng nhẹ nhàng thở ra.

Y bị giam trong đại lao ba ngày.

Ngày thứ tư khi trời vừa tối. Trương Cáp dựa lưng vào vách đất lạnh lẽo, mắt nhắm nghỉ ngơi, chợt nghe ngoài đại lao truyền đến vài tiếng kêu thảm thiết, theo sát sau tiếng bước chân vang lên càng lúc càng gần.

- Tuấn Nghệ, Tuấn Nghệ, huynh ở đâu?


Trương Cáp ngẩn ra, mở to mắt đứng dậy đến bên cửa nhà lao, nhìn qua song cửa.

Chỉ thấy cuối hành lang một ngọn đèn dầu sáng trưng. Trong tay Cao Lãm cầm một cây đuốc, sải bước xông đến, trong tay cầm thanh bảo kiếm, vừa đi vừa lớn tiếng gọi to tên Trương Cáp.

- Quan Trị, sao ngươi đến đây?

Thấy rõ là Cao Lãm, Trương Cáp kinh hãi vô cùng.

Y lớn tiếng gọi, Cao Lãm nghe được nhanh chóng chạy đến.

Ánh lửa hạ thấp xuống, trên người Cao Lãm còn dính máu, bảo kiếm trong tay máu tươi còn nhỏ giọt rơi trên mặt đất.

- Quan Trị, vậy là ngươi....

Cao Lãm lớn tiếng nói:

- Tuấn Nghệ, huynh lui về sau hai bước.

Theo bản năng Trương Cáp vội lui về sau hai bước, chỉ thấy Cao Lãm giơ cao thanh kiếm bổ xuống song cửa đã khóa, rồi dùng một cước đã vào cửa lao, vững chải bước trên mặt đất.

- Tuấn Nghệ, huynh bị thương nặng không?

Trương Cáp cảm thấy như không tin vào sự việc này, y nhìn Cao Lãm nói:

- Quan Trị, sao ngươi lại ở đây? Ngươi định làm cái gì vậy hả?


Trong lòng y dự cảm được có điều không may sẽ đến.

Trương Cáp vội tiến lên, nắm lấy cánh tay Cao Lãm nói:

- Quan Trị, cuối cùng xảy ra chuyện gì? Tại sao ngươi ở nơi này, sao trên người có máu?

Vẻ mặt Cao Lãm hiện lên chút thống khổ.

- Nói ra thì dài lắm....

Hóa ra ngay sau khi Trương Cáp đại bại ở Khâu Thủy, ở Ung Nô Điền Dự và Triệu Vân hợp binh tấn công quân Viên.

Cao Lãm không nghĩ quân Liêu Đông đột nhiên lại phát động cường công, nên ứng phó không kịp thời, đại doanh ở Cô Thủy bị quân Liêu Đông công phá, Cao Lãm liều chết mới thoát khỏi trùng vây, mang theo tàn binh bại tướng trốn thoát khỏi Trác huyện.

- Quân Liêu Đông thật sự quá hung tàn. Tên Triệu Tử Long kia không biết là mãnh tướng nào của Lưu Sấm đã khiến đại doanh ta trở nên tán loạn, lộn xộn....Ta may mắn chạy thoát liền nghe nói huynh bị tập kích ở Khâu Thủy. Tên Lưu Sấm này đúng thật giả dối, tin hắn vây Xương Bình là giả, phục kích viện binh đó mới là mục đích chính. Nan Lâu Thiền Vu ở núi Quân Đô đều bị quân Liêu Đông khai hỏa đốt sạch, hầu như toàn quân bị tiêu diệt, chính y cũng là tù binh của quân Liêu Đông bị nhốt ở Xương Bình.

Trương Cáp hít một hơi sâu, một lúc lâu cũng không nói nên lời.

Hơn nửa ngày y hạ giọng nói:

- Nói vậy Xương Bình đã bị Lưu Hoàng thúc công phá?

- Đúng vậy!

Cao Lãm lại nói:

- Ta còn nghe nói Năng Thần Để Thiền Vu ở Phan huyện cũng không dám tiến về trước một bước, quân Liêu Đông đã phái đi sứ giả cùng hắn nghị hòa.

Sau khi trở lại Trác huyện, ta nghe nói huynh bị Viên Hi bắt. Cho nên ta lập tức tìm Khiên Chiêu, muốn cầu xin cho ngươi....Ai ngờ tên Khiên Chiêu này thấy chết mà không cứu, còn nói Tuấn Nghệ huynh và Lưu Hoàng thúc cấu kết cùng nhau. Nhị công tử đã quyết ý xử tử huynh. Ta nghe nói thế, thật sự rất tức giận, không thể nào nhịn được. Tuấn Nghệ huynh là hạng người gì ta tự biết, ngươi đối với Viên Công trung thành và tận tâm sao hiện giờ có thể có được kết cục như thế? Một khi đã như vậy thì cứ phản đi.

Trương Cáp nghe nói thể sắc mặt xanh mét.


Chỉ có điều y còn chút do dự.

Cao Lãm thấy thế nóng nảy nói:

- Tuấn Nghệ, chuyện đã đến nước này huynh còn do dự gì chứ? Lưu Hoàng thúc vì thấy huynh là hảo hán mới không ra tay độc thủ, nào biết được lại bị bọn xấu xa hãm hại. Tên tặc tử Khiên Chiêu này thật là....Nhớ ngày trước ta và huynh đã đề bạt hắn, nhưng hiện tại hắn thấy chết mà không cứu, ngược lại còn muốn lấy tính mạng huynh. Ta xem dưới trướng Viên thị chỉ toàn bọn người xấu xa, huynh không thấy ngay cả Điền Phong tiên sinh cũng bị Viên Công nhốt vào đại lao....Nếu huynh không phản, tất bị Viên Hi sát hại, đến lúc đó ai thương hại huynh?

Trương Cáp nhẹ nhàng gật đầu nói:

- Thôi được, nếu đã như vậy thì phải phản thôi.

Y cùng Cao Lãm đi ra khỏi đại lao, đã thấy ngoài đại lao mấy trăm quân sĩ đang chờ xuất phát.

- Chúng ta đi đâu?

Cao Lãm ngẫm nghĩ một chút nói:

- Đơn giản chúng ta đánh ra Trác huyện, đi theo Lưu Hoàng thúc

- Hiện giờ cũng chỉ có thể như vậy.

Hai người Trương Cáp, Cao Lãm đều trở mình lên ngựa, mang theo mấy trăm quân sĩ, thẳng đến cửa thành Trác thị mà đi.

Đến cửa thành Trác huyện lại bị lính canh ngăn lại.

Cao Lãm giả vờ được Viên Hi điều đi giải quyết việc chung, lừa mở được cửa thành cùng Trương Cáp đi ra thị trấn.....Chỉ có điều sau khi cửa thành đóng lại chợt nghe trên đầu thành truyền đến tiếng trống vang dội. Theo sát phía sau ngoài thành đèn đuốc sáng trưng, một đám Viên quân vây đám người Trương Cáp, Cao Lãm lại.

Trương Cáp thấy thế trong lòng cả kinh.

Y định mở miệng thì lại nghe cửa thành trên lầu truyền đến tiếng gầm thét:

- Cao Quan Trị, Trương Tuấn Nghệ.......Ta sớm biết các ngươi lòng mang ác ý, trước đây ta còn chưa dám chắc chắn, nếu không có Khiên Chiêu tướng quân nhắc nhở, ta suýt bị các ngươi lừa rồi. Hôm nay, xem các ngươi chạy đi đâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui