Vào trong dịch quán Thổ Ngân, Lưu Sấm gặp Chân Mật.
Mục đích của Trần Cung rất rõ ràng, Chân gia không phải dựa vào Chân Mật là con dâu của Viên gia sao? Y bắt Chân Mật đi xem Chân gia còn bám vào ai?
Lần hành động này, Trần Cung và Tư Mã Ý phối hợp với nhau, lần đầu tiên vận dụng tổ chức thành lập gần đây là Hoàng Các.
Hoàng Các đã được thành lập ở Trung Sơn, một năm nay để nghe ngóng tình hình, thừa dịp Chân Mật về nhà thăm người thân liền bí mật bắt cóc Chân Mật. Từ đó, Chân gia không biết hướng Viên Hi giải thích thế nào, hơn nữa lại mất tích ở nhà.....Đơn giản chính sợ bị người ta chê cười, một mặt sợ Viên Hi nghi kỵ, tóm lại Trần Cung muốn Chân thị lo lắng đứng ngồi không yên.
- Trước đây Tử Phương mở một cửa hàng tại Vô Cực, tiến hành hợp tác mua bán cùng Chân thị. Vì thế mới có thể hiểu được tình huống của Chân thị một cách rõ ràng, con cái của Chân Dật có cả thẩy ba nam năm nữ, đứa con cả tên Chân Dự, con thứ là Chân Nghiễm, con nhỏ là Chân Nghiêu. Trên Chân Mật còn có bốn người chị, đó là Chân Khương, Chân Thoát, Chân Đạo, Chân Vinh, ba người chị lớn Chân Khương, Chân Thoát, Chân Đạo đã lập gia đình và có con cái, còn chị thứ tư Chân Vinh cũng đã được hứa gả vào nhà Thôi thị ở Thanh Hà.
Trần Cung nói rất rõ ràng, mối quan hệ của Chân thị và Viên thị vô cùng mỏng yếu, chỉ vì Chân Mật mà thôi.
- Theo thuộc hạ được biết Chân Mật cùng thiếp của Viên Thượng là Lưu phu nhân có quan hệ không thân thiết lắm.
Lần này sở dĩ về nhà cũng vì xảy ra bất hòa với Lưu phu nhân, cho nên nhân cơ hội về thăm viếng....Nếu không chỉ sợ không có cơ hội.
Chân Mật vừa tròn mười tám tuổi, ngồi co rút trong góc phòng tối, lạnh run.
Khi Lưu Sấm nhìn thấy Chân Mật, tuy trong lòng đã có chuẩn bị trước nhưng vẫn không kìm được sự cảm thán đối với nàng.
Tử Kiến thật không lừa hắn.
“Phảng phất hề nhược khinh vân chi tế nguyệt. Phiêu diêu hề nhược lưu phong chi hồi tuyết. Viễn nhi vọng chi,giác nhược thái dương thăng triều hà; Bách nhi sát chi, chước nhược phù cừ xuất lục ba. Nùng tiêm đắc trung Tu đoản hợp độ. Kiên nhược tước thành Yêu như ước tố. Minh mâu mỹ lãi Yếp phụ thừa quyền Côi tư diễm dật Nghi tĩnh thể nhàn Nhu tình xước thái Mị vu ngữ ngôn... (Bài thơ: Lạc Thần Phú của Tào Thực)”
(Dịch nghĩa: Từ xa mà ngắm, nàng tỏa sáng không thua kém gì ánh bình minh buổi sáng, đến gần hơn, nàng tươi như đóa phù dung trên dòng sông biếc, to nhỏ vừa tầm, ngắn dài hợp độ, bờ vai như được gọt thành, thắt lưng hợp độ, đôi mắt đẹp sáng lấp lánh, thừa hưởng má lúm đồng tiền, dáng dấp cân đối, vẻ đẹp thùy mị, quyến rũ không có ngôn ngữ nào tả được....) Thật sự đẹp, đúng mỹ nhân bại hoại!
Từ khi tái sinh đến nay Lưu Sấm đã gặp khá nhiều mỹ nhân, trong đó biểu hiện của sắc đẹp tuyệt sắc là Điêu Thuyền.
Nhưng khi hắn nhìn thấy Chân Mật thì không khỏi bị vẻ đẹp của Chân Mật làm kinh ngạc. Càng nghĩ trong đầu hắn mới nhận ra chỉ có quyển Lạc Thần Phú của Tào Thực mới có thể cô đọng hết, ngoài Lạc Thần Phú của y ra không ai có thể tả được vẻ đẹp của Chân Mật.
Vẻ đẹp người con gái này, thật sự là họa thủy mà. Có lẽ chính vì diện mạo của nàng mới khiến cho vận mệnh cả đời nàng long đong.
Lưu Sấm không nhớ có đọc qua những ghi chép của Chân Mật trong lịch sử nhưng hắn ấn tượng mơ hồ lịch sử có ghi lại khi Tào Tháo công phá Nghiệp Thành thành công, Chân Mật bị Tào Phi chiếm lấy, lúc đầu rất được Tào Phi yêu mến nhưng sau bị người ta hãm hại nên lại bị Tào Phi ban chiếu được chết.
Nếu nàng không sinh được một đứa con tốt thì khi Ngụy Minh đế Tào Duệ lên ngôi chỉ sợ không có ai vì nàng mà lật lại bản án......
- Xin hỏi tướng quân, người là ai?
Thấy Lưu Sấm ngơ ngác nhìn mình, Chân Mật không khỏi kích động. Nàng sao có thể dự đoán được lần về nhà này đã gặp tai họa, nàng chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi không ngờ khi thức dậy đã bị người ta bắt đi.
Tuy không rõ lắm đang ở nơi nào nhưng Chân Mật có thể đoán sơ qua tình huống.
Lưu Sấm khẽ mỉm cười nhìn Chân Mật nói:
- Chân nương tử đừng sợ, nay ta mời Chân nương tử đến đây cũng không có ác ý gì, chỉ muốn Chân nương tử đến làm khách. Nàng hãy nghỉ ngơi thật tốt, mai ta sẽ cho người đưa đến Lâm Du, có người tiếp đãi tử tế cho nên nàng không nên quá lo lắng.
Nói xong Lưu Sấm liền xoay người đi ra.
Mỹ nhân đẹp như thế thật sự khiến hắn không thể không rung động.
Hắn cảm giác mâu thuẫn giữa hắn và Chân thị lại bắt một cô gái yếu ớt chịu trách nhiệm thật sự không đành lòng.
Nhưng đây là chiến tranh. Trong cuộc chiến ngươi sống ta chết, sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Lưu Sấm cũng không thể nói những việc Trần Cung làm là sai lầm, trên thực tế để thắng lợi không từ bất cứ thủ đoạn nào này dù có liên lụy đến người vô tội.
Có lẽ, đơn giản vì nàng là một mỹ nhân.
Lưu Sấm tự nhận mình không phải là đồ háo sắc, nhưng vì vận mệnh hiện hắn đã có đến bốn vị phu nhân, bốn người thiếp.....Mỹ nhân gặp được khá nhiều, huống chi hiện giờ Lưu Sấm lo lắng cuộc chiến U Châu bề bộn, thì còn tinh thần đâu mà chú ý đến Chân Mật?
Vừa đi ra khỏi cửa hắn nói với lính canh:
- Phải canh giữ cẩn thật, nhất định không được để bất cứ kẻ nào quấy rầy.
- Vâng.
Thủ vệ khom người tuân mệnh, đưa mắt nhìn theo Lưu Sấm rời đi.
Trong phòng lúc này Chân Mật cũng trở nên tỉnh táo hơn. Quả nhiên là hắn.....Trước đây Chân Mật đã đoán là Lưu Sấm nhưng khi hắn nói đưa thẳng nàng đến Lâm Du, nàng mới khẳng định chính xác. Trong lòng không khỏi dâng lên niềm chua xót.
Dù biết rằng Chân Mật gả cho Viên Hi nhưng không có nghĩa là nàng đồng ý làm những chuyện dính vào Chân thị. Viên Hi cũng không được Viên Thiệu yêu mến, hơn nữa tài năng của hắn cũng không đủ để chiếm được một khoảng bầu trời cho riêng mình. Chân thị không quá mạnh để ủng hộ nhiều cho Viên Hi, để Viên Hị bành trướng, có hắn có đủ năng lực để khởi động phần hùng tâm này lên không? Nếu không được, đó chính là ngu xuẩn....Kỳ thật Chân Mật hy vọng nhất chính là Viên Hi có thể sống yên ở U Châu, có thể làm chư hầu một phương, như vậy đã là quá tốt rồi, không ngờ Chân gia lại hợp tác với Viên Hi nhiều đến thế, cho tới hiện tại.....
Chân Mật nghe huynh trưởng Chân Nghiêu nói qua Chân gia và Viên Hi hợp tác đánh lén Lưu Sấm ở bến tàu Liêu Tây, dường như còn chết rất nhiều người.
Điều này khiến Chân Mật không khỏi lo lắng đề phòng.
Khi nàng ở Nghiệp Thành, đã nghe nói qua danh tính Lưu Sấm.
Có thể nhìn ra được những người dưới trướng Viên Thiệu đối với Lưu Sấm vô cùng kiêng nể.
Một nhân vật như thế sao Chân gia có thể đắc tội? Chân gia và Viên thị kết thân thì không có biện pháp nào khác nhưng không có nghĩa nhà cô đều phải tham dự. Năm thứ hai Hưng Bình, Nhị huynh Chân Nghiễm bị bệnh chết, mọi hy vọng của Chân gia đều ký thác lên người tam gia của Chân Mật là Chân Nghiêu.
Tuy Chân Dự anh cả của Chân Mật còn sống nhưng cũng không phải là người có dã tâm, chỉ thích xem hoa ngắm trăng mà thôi.
Dã tâm của Chân Nghiêu rất lớn, nên ủng hộ Viên Hi khá nhiều.
Hiện giờ giữa Lưu Sấm và Viên thị có giao tranh....Tam ca nàng cũng ở giữa cuộc tranh đấu của chư hầu, làm sao có thể lẫn vào được?
Trong lòng Chân Mật hiểu khá rõ, Viên Hi căn bản không phải là đối thủ của Lưu Sấm.
Lưu Sấm thân là Hoàng thúc Đại Hán, đối thủ của hắn lại là nhân vật như Viên Thiệu, Tào Tháo, ngay cả Viên Thiệu, Tào Tháo cũng không làm gì được Lưu Sấm, anh nàng ủng hộ Viên Hi là có thể đối phó được Lưu Sấm sao? Điều này không khiến Chân gia phát triển mà sẽ khiến Chân gia gặp đại họa khôn lường.
Lúc này chính tai họa đã đến!
Chân Mật không kìm được cười khổ một tiếng, lại ngồi trên giường.
Cũng may Lưu Hoàng thúc không làm gì gây khó dễ cho nàng, nếu không thì....
Trong lòng Chân Mật vừa trách cứ người nhà, vừa lo lắng cho tương lai của mình, đồng thời đối với Lưu Sấm cũng cảm thấy hiếu kỳ.
Nhìn tuổi hắn dường như cũng không lớn, lại có thể có nhiều thủ đoạn như thế?
Chân Mật ngồi trong phòng, tâm tư rối bời.
.......................
Tháng tám năm Kiến An thứ năm, nhất định không phải là một tháng yên tĩnh.
Tôn Sách đóng quân ở Đan Đồ, dục Giao Giang tấn công Quảng Lăng, tướng phòng giữ Quảng Lăng là Chu Linh tử thủ hai huyện Giang Đô và Quảng Lăng, mấy lần đánh lui Ngô quân.
Chiến sự trong lúc này không ai nhân nhượng ai.
Tôn Sách vốn chí khí tràn trề muốn nắm Quảng Lăng trong tay. Nhưng binh hao tướng tổn đã nhiều nhưng Quảng Lăng vẫn như trước bị Tào Tháo nắm trong tay khiến cho Tôn Sách không khỏi bực bội. Cả ngày nay y ở trong quân doanh vô cùng phiền muộn, vì thế mang theo mười mấy tên cận vệ ra ngoài, đi theo vùng ven sông cho khuây khỏa. Trên đường đi lại phát hiện ra một con nai nhỏ, Tôn Sách vô cùng phấn chấn, giương cung bắn nai con bị thương. Nai con kia mang mũi tên cắm trên người chạy đi, Tôn Sách liền giục ngựa truy tìm.
Y nào biết được trong rừng thưa ấy đột nhiên xuất hiện hơn mười người mặc áo đen, vây quanh Tôn Sách.
Võ lực của Tôn Sách cực kỳ cao siêu, đã sớm đạt được mức độ cảnh giới của Luyện Thần, nhưng đám người áo đen cũng không thua kém, trong đó có mấy người không ngờ đều là võ tướng đạt tới cảnh giới Dưỡng khí. Mặc dù Tôn Sách liều chết ngăn cản cũng không tránh khỏi bị tên bắn trúng, suýt nguy đến tính mạng.....
Nếu không phải Trần Vũ mang thân vệ đến, Tôn Sách có thể bị chết trong tay đối phương.
Thích khách này đều là những tử sĩ.
Cảm nhận được không thể giết được Tôn Sách, những người này liền tự sát, miệng nói Thái thú Ngô Quận Hứa Cống sẽ báo thù.
Nhưng vấn đề là Hứa Cống đã mất đi nhiều năm rồi sao có nhiều sĩ tử đến thế? Sau khi Tôn Sách được Đan Đồ cứu về mới phát hiện ra mũi tên bắn trúng Tôn Sách có chứa chất kịch độc, Tôn Sách lại trải qua một trận chiến đấu kịch liệt, độc đã vào tận xương tủy căn bản không thể cứu trị, may mắn huynh trưởng của Tôn Sách là Tôn Sông ở đó, cuối cùng cũng ổn định thế cục, mang Tôn Sách chạy về Ngô Quận trị liệu. Nhưng kể từ đó cũng không thể tiếp tục công kích Quảng Lăng, binh mã Giang Đông rơi vào đường cùng đành phải thu binh, đồng thời Tôn Sông phái người thông báo cho Chu Du, mời y chủ trì đại cuộc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...