Hãn Thích

Lưu Sấm trầm ngâm một hồi rồi cắn răng một cái, dường như đã có quyết định.

- Nếu người Tiên Ti muốn chiến, đơn giản là ta sẽ dấy lên chiến hỏa ở Bắc Cương. Người Tiên Ti thiện dã chiến, rất linh hoạt, mạnh mẽ. Nếu phòng thủ bị động, chúng ta ngày tư lúc bắt đầu tất rơi vào thế yếu... Ta chuẩn bị phái một đội binh mã xâm nhập vào Bắc Cương tập kích cướp Tiên Ti. Ta muốn nhìn xem người Tiên Ti có thể ngăn cản được thiết kỵ quân Hán của ta không. Năm đó Quan Quân Hầu từng giết giặc Hồ phải bỏ chạy, nay ta noi theo gương Quan Quân Hầu, khiến Bắc Cương phải nhuộm máu...

Mắt Sử Hoán sáng lên không kìm nổi nói: - Không biết chủ công chuẩn bị phái ai đi?Lưu Sấm sửng sốt nhìn Sử Hoán nói: - Hay là Công Lưu có người lựa chọn thích hợp rồi?

Sử Hoán cười nói: - Nếu bàn về chiến đấu với người Hồ, dướni trướng của chủ công không ai quen chiến bằng Ôn Hầu. Tuy Ôn Hầu đã lớn tuổi nhưng vẫn còn rất oai phong. Năm đó ông ta rong ruổi trên thảo nguyên khiến giặc Hồ nghe thấy đã phải bỏ chạy. Hiện giờ Ôn Hầu đang nhàn rỗi, có thể mệnh ông ấy làm chủ tướng, cho hai đại tướng quân phụ giúp giết nhập vào thảo nguyên. Đến lúc đó chắc chắn Yến Lệ Du kia sẽ hối hận vì đã đắc tội với chủ công.

Để Lã Bố nắm giữ ấn soái?

Lưu Sầm thầm gật đầu trong lòng. Luận về thuật kỵ chiến, đúng là không ai bằngLã Bố. Nhưng dù sao Lã Bố cũng đã già rồi, ở Bắc Cương sóc phong mạnh mẽ, không biết ông ta có chịu được không.

Ngoài ra lấy phó tướng nào để phối hợp với Lã Bố? Trong đầu của Lưu Sấm lóe lên tên của vô số người...

Người thích hợp nhất có lẽ không ai bằng Trương Liêu. Trương Liêu đã đi theo Lã Bố nhiều năm, sự phối hợp sẽ nhịp nhàng, mà hai người cũng đã rất quen nhau rồi. Hơn nữa Trương Liêu thiện chiến dũng mãnh, cũng là một lực chọn thích hợp nhất. Nhưng Lưu Sấm lại không muốn để Trương Liêu xuất chiến, vì hắn có việc khác để trọng dụng Trương Liêu.

- Công Lưu cho rằng ai sẽ thích hợp làm phó tướng?Sử Hoán khẽ mỉm cười hạ giọng nói: - Lấy Quân Hầu làm chủ thực sự không phải là để ông ấy chinh chiến sa trường mà là muốn mượn cái tên Cửu Nguyên Hao Hổ để chấn nhiếp giặc Hồi. Ôn Hầu chỉ cần trấn thủ trung quân là được, cho nên vì thế cũng phải chọn một Phó tướng dũng mãnh, càng phải tinh thông kỵ chiến.

Mạt tướng nghĩ dưới trướng của chủ công có ba phó tướng thích hợp. Nay Tử Long ở Ung Nô chống đỡ đại quân Trương Cáp, không thể đi được. Chi bằng lệnh cho Hành Nhược và Văn Trường làm phó, giúp Ôn Hầu xuất chinh Bắc Cương, đến lúc đó chủ công có thể tránh khỏi âu phiền.

Lưu Sấm nghe vậy không khỏi kinh ngạc nhìn Sử Hoán.


Không thể không nói là Sử Hoán này không dũng mãnh bằng đám Trương Liêu,Triệu Vân, nhưng nếu nói về hành quân đánh giặc bày mưu tính kế thì cũng chẳng kém gì họ.

Đây là một soái có tài. Một soái tài chưa chắc đã kém hơn Trương Liêu.

- Nhưng ta muốn Văn Trường đóng quân ở Huyền Thố, là ta lo lắng người Phu Dư quốc sẽ làm loạn.

Sử Hoán cười nói: - Chủ công lầm rồi... Nhớ lúc đầu, sở dĩ Phu Dư quốc dám làm loạn cướp biên giới là do triều cương hỗn loạn không để tâm đến Liêu Đông. Thêm vào đó Cao Cú Lệ lại làm hại, Công Tôn Độ phóng túng nên chúng mới làm ra chuyện như vậy. Nhưng bây giờ Liêu Đông đã về tay chủ công, hơn nữa Cao Cú Lệ cũng đã bị chủ công nhét vào biên giới Đại Hán. Phu Dư quốc sẽ không dám làm loạn nữa đâu?Chủ công chinh phạt Bắc Cương, chẳng những Phu Dư quốc không dám làm loạn thậm chí còn can tâm tình nguyện phối hợp với chủ công. Người Phu Dư quốc kia không chịu sự uy hiếp của Yến Lệ Du sao? Chủ công muốn diệt Yến Lệ Du có thể thảo luận với Phu Dư quốc chủ, chắc chắn sẽ được tương trợ lớn.

Sử Hoán nói cũng có lý.

Lưu Sấm nhẹ nhàng gật đầu một lát sau hạ giọng nói: - Chuyện này ta phải nghĩ lại đã.

Lôi kéo Phu Dư quốc cùng tấn công Yến Lệ Du... Như vậy Phu Dư quốc sẽ bị phân tán một phần lớn binh lực, cũng sẽ không gây áp lực quá lớn cho Lưu Sấm.

Chỉ có điều chinh phạt Bắc Cương không phải chuyện nhỏ.Tuy Lưu Sấm đã quyết nhưng vẫn phải về thảo luận với mọi người để cùng đưa ra quyết định cuối cùng.

Đến giữa trưa cuộc chiến cơ bản đã dừng lại.

Giờ Thìn, có Trần Kiểu dẫn theo tám trăm dũng sĩ từ Dương Nhạc qua núi Lâu Tử gia nhập chiến đoàn.


Theo sự xuất hiện của Trần Kiểu cũng thể hiện chiến loạn ở Liễu thành được chấm dứt. Lưu Sấm đích thân ra đón Trần Kiểu, càng liên thanh tán thưởng y. Trong tay Trần Kiểu không có nhiều binh mã nhưng lại dám mang người từ Dương Nhạc gất rút chi viện, đủ thấy y có lòng trung nghĩa.- Chủ công trên đường tôi bắt được một người, nhìn rất kì lạ.

- Hả?

Lưu Sấm nghe thấy ngẩn người ra rồi hỏi: - Quý Bật bắt được ai?

- Người này tự xưng là tù binh Tiên Ti nhưng cử chỉ lời nói lại không hề tầm thường.

Lưu Sấm suy nghĩ rồi bảo Trần Kiểu dẫn người kia đến.

Chỉ trong chốc lát đã thấy Trần Kiểu dẫn theo một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi oai hùng đi vào đại sảnh. Người đàn ông đó mặc đồ màu xám, đội khănvấn đầu, nhìn có vẻ mộc mạc. Chỉ có điều nhìn cử chỉ của y lại có một khí phách khó tả.

Y khom người rụt đầu lại, nhìn bề ngoài thể hiện có vẻ sợ hãi.

Nhưng Lưu Sấm nhìn thẳng vào mắt y thì không thấy y có vẻ sợ hãi nào như bề ngoài.

- Ngươi tên gì?


- Thảo dân tên là Điền Vượng.

- Điền Vượng?Đây là một cái tên rất lạ, ít nhất thì trong trí nhớ của Lưu Sấm cũng không hề có bất kì một ấn tượng nào.

- Vì sao ngươi lại ở trong người Tiên Ti?

Điền Vượng vội vàng giải thích, vốn y chỉ là dân chúng Liêu Tây bình thường vẫn ở ngoài biên giới. Y bị người Tiên Ti bắt, vì y tinh thông tiếng Tiên Ti và tiếng Ô Hoàn cho nên không bị chúng giết mà giữ lại trong quân làm tạp dịch.

Lưu Sấm vừa nghe y giải thích đồng thời đứng dậy đi đến bên cạnh y.

Hắn đi quanh Điền Vượng một vòng rồi chợt nói: - Vừa rồi ngươi nói, ngươi sống ở biên giới sao? Không biết dùng cái gì để sống?- Ồ, thảo dân lấy việc chăn thả mà sống.

- Ngươi nói láo!

Lưu Sấm đột nhiên thét lên chói tai tóm lấy Điền Vượng, lục soát quần áo của y.

- Da ngươi trắng như vậy sao có thể chăn thả mà sống được? Mặc dù ta không hiểu việc chăn thả nhưng cũng biết chăn thả ngày ngày phơi nắng gió, sao ngươi lại trắng như vậy? Còn nữa, một người chăn thả mà làm tạp dịch cho người Tiên Ti, lại đi một đôi dày có giá trị mười quan thế này. Ngươi cho rằng ta ngu, ta mù hay sao?

Điền Vượng biến sắc nhưng vẫn không tỏ ra kinh hoàng.

Y ngẩng đầu nhìn Lưu Sấm, một lúc đột nhiên hỏi:- Xin hỏi đại danh của tướng quân?

- Ta Lưu Sấm, Hoàng thúc Đại Hán, ngươi là người phương nào?


Điền Vượng ngẩn người ra, trong mắt chợt kinh hãi, sau đó lại dậm chân nói: - Không ngờ là Hoàng thúc đang ở Liễu thành, nếu sớm biết như vậy đã không cần tiêu hao người Ô Hoàn kia làm gì, mà là vừa đến Liễu thành lập tức phát động cường công ngay, tin là với binh lực của Liễu thành, sẽ không chống đỡ được lâu.

Nghe ra có vẻ người này chính là kẻ đã đề nghị Bồ Đầu dùng người Ô Hoàn để làm tiêu hao lực lượng quân Hán?

Lưu Sấm hơi híp mắt lại trầm giọng hỏi:- Ngươi, rốt cuộc là ai?

- Nếu giáp mặt Hoàng thúc rồi mà còn giấu đầu co chân vào sẽ bị Hoàng thúc xem nhẹ. Thảo dân tên là Điền Trù, người Bắc Bình... Đã nghe đại danh của Hoàng thúc, không ngờ hôm nay được gặp. Đã đến bước này rồi chẳng trách Liễu thành phỏng thủ nghiêm như vậy, chẳng trách hôm qua đột nhiên bị hỏa mã tập kích bất ngờ. Nghĩ đến đây đều là những cánh tay của Hoàng thúc, Điều Trù kính nể vô cùng...

- Điền Trù?

Lưu Sấm ngẩng người ra.

Cái tên này nghe rất quen, hình như có chút ấn tượng.Đúng rồi, trong Tam Quốc Diễn Nghĩa có một người là Điền Tục, từ Chung Hội và Đặng Ngải tấn công Tây Xuyên. Sau đó vì ghen tỵ với cha con Đặng Ngải mà lúc chiến loạn đã giết họ. Điền Tục kia hình như là cháu trai của Điền Trù.

- Ngươi là Điền Tử Thái?

Trần Kiểu kinh ngạc nói: - Năm đó Lưu U Châu đối với ngươi ân trọng như núi, sao nay ngươi lại đi trợ giúp cho người Tiên Ti xâm phạm Liêu Tây ta? Ta nhớ nắm đó ngươi rất căm thù người Tiên Ti, hiện giờ Hoàng thúc đã bình định thu phục U Châu, sao ngươi lại phản bội triều đình làm việc cho người Tiên Ti?

Nghe ra danh tiếng của Điền Trù này cũng không nhỏ.Lưu Sấm hơi nhăn mày, nhìn Điền Trù chờ y trả lời.

Điền Trù lại không hề xấu hổ mà chắp tay về phía Trần Kiểu: - Ta cũng từng nghe danh của Qúy Bật.

Chuyện hôm nay không phải ta phản bội triều đình mà là phụng lệnh triều đình. Nay Tào Tư Không lợi dụng thiên tử để ra lệnh cho Chư Hầu, có ý muốn phục nhưng nhà Hán. Hoàng thúc được gọi là Hán thần đương nhiên sẽ hiệp sức với Tư Không tấn công Viên Thiệu. Nhưng theo quan sát của ta, Hoàng thúc không giữ binh ở Liêu Đông, lẽ nào có ý đồ gây rối sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui