Sử Hoán lắc đầu, hạ giọng nói: - Chỉ một buổi trưa này đã làm tiêu hao hơn ba phần mũi tên rồi. Thuộc hạ rất lo lắng ngày mai người Tiên Ti công kích, chỉ sợ tên chưa chắc đủ dùng... Chủ công, nếu không ngài hãy phá vây ra ngoài, dựa vào vũ dũng của chủ công, hơn nữa có Hành Nhược và Phi Hùng Kỵ, nhất định có thể giết ra trùng vây. Chúng ta tử chiến ở tại Liễu Thành, nếu như Chủ công...kính xin chủ công sau này báo thù rửa hận cho thuộc hạ là được.
Sử Hoán chỉ nói là tên bị hao tổn mà không nói số lượng người bị tử thương.
Lưu Sấm tuy rằng không rõ ràng lắm, nhưng trên đại thể có thể tính ra được chắc chắn là chết thê thảm và nghiêm trọng. Cũng khó trách, người Ô Hoàn tấn công rất mạnh, hơn nữa là một đám hung hãn không sợ chết trèo lên thành. Tuy rằng quân Hán liều chết ngăn cản, nhưng vẫn không thể bằng đối phương người đông thế mạnh.
- Binh mã tổn thất bao nhiêu?
- Cái này...
Sử Hoán do dự một chút, hạ giọng nói: - Vẻn vẹn một buổi trưa, các huynh đệ chết trên ba trăm.
Lưu Sấm được nghe, hít sâu một hơi.
Quân Hán thủ thành phần lớn là bộ khúc của Sử Hoán, chết ba trăm, đã vượt qua một phần mười. Một lần tổn thương này này chỉ là của một buổi trưa...Lưu Sấm không thể không lo lắng, nếu tiếp tục đánh tiếp, quân Hán chết sẽ càng thêm kinh người.
Phá vây sao?
Lưu Sấm tự tin, chiến mã, đao trong tay, giết ra khỏi trùng vây đều không phải là việc khó. Nhưng từ bỏ các binh sĩ tại Liễu Thành, đó không phải là kết quả muốn thấy. Từ lúc hắn xuất thế tới nay, cũng đã trải qua vô số lần ác chiến và hung hiểm, nhưng chưa bao giờ có hành vi vứt bỏ bộ khúc. Chứ đừng nói chi là, nếu nếu Liễu Thành thất thủ, Liêu Tây rung chuyển, những cố gắng trước đó mà hắn đã làm được cũng sẽ bị phó mặc, mà đó cũng là kết quả mà Lưu Sấm hắn không muốn thấy. Mặc dù nói, giữ lại núi xanh, không sợ không có củi đốt, nhưng lâm trận bỏ chạy, Lưu Sấm hắn không hề mong muốn. Hắn tin tưởng, Dương Nhạc Trần Kiểu, cùng với Lâm Du Lã Bố nhất định sẽ có hành động, giải nguy cơ lần này.
Hiện tại, chỉ có liều chết chống cự, đánh cuộc một trận về năng lực của Trần Kiểu và Lã Bố.
- Công Lưu, đừng bảo ta phá vây nữa. Thời khắc này, ta sao có thể vứt bỏ các ngươi được chứ? Trong thành ta còn có mấy ngàn binh mã, cũng có vô số đồ quân nhu, cho dù người Tiên Ti giả dối, nhưng cũng mơ tưởng công phá được Liễu Thành. Cố gắng kiên trì, chậm nhất ba ngày viện binh chắc chắn đến. Đến lúc đó trong ngoài giáp công, lo gì không thắng?
Vẻ mặt Lưu Sấm tràn đầy tự tin, đã làm cho tinh thần của Sử Hoán phấn chấn.
Y cười, gật đầu nói: - Lời chủ công chí phải, chỉ là Hồ giặc, sao có thể phá được nghiệp lớn của chủ công.
Hai người nói chuyện với nhau một lát, ngoài thành tiếng trống trận lại vang lên.
Người Ô Hoàn sau khi trải qua nghỉ ngơi và chỉnh đốn ngắn ngủi thì lại tập kết binh mã, phát động công kích hung mãnh về hướng Liễu Thành.
Một trận chiến này kéo dài đến khi trời đất u ám. Người Ô Hoàn giống như nổi điên liên tục công kích, cũng khiến cho quân Hán Liễu Thành tổn thất thê thảm và nghiêm trọng. Song phương chiến đấu tận khi mặt trời lặn phía tây, khi trời tối thì mới dừng lại. Lại là một trận kèn nức nở vang lên, người Ô Hoàn tấn công mạnh một ngày đã chết gần ba nghìn người, cuối cùng mới lui quân.
Trên đầu thành Liễu Thành truyền đến từng tiếng hoan hô.
Quân Hán huyết chiến cả một ngày cũng chết thê thảm và nghiêm trọng. Gần 600 binh sĩ chiến chết trên đầu Thành.
Nhìn binh mã Ô Hoàn rút đi như thủy triều, trong mắt Lưu Sấm lóe lên tia ngưng trọng. Hắn một tay vịn vào lỗ châu mai trên tường thành, một tay nhìn đại doanh Tiên Ti đèn đuốc sáng trừng xa xa, con ngươi lóng lánh, sau một lúc lâu nắm chặt nắm tay lại, âm thầm quyết định.
- Công Lưu, ta muốn bí mật đánh úp doanh trại địch, ngươi nghĩ như thế nào?
- Hả?
Sử Hoán được nghe, không khỏi chấn động, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Y hôm nay liều chết ngăn cản địch, tình trạng đã kiệt sức, nào nghĩ đến chuyện bí mật đánh úp doanh trại địch cướp trại.
- Hôm nay khổ chiến, các huynh đệ tử thương nghiêm trọng, sĩ khí cũng giảm nhiều. Nếu cứ như vậy, chỉ sợ cũng ngăn cản không được bao lâu. Ngươi cũng thấy đấy, người Ô Hoàn này điên cuồng thế nào...Nếu ngày mai đổi lại là người Tiên Ti công kích, tất nhiên sẽ càng thêm hung mãnh. Một khi đã như vậy, không bằng chủ động xuất kích, đánh hắn nhất trở tay không kịp. Người Tiên Ti hôm nay dù chưa tham dự tiến công, nhưng một ngày cũng đã mệt mỏi, khó tránh khỏi sẽ có lơi lỏng. Ta nhân cơ hội đánh lén, chắc chắn sẽ giành được thắng lợi.
Sử Hoán sau khi nghe xong, nhẹ nhàng gật đầu.
Không thể không nói, Lưu Sấm nói tuy rằng nhìn như lỗ mãng, nhưng có phần có đạo lý. Cứ phòng ngự như vậy, chung quy sẽ không chống lại được kẻ địch người đông thế mạnh. Người Tiên Ti hẳn cũng hiểu rõ thời gian của bọn họ cũng không nhiều... Một khi quân Hán kịp phản ứng, tất nhiên sẽ điên cuồng quay về cứu viện, đến lúc đó, người Tiên Ti chắc chắn sẽ lâm vào cục diện hai mặt thụ địch.
Cho nên, bọn họ hôm nay dùng người Ô Hoàn tiêu hao lực lượng trong thành, ngay mai chắc chắn thế công mạnh hơn, thậm chí sẽ phải là một trận chiến công thành. Nhưng bọn họ tuyệt sẽ không nghĩ tới, quân Hán không ngờ vào lúc này phát động phản kích.
Nghĩ đến đây, Sử Hoán cũng động tâm, hạ giọng nói: - Không biết chủ công muốn đánh lén thế nào. Cửa thành Liễu Thành đã bị phong kín, muốn giết đi ra ngoài, cũng không phải là một chuyện dễ dàng, càng không thể đánh cỏ động rắn. Người Tiên Ti bên kia, chắc chắn có nhân sĩ mưu trí, hẳn là có đề phòng. Cho nên muốn đánh lén cũng không dễ dàng, nhất định phải có kế sách vẹn toàn.
Lưu Sấm trầm ngâm sau một lúc lâu, bèn ghé sát thì thầm bên tai Sử Hoán.
Sử Hoán nhíu mi nghe, trên mặt càng âm tình bất định, hay thay đổi.
- Chủ công, thế là quá nguy hiểm.
- Từ xưa thành công nhỏ dễ lấy, nhưng đến nay phú quý chỉ có thể lấy từ trong gian khó, nếu không như thế, sao che giấu được người Tiên Ti? Việc này ta đã quyết định rồi, Công Lưu đừng khuyên ta nữa, ngươi chỉ chú ý quản lý Liễu Thành, đợi đến trời tối, ta cùng Hành Nhược tới, nhất định có thể giành được toàn thắng.
Tuy nhiên, ngươi phải cẩn thận một sự kiện. Đêm qua mặc dù đã thanh trừ không ít mật thám, nhưng vẫn khó tránh khỏi để cá lọt lưới. Đêm nay, cần phải gia tăng tuần tra, đảm bảo trong thành không nảy sinh hỗn loạn...
Trong lòng Sử Hoán cũng hiểu rõ, Lưu Sấm là một chủ nhân vô cùng có chủ ý.
Một khi hắn chủ ý đã quyết, muốn khuyên bảo hắn thay đổi, đều không phải là chuyện dễ.
Một khi đã như vậy, y cũng đành phải gật đầu đáp ứng.
********
Lập tức, Lưu Sấm và Hạ Hầu Lan thảo luận một hồi, đi vào trong Phi Hùng kỵ, lựa chọn ba trăm người dũng mãnh.
Thành viên của Phi Hùng Kỵ này được chọn lựa vô cùng nghiêm khắc, có thể nói trăm dặm mới tìm được một. Hiện giờ lại từ trong đó chọn ra ba trăm mãnh tốt dũng mãnh, chứng tỏ chiến lực kinh người như nào. Quan trọng nhất là, Phi Hùng Kỵ này nay vẫn chưa từng lên thành khổ chiến, cho nên tinh lực dồi dào.
Lưu Sấm sai người chuẩn bị tốt rượu thịt, cùng ba trăm hãn tốt ăn uống no say, sau đó lại trở về phòng nghỉ ngơi. Đợi đến giờ tý, Lưu Sấm tinh thần chấn hưng đi lên đầu thành, Hạ Hầu Lan và ba trăm hãn tốt đã chờ tại đó, mà Sử Hoán càng chuẩn bị xong đầy đủ dây thừng, Lưu Sấm, Hạ Hầu Lan vf ba trăm hãn tốt thừa dịp bóng đêm từ trên đầu thành trèo xuống dưới, lặng lẽ ra ngoài thành.
Đêm nay bóng tối thâm trầm. Có lẽ là bởi vì khổ chiến cả một ngày, ngay cả ông trời cũng chiếu cố, cho nên mây đen dầy đặc, giơ tay ra cũng không thấy năm ngón. Hai chân chạm vào mặt đất, Lưu Sấm lập tức cùng Hạ Hầu Lan thảo luận, điểm đủ nhân sự, sau đó chạy về hướng đại doanh Tiên Ti.
Dọc đường đi, khắp nơi đều là thi thể. Trong không khí tràn ngập mùi hỗn tạp của máu tươi và lửa dầu, làm ai nấy cũng đều khó chịu.
Lưu Sấm đã hỏi Sử Hoán tỉ mỉ về con đường nhỏ, dưới sự yểm hổ của màn đêm thần không biết quỷ không hay bất giác vây quanh đại doanh Tiên Ti.
Đại doanh Tiên Ti này xây dựng dựa vào Du Thủy.
Một bên là cỏ lâu sum suê, che chở đám người Lưu Sấm đi vào bên ngoài doanh.
Gió từ núi Lâu Tử thổi tới mang theo tia mát mẻ, Lưu Sấm ngồi xổm xuống, tay đỡ trán nhìn xa xa, thấy trong đại doanh Tiên Ti ngọn đèn dầu lóe sáng, thỉnh thoảng truyền đến tiếng ngựa hí, cũng có từng đợt mùi khai từ đằng xa lan đến. Hơn mười quân tốt Tiên Ti đang nói bằng thổ ngữ Tiên Ti đi ra khỏi doanh. Chúng lấy nước ở bờ sông, sau đó lại trở vào trong doanh.
Tại cửa doanh có vài quân tốt thủ vệ, tuy nhiên nhìn có vẻ như rất ủ rũ.
- Công tử, hình như đây là mã doanh người Tiên Ti.
Lưu Sấm ngẩn ra, chợt lộ vẻ đã hiểu.
Bởi vì trận chiến Liễu Thành đã diễn biến thành trận chiến công thành, cho nên ngựa của người Tiên Ti liền tập trung một nơi để quản lý.
Mà doanh trại trước mắt này hiển nhiên chính là trại tập trung chiến mã của người Tiên Ti. Con ngươi Lưu Sấm đảo một vòng, bất chợt nảy ra ý hay.
- Nay trời giúp ta rồi....Hành Nhược, nói không chừng hôm nay chúng ta sẽ giành được đại thắng, hóa giải nỗi khó bị vây ở Liễu Thành.
Hạ Hầu Lan nghe vậy ngẩn ra, lộ vẻ kinh ngạc.
Đã thấy Lưu Sấm vẫy tay với y, ghé vào tai y thì thầm vài câu: Ngày xưa có Điền Đan Hỏa ngưu trận đánh bại người Yến, hôm nay chúng ta noi theo tiên hiền, phái cho người Tiên Ti này ăn một cú thua đau đớn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...