Hãn Thích

Dương Nhạc, Quận Thủ phủ.

Tuy rằng Dương Nhạc là nơi thuộc quận trị của quận Liêu Tây, nhưng bởi vì Lưu Sấm trường kỳ ở tại huyện Lâm Du, cho nên quận trị này mới tồn tại theo đúng tên của nó. Hơn nữa, nương theo việc hủy bỏ nước phụ thuộc Liêu Đông, thiết lập quận Xương Lệ, quận trị hai quận thật sự quá gần, ý nghĩa trước đây thiết lập Dương Nhạc làm quận trị cũng không còn tồn tại nữa. Tuy nhiên, bởi vì Dương Nhạc là địa khu hỗn hợp Ô Hoàn, cho nên vẫn có ý nghĩa cực kỳ quan trọng.

Vương Hạ chạy vào nha đường quận phủ.

- Quý Bật tiên sinh, Liễu Thành bị vây rồi.

Trần Kiểu đang ngồi ở bàn xử lý công văn, nghe giọng của Vương Hạ, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó thì hoảng sợ.

- Liễu Thành bị vây? Là binh mã phương nào gây nên?

Vương Hạ vội vàng lắc đầu nói: - Ti Hạ vừa nhận được tin tức, đêm qua Liễu Thành châm lửa báo động, cho nên đã phái ra thám báo đi tìm hiểu trước.

Trần Kiểu lộ vẻ ngưng trọng, trầm ngâm không nói.

Y hiểu rằng giờ phút này Lưu Sấm đang ở Liễu Thành. Nếu là binh mã quy mô nhỏ, căn bản không có khả năng châm khói lửa báo động. Nói cách khác, binh mã vây khốn Liễu Thành tất nhiên là không thể khinh thường. Nhưng đến tột cùng là binh mã phương nào tiến đến? Vì sai lại không có chút tin tức gì?

Trần Kiểu mày nhíu chặt, suy nghĩ một lúc lâu, đột nhiên giật nảy mình cả người lạnh run. Y tuy không phải là kẻ mưu kế chồng chất, tính toán không bỏ sót, nhưng cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ.

Lúc ban đầu, y bởi vì khiếp sợ mà rối loạn tay chân, nhưng khi y đã tỉnh táo lại, thì lập tứ hiểu huyền cơ trong đó. Nhưng sau khi hiểu rồi, Trần Kiểu lại sợ hãi lạnh run. Liễu Thành bị vây, không chỉ là một sự kiện, trong đó tất nhiên là có tính kế các phương diện nữa. Trước đây, Tiên Ti Bình Cương của Bặc Bí Dị kia đột nhiên tấn công Lư Long Tắc, vốn là lộ ra vài điểm quỷ dị, chẳng lẽ Bặc Bí Dị cũng không biết, dựa vào ba bộ nhân mã Bình Cương, Bạch Lang và Bạch Đan, cho dù là đánh hạ Lư Long tắc, thì có thể khiến Liêu Tây rung chuyển sao?


Ba bộ Tam Ti, tả hữu chẳng có mấy binh mã.

Một khi Lưu Sấm đứng vững ở U Châu, là có thể thế như chẻ tre giết bộ tộc của y.

Bặc Bí Dị không phải người ngu, y không dám làm loại chuyện mạo hiểm phiêu lưu lớn như vậy, mà chắc chắn có hậu chiêu. Hiện tại, Hoàng thúc đã điều động binh mã, hậu chiêu của Bặc Bí Dị cũng theo đó mà lộ rõ. Yến Lệ Du! Bặc Bí Dị tất nhiên là đã đạt thành hòa giải với Yến Lệ Du rồi! Tấn công Lư Long Tắc là giả, tập kích bất ngờ Liễu Thành là thật. Đồng thời, Liễu Thành Ô Hoàn tất nhiên cũng có hô ứng với Yến Lệ Du, nếu không tại sao có thể tiến quân thần tốc được như thế?

Nghĩ đến đây, Trần Kiểu lập tức tỉnh táo...

Một khi Liễu Thành bị công hãm. Không nói đến Liêu Tây vừa mới khôi phục lại yên bình chắc chắn sẽ lại một lần nữa rung chuyển, nhưng chỉ là Lưu Sấm...

Trần Kiểu không dám nghĩ tiếp nữa, đi lại bồi hồi trên nha đường.

- Dương Nhạc nay có bao nhiêu binh mã?

Vương Hạ cười khổ nói: - Hán Thăng tướng quân lần này thẳng tiến Hữu Bắc Bình, đã mang theo đại bộ phận nhân mã. Nay Dương Nhạc tính cả tuần binh chỉ có một ngàn năm trăm người, vả lại không có dũng tướng suất lĩnh. Trước đây mặc dù đã phái người tới Lâm Du khẩn cầu Hoàng thúc trợ giúp, nhưng trước mắt, Hoàng thúc vẫn chưa điều động binh mã. Nếu như dựa vào một ngàn năm trăm người này, chỉ sợ cũng khó mà cứu Liễu Thành được an toàn.

Trần Kiểu vỗ nhẹ trán, vẻ mặt sầu khổ.

Theo chiến trận U Châu bùng nổ, binh lực Liêu Tây lập tức trở nên hư không.

Trước đây, có Lão Bi Doanh và Phi Hùng Kỵ ở đó thì không lo, nhưng hiện giờ Lão Bi doanh đã được điều động đến Lư Long Tắc, Trương Liêu lại phụng mệnh xuất kích, nên binh lực Liêu Tây đột nhiên không đủ. Trước đó, Trần Kiểu từng phái người cầu viện Liêu Đông và quận Huyền Thố, Tuân Khuông cũng đáp ứng, trợ giúp hắn một bộ phận binh mã. Nhưng vấn đề là, nước ở xa không giải được cái khát gần, dù là lúc này Tuân Khuông xuất binh viện trợ, sợ rằng cũng phải mất ba đến năm ngày mới có thể đến kịp.


Vấn đề là, Liễu Thành có thể kiên trì cho đến lúc này sao?

Đối với phòng vệ của Liễu Thành, Trần Kiểu cũng không rõ ràng lắm.

Liễu Thành nói toạc ra chính là một thổ thành, tường thành không đủ dày kiên cố, rất khó có thể kiên trì được lâu.

Chẳng lẽ nghiệp lớn của Hoàng thúc vừa mới thành thì đã lâm vào khốn cảnh rồi sao?

- Quý Bật, thật ra cũng không phải là không có binh phái đi, chỉ có điều...

- Hả?

Vương Hạ do dự một chút nói: - Liễu Thành bị vây, mà Tô Phó Diên lại không có hành động gì, chứng minh y chưa hề câu kết với người Tiên Ti. Nếu Tô Phó Diên cũng tham dự trong đó, chỉ sợ Dương Nhạc hiện tại cũng bị nhập trong khốn cảnh. Ta có thể lập tức đi tới Xương Lê, du thuyết Tô Phó Diên xuất binh cứu giúp. Chỉ có điều Tô Phó Diên kia tính cách tham lam thô bỉ, nếu như không có lợi ích gì, chỉ sợ y chưa chắc đã bằng lòng tập kết binh mã, gấp rút tiếp viện Liễu Thành.

Đúng rồi, còn có Tô Phó Diên kia!

Trần Kiểu lập tức lộ vẻ đã hiểu, khẽ gật đầu nói: - Một khi đã vậy thì giao lợi ích ra cho y.

- Tô Phó Diên có một đứa con, tên là Tô Uy, năm nay hai mươi tuổi. Tô Phó Diên thường ngày vô cùng sủng ái đứa con này, trước đó, khi Tăng ngẫu nhiên uống rượu với Tô Phó Diên, từng nghe y nói, hy vọng Tô Uy có thể hiệu lực cho Hoàng thúc, làm việc tại Phi Hùng kỵ...Chỉ có điều, việc này cần hoàng thúc gật đầu đồng ý, Ti Hạ không dám đáp ứng bừa.

Trần Kiểu nghe vậy cắn răng nói: - Vậy ngươi trở về nói cho Tô Phó Diên, nếu hắn nguyện ý xuất binh, ta sẽ đảm bảo Tô Uy được nhập Phi Hùng kỵ. Ngoài ra, xuất mười vạn tiền ở trong kho phủ tặng cho Tô Phó Diên, tin rằng y sẽ không cự tuyệt xuất binh. Tuy nhiên, ngàn vạn lần không được nói cho y biết Hoàng thúc đã ở Liễu Thành. Lõa nhân này am hiểu mánh lới gian xảo, nếu bị y biết được Hoàng thúc đang ở Liễu Thành, khó bảo toàn y sẽ không nảy sinh ý niệm khác trong đầu.


Việc này vô cùng cấp bách, xin Vương Trưởng sử vất vả một lần, lập tức tiến đến Xương Lê tiếp Tô Phó Diên. Ta sẽ thông bẩm Ôn Hầu, rồi sau đó suất bộ đi tới Liễu Thành, xem thời cơ mà hành động.

Trần Kiểu đã nói đến nước này, Vương Hạ cũng không dám trì hoãn nữa, vội vàng lĩnh mệnh mà đi.

..............

Ầm!

Một khối đá lớn đập vào tường thành Liễu Thành, tường thành xây bằng kháng đất lập tức bị rạn nứt, giống như mạng nhện.

Lưu Sấm luân đao chém một phản quân Ô Hoàn xuất hiện trên đầu thành ngã lăn ra đất, rống to: - Hành Nhược, đuổi đám cẩu tặc này xuống cho ta.

Hạ Hầu Lan mang theo một đội thiết vệ, lập tức vọt tới chỗ hổng. Hai người đứng sóng vai, một đao một thương đánh người Ô Hoàn vừa lên đầu thành ngã xuống dưới.

Tháng bảy ánh nắng gay gắt, chiếu rọi Liễu Thành. Đầu thành lập tức hiện ra vầng sáng đỏ, trong không khí càng tràn ngập một mùi máu tanh nồng nặc.

Dưới thành, người Ô Hoàn giống như thủy triều khởi xướng công kích mãnh liệt về Liễu Thành. Họ không có khí giới công thành khối lớn, nhưng mượn ưu thế về nhân số, cũng tạo thành một sự uy hiếp lớn cho Liễu Thành. Người Ô Hoàn sống với người Hán ở Liễu Thành nhiều năm, cũng hiểu một chút về thuật chế tạo, họ dùng thang mây đơn giản, phát động thế tấn công cuồn cuộn, hung hãn vô cùng.

Cũng may, bộ khúc thủ hạ của Sử Hoán tuy không phải là chính binh nhưng cũng đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc. Trong đó có không ít người ban đầu là binh mã mộ binh ở Thanh Châu, sức chiến đấu cũng khá dũng mãnh.

Dưới sự chỉ huy bình tĩnh của Sử Hoán, quân Hán dựa vào tường thành Liễu Thành, ngoan cường ngăn chặn sự tấn công của người Ô Hoàn. Một hộp dầu hỏa cháy rừng rực từ trong thành bay ra ngoài, rơi vào trong đám đông, lập tức biến thành từng ngọn lửa, đồng thời dâng lên từng luồng khói đặc, bay thẳng lên trời cao.

Lưu Sấm và Hạ Hầu Lan mỗi người các lĩnh một đội thiết vệ chiến đấu ở trên đầu thành.


Người Ô Hoàn cuồn cuộn vừa lên đầu thành, lập tức nghênh đón phải sự công kích hung hãn của Lưu Sấm, song phương ở trên đầu thành Liễu Thành, triển khai trận chém giết. Chiến sự từ sáng sớm mãi đến lúc giữa trưa. Người Ô Hoàn sau đợt tấn công mãnh vào buổi trưa thì cuối cùng cũng tạm hoãn thế tấn công.

Trên đầu thành, máu tươi đỏ thẫm.

Máu loãng chảy từ khe đá vụn trên dầu thành chảy xuống, từ dưới lỗ hổng của tường chắn mái chảy xuống, làm toàn bộ tường thành bị nhuộm một màu máu đỏ rực.

Lưu Sấm thở hồng hộc, kéo đao đi vào trên cổng thành. Cả người hắn giống như người máu, toàn thân đều dính đầy máu tươi. Chỉ có điều nhìn tinh thần hắn vẫn vô cùng phấn chấn, không bộc lộ chút mệt mỏi nào.

Hạ Hầu Lan thì có vẻ hơi mệt mỏi, cầm thương đi đến sau Lưu Sấm, sắc mặt của Sử Hoán thì lộ vẻ nghiêm trọng, âm trầm như nước, chăm chú nhìn chiến trường dưới thành, không nói lời nào.

Trên chiến trường, từng đoàn từng đoàn ngọn lửa hôi hổi.

Thi thể nằm ngổn ngang dưới mặt đất, đang có người Ô Hoàn quét tước thu nạp. Theo hướng đại doanh Tiên Ti truyền đến tiếng kèn nức nở, tựa như khúc an hồn trên chiến trường...

- Chủ công, tình huống dường như có chút không ổn.

- Hả?

- Hôm nay người công thành phần lớn là người Ô Hoàn, mà chủ lực Tiên Ti vẫn chưa xuất hiện. Rất rõ ràng, Bồ Đầu kia chỉ dùng người Ô Hoàn để làm tiêu hao lực lượng của chúng ta. Mạt tướng nghĩ, qua ngày hôm nay, chắc chắn là người Tiên Ti sẽ phát động thế công. Đến lúc đó nếu Liễu Thành bị bọn họ công phá, chắc chắn sẽ tạo nên một ảo giác cho người Ô Hoàn là chiến lực của Tiên Ti hùng mạnh... Kể từ đó, toàn bộ Liêu Tây đều phải rung chuyển, mà những người Ô Hoàn trước đó đã được giáo hóa, khó bảo toàn sẽ không phản bội lại.

Dùng người Ô Hoàn làm tiêu hao lực lượng trong thành, sau đó làm một đòn sấm sét sao?

Tim Lưu Sấm lập tức đập mạnh, niềm vui sướng đuổi được người Ô Hoàn lúc trước đã tan thành hư không. Đây hẳn không phải là chủ ý của Bồ Đầu kia, nếu như nói bên cạnh Bồ Đầu không có người mưu trí tương trợ, có đánh chết Lưu Sấm cũng không tin.

- Công Lưu, quân giới đồ quân nhu trong thành còn đủ không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui