Ô - ô - ô -
Tiếng kèn thê lương quanh quẩn trên không trung Liễu Thành.
Trong đại quân Tiên Ti chạy tới một đội người, đi vào dưới thành Liễu Thành. Hơn trăm sĩ tốt Tiên Ti vây quanh một người đàn ông bện tóc sau khi đến cách cửa thành Liễu Thành chừng mười bước thì dừng lại, người đàn ông kia giục ngựa tiến lên, cao giọng: - Ta là Bồ Đầu, nay phụng mệnh Đại Vương ta đến đây, mời tướng quân nhà Hán trả lời.
Bồ Đầu?
Lưu Sấm ngẩn ra, nhìn sang Sử Hoán. Thấy sắc mặt của y cũng rất khó coi, hạ giọng nói:
- Hoàng thúc, quả nhiên là người của Yến Lệ Du, Bồ Đầu này là một mãnh tướng dưới trướng Yến Lệ Du đó.
Lưu Sấm gật đầu, ra hiệu Sử Hoán tiến lên nói chuyện.
Sử Hoán đi đến sau tường chắn mái, lớn tiếng quát hỏi: - Bồ Đầu, ta là Liễu Thành Giáo Úy Sử Hoán. Hoàng thúc ta từ lúc nhập Liêu tới nay chưa bao giờ trở mặt với các ngươi, sao hôm nay các ngươi lại suất bộ xâm phạm biên giới chúng ta?
Rất hiển nhiên, Bồ Đầu cũng không biết Lưu Sấm ở Liễu Thành. Y nghe Sử Hoán nói xong, ngửa mặt lên trời cười to: - Sử Hoán tướng quân, Liễu Thành này luôn luôn là nơi dừng chân của huynh đệ Ô Hoàn, sao lại biến thành cương thổ của Nhà Hán? Người Hán các ngươi hiện giờ ốc còn không mang nổi mình ốc, lại chạy tới Liêu Đông diễu võ dương oai, không coi Đại Vương ta ra gì, thật sự đáng chết.
Nay huynh đệ Ô Hoàn đến cầu viện Đại Vương ta, Đại Vương ta đương nhiên là không thể khoanh tay đứng nhìn. Nếu thông minh thì lập tức mở cửa thành ra hiến hàng, ta sẽ bảo toàn mạng sống cho các ngươi. Chỉ có điều Liễu Thành này thật sự là nơi dừng chân của người Ô Hoàn, người Hán các ngươi làm không nên, mau trả lại Liêu Tây, nếu không Đại Vương ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi, sẽ huyết tẩy người Hán các ngươi.
Ngoài mặt thì nghe dường như là Tiên Ti đang gây dựng thanh thế cho người Ô Hoàn. Nhưng Lưu Sấm lại nghe ra sự việc không đơn giản như Bồ Đầu nói.
Nhớ ngày đó, người Ô Hoàn bị người Tiên Ti đuổi ra thảo nguyên, bất đắc dĩ mới đến Liễu Thành nghỉ ngơi lấy lại sức. Giữa hai bộ, có thể nói thù sâu như biển. Thậm chí trong một thời gian qua lại hai bên còn nhiều lần phát sinh xung đột. Dưới loại tình huống này, Yến Lệ Du sao có thể chạy tới đây chủ trì công đạo cho người Ô Hoàn chứ?
Tuy nhiên, Lưu Sấm nhất định phải thừa nhận, Bồ Đầu nói những lời này đã khơi dậy sự hưởng ứng của người Ô Hoàn dưới thành.
- Trả Liễu Thành cho chúng ta, Hán cẩu mau cút ra khỏi Liêu Tây!
- Hán cẩu mau cút...
Người Ô Hoàn tiến lên trợ chiến cùng hò hét, thanh âm vang lên tận mây xanh.
Hơn vạn người hò hét, thanh thế dữ dội kinh người.
Quân Hán trên đầu thành không khỏi thay đổi sắc mặt, không ít người chân đã run lên.
Lưu Sấm thấy tình huống như vậy, biết không thể tiếp tục để Bồ Đầu làm càn nữa, hắn liếc nhìn Sử Hoán một cái, sau đó giương cung cài tên, nhắm thẳng vào Bồ Đầu.
Tuy nhiên, Bồ Đầu này số thật là quá tốt.
Ngay khoảnh khắc Lưu Sấm giương cung, y cũng lập tức cảm nhận được khí tức nguy hiểm, lập tức thúc chiến mã, chiến mã ngửa móng hí dài.
Cũng đúng lúc này, một tiếng rít gào chói tai sắc bén truyền đến. Mũi tên sắc bén của Lưu Sấm từ đầu thành phóng tới, trúng vào cổ chiến mã. Cũng bởi Lưu Sấm lực lớn, mũi tên dài xuyên qua cổ chiến mã, con ngựa hí lên một tiếng đau đớn, ngã lăn ra đất. Bồ Đầu cũng theo lập tức ngã xuống, đầu óc choáng váng, suýt nữa không đứng lên nổi.
Cùng lúc đó. Hạ Hầu Lan quát lớn: - Cung tiễn thủ, bắn tên!
Một loạt mũi tên nhọn từ trên đầu thành xé gió phóng xuống người Tiên Ti ở dưới thành. Bồ Đầu chật vật không chịu nổi, dưới sự bảo vệ của thân binh mới xem như giữ được tính mạng. Tuy nhiên dù vậy, trên người y cũng bị trúng hai mũi tên.
Sau khi tránh vào sau trận, Bồ Đầu cũng vô cùng giận giữ.
- Công thành cho ta, huyết tẩy Liễu Thành!
Người Tiên Ti cùng hò hét, vô số quân tốt Tiên Ti xuống ngựa xách đao, cuồn cuộn lao đến Liễu Thành.
Liễu Thành nguyên là một tòa thị trấn, sau lại được người Ô Hoàn chiếm lĩnh, xây dựng thêm. Tuy nhiên, đối với người Ô Hoàn mà nói, cũng chưa quen cuộc sống trong thành, Liễu Thành trên thực tế chỉ là nơi mà họ tiến hành mua bán giao dịch. Cũng chính vì nguyên nhân này, tường thành Liễu Thành không cao, tuy là sau khi Sử Hoán đi vào Liễu Thành, đã tăng cường gia cố thêm cho tướng thành Liễu Thành, nhưng dù sao thời gian cũng quá ngắn, hiệu quả không cao.
Tuy nhiên, người Tiên Ti am hiểu kỵ chiến, chưa quen thuộc với công kiên chiến.
Cũng không biết Bồ Đầu này xuất phát từ nguyên nhân gì mà lại lựa chọn cường công Liễu Thành, cũng khiến cho Lưu Sấm cảm thấy giật mình. Hắn tiến lên một bước, Giáp tử kiếm trong tay giơ lên cao, nhìn người Tiên Ti cuồn cuộn như thủy triều vọt tới, quát to: - Bắn tên!
Quân Hán tại Liễu Thành chủ yếu là bộ tốt, giỏi nhất là thủ thành. Hơn ngàn danh cung tiễn thủ chia làm hai hàng, tiến lên một bước thay nhau bắn tên xuống dưới thành. Từng chùm mưa tên bay rơi xuống, dù không được coi là che lấp bầu trời, nhưng cũng bao phủ người Tiên Ti dưới thành trong mưa tên.
- Công Lưu, xe bắn đá chuẩn bị thỏa đáng chưa?
- Đã chuẩn bị thỏa đáng.
- Lần trước ta sai người mang tới hộp hỏa lôi, ngươi còn bao nhiêu?
- Khoảng 800 hộp.
Hộp hỏa lôi chính là hộp dầu hỏa tiêu thạch than phấn tạo nên, loại dầu hỏa này rất dễ bén cháy, hơn nữa còn sinh ra những trận nổ nhỏ, nhưng luận uy lực thì cũng không quá lớn...
- Bắn phát cho ta!
Thủ thành này sử dụng hộp hỏa lôi, khác với hộp hỏa lôi dùng trên tàu biển, thể tích lớn gấp hai.
Theo tiếng ra lệnh của Lưu Sấm, từng quả từng quả cầu bay từ trong thành ra ngoài, ầm ầm ầm, hộp dầu hỏa rớt xuống đất, lập tức bốc cháy phừng phừng. Ngay lập tức, bên dưới thành Liễu Thành ánh lửa ngút trời, khói đặc cuồn cuộn. Người Tiên Ti bị dầu hỏa bắn trúng, bốc cháy lăn lộn trên mặt đất, khó có thể dập tắt được ngọn lửa. Dưới thành, tiếng kêu thảm thiết bên tai không dứt, khói đen tràn ngập không trung.
Lưu Sấm một bên chỉ huy cung tiễn thủ bắn tên, một bên hạ lệnh xe bắn đá bắn hộp dầu hỏa mạnh.
Người Tiên Ti tuy rằng thế công hung mãnh, nhưng đối mặt với phản kích trên đầu thành, cũng chỉ có thể liên tục lui ra phía sau.
- Bồ Đầu đại nhân, tiếp tục như vậy chỉ sợ không được.
Bồ Đầu lúc này cũng tỉnh táo lại, quay đầu nhìn sang người đàn ông bên cạnh, trầm giọng nói: - Điền tiên sinh, sao lại không được?
- Vốn tưởng rằng đại quân ta binh lâm dưới thành, quân Hán sẽ phải mở thành hiến hàng.
Nào ngờ đâu quân Hán lại dũng mãnh như thế này. Chúng ta đường xa đến đây, lại thiếu khí giới công thành, muốn một trận chiến công thành chỉ sợ rất khó. Đừng quên, lần này chúng ta tới là vì muốn đảo loạn thế cục Liêu Đông, mà tử thương quá nặng, ta nghĩ bên Đại Vương cũng sẽ không cao hứng.
- Việc này...
Bồ Đầu nghe vậy cũng liên tục gật đầu.
- Vậy Điền tiên sinh có diệu kế gì không?
- Bồ Đầu đại nhân, chúng ta lần này tới là vì người Ô Hoàn đoạt bãi cỏ, dùng binh sĩ Tiên Ti liều chết tác chiến, người Ô Hoàn lại khoanh tay đứng nhìn sao?
- Vậy ý của Điền tiên sinh là...
- Không bằng tạm thời thu binh, xây dựng cơ sở tạm thời, trước tiên phải ổn định gót chân đã.
Đêm nay Bồ Đầu đại nhân có thể mời Ô Hoàn đại nhân đó đến thảo luận, ngày mai để họ xuất kích, tấn công Liễu Thành. Chẳng qua chỉ là một đám ô hợp, cứ để chúng chịu chết là được. Đợi chúng làm tiêu hao lực lượng quân Hán rồi, Bồ Đầu đại nhân mới tiếp tục phát động công kích, nhất định có thể đại hoạch toàn thắng.
Tuy nhiên, Bồ Đầu đại nhân còn phải chú ý, chớ bức bách quá mức những người Ô Hoàn đó.
Sau khi để chúng cường công một ngày xong, Đại nhân lại tiếp tục hạ lệnh công thành, nhất định có thể thành công...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...