Tiên Vu Phụ tuyên bố quy hàng, Hữu Bắc Bình rơi vào tay Lưu Sấm.
Lưu Sấm cho rằng, Viên Hi tất nhiên sẽ giận tím mặt mày, thậm chí sẽ lập tức dẫn binh xâm phạm, đoạt lại Hữu Bắc Bình.
Nhưng ngoài dự kiến của Lưu Sấm, Viên Hi không ngờ không có hành động gì, về phương diện Trác quận thậm chí không có bất kì phản ứng gì, điều này khiến cho Lưu Sâm không khỏi khẩn trương lên.
Sự việc xảy ra bất thường nhất định có quỷ, câu cách ngôn này, Lưu Sấm đương nhiên biết rõ.
Viên Hi càng như vậy bình tĩnh, càng nõi rõ là có tình huống xảy ra, hắn cũng không khỏi cảm thấy vài phần lo lắng.
Viên Hi này tuy không coi là tài trí, nhưng cũng không thể coi thường.
Trong hoa viên phủ của Chinh Bắc tướng quân, ba người Lưu Sấm và Gia Cát Lượng, Từ Thứ ngồi vây quanh quầy rượu đất. Triệu Diễm ngồi sau quầy rượu đất, giúp ba người hâm rượu. Mà ba người Lưu Sấm thì thấp giọng thảo luận thế cục hiện nay của Hữu Bắc Bình.
Từ Thứ nói: - Hiện nay phản ứng của Hiên Vi đích xác là có chút cổ quái.
Tiên Vu Phụ đã quy thuận Hoàng thúc, nhưng Viên Hi lại không có bất kì hành động gì, khó tránh khỏi khiến người ta lòng sinh nghi. Ta lo lắng, điều này e là còn có mưu tính khác nữa, Hoàng thúc cần phải cẩn thận nhiều hơn, để tránh bị hắn mưu tính, làm hỏng đại sự.
Lưu Sấm từ trong tay của Triệu Diễm tiếp nhận một chén rượu, rồi uống một hớp.
Hắn nhíu chặt đôi lông mày, trầm ngâm không nói.
Lời của Từ Thứ, cũng chính là điều mà hắn đang lo lắng.
Sau một lúc lâu, hắn quay đầu sang nhìn Gia Cát Lượng: - Khổng Minh, việc này đệ nghĩ nên làm như thế nào?
Gia Cát Lượng khẽ mỉn cười: - Huynh trưởng, lời nói của Nguyên Trực rất đúng, Lượng cũng có cảm giác như vậy.
Viên Hi kia tuyệt đối không phải loại người có thể nuốt được cơn giận này, mà Hữu Bắc Bình lại càng là môn hộ cho phía đông U Châu. Hiện giờ huynh trưởng có được Hữu Bắc Bình mà y lại không có động tác nào, thực là có chút cổ quái. Nhưng mà đệ cho rằng, mặc dù Viên Hi có chút cổ quái, cũng đơn giản là theo vài phương diện ra tay.
Từ Thứ nhướn đôi mày rậm lên: - Nguyện xin lắng nghe.
- Viên Hi được người khác nể trọng, cũng chỉ vì có thân phận là con trai Viên Thiệu.
Y ở U Châu, trên thực tế cũng không có căn cơ sâu dày... U Châu nhiều lần trải qua chiến loạn, đã tàn tạ vô cùng rồi. Viên thị chiếm lĩnh được U Châu cũng không tính là lâu dài, còn chưa thể hoàn toàn nắm vững trong tay. Cho nên, Viên Hi nếu muốn phản kích, trừ phi là mượn binh ở bên ngoài. Hắn rất có thể sẽ từ trong tay Cao Can điều tạm binh mã, đồng thời liên lạc các bộ tộc U Hoàn U Châu, chính diện chống đỡ huynh trưởng, đây là điều thứ nhất; mà điều thứ hai là, mặc dù huynh trưởng bình định được Liêu Đông, bất quá là trong thời gian quá ngắn, căn cơ còn chưa vững chắc. Nếu đệ là Viên Hi, nhất định sẽ nghĩ cách sinh sự ở Liêu Đông, có thể kiềm chế được hành động của huynh trưởng.
Một khi chờ đến lúc Liêu Đông sinh loạn, thì tốc độ tây tiến của huynh trưởng tất nhiên sẽ chậm dần.
Cứ tiếp tục tiêu hao như vậy, đợi viện quân Tịnh Châu đến, Viên Hi nhất định sẽ tập trung binh mã, tấn công mạnh Liêu Đông, đến lúc đó huynh trưởng liền gặp phải hoàn cảnh trong ngoài đều khốn đốn. Lúc trước huynh trưởng phái Hợi thúc đi tới Liêu Đông, đích thực là một bước đi rất hay, nhưng nghĩ kĩ lại, Viên Hi nhất định sẽ còn có an bài nữa.
- Vậy đệ cho rằng, phải nên làm như thế nào?
Gia Cát Lượng quay sang nhìn thoáng qua Từ Thứ, cười cười mà không nói.
Từ Thứ lập tức hiều được, liền nói: - Kế hiện giờ, Hoàng thúc đã có được Hữu Bắc Bình, bây giờ lập tức tiến binh đến Hữu Bắc Bình, dụng binh với Ngư Dương.
Tin tưởng ở Ngư Dương kia, chắc chắn sẽ có một trận ác chiến.
Nếu Hoàng thúc có thể công chiếm được Ngư Dương, thì Viên Hi chắc chắn sẽ hốt hoảng, đến lúc đó y có mưu tính cài gì, liền có thể liếc qua là thấy rõ.
Nói cách khác là, tập trung tinh thần, tăng cường binh lực nhiều hơn với Hữu Bắc Bình.
Lưu Sấm nhắm mắt lại, trầm ngâm một lát sau nói: - Nay Hán Thăng tướng quân đã tiến gần đến Thổ Ngân, Văn Hướng cùng quân đội sở thuộc cũng hộ tống đi tới. Lại cộng thêm hai bộ binh mã Tử Nghĩa và Tử Long, Hữu Bắc Bình cũng đã gia nhập được hơn một vạn năm nghìn người, cũng sắp đạt đến mức lớn nhất. Ta cũng nên chuẩn bị, vài ngày nữa xuất quân tây tiến, cùng Hán Thăng tướng quân hội hợp lại một nơi. Lời của Nguyên Trực nói không sai, nay chiến sự Viên Tào đã nổ, chúng ta cũng phải tăng thêm tốc độ.
Gia Cát Lượng và Từ Thứ sau khi nghe xong, cũng không khỏi vui vẻ gật đầu.
++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++ +++++
Ba người thảo luận một chút cụ thể về bộ hạ, sau đó Gia Cát Lượng và Từ Thứ liền cáo biệt rời đi.
Lưu Sấm đang muốn đứng dậy, lại thấy Trác Ưng vội vội vàng vàng tìm đến.
- Chủ công, Trương Văn Viễn tướng quân phái người đến đây, nói Bạch Lang Tiên Ti và Bạch Đàn Tiên Ti hai bộ sáp nhập làm một, tập kích cướp Lư Long Tắc.
Lưu Sấm nghe xong ngẩn ra, lập tức tiếp nhận chiến báo từ trong tay của Trác Ưng.
Bạch Lang Tiên Ti và Bạch Đàn Tiên Ti này đều thuộc Tiên Ti dị bộ.
Bộ lạc Đại nhân này tên là Bặc Bí Dị, từng làm đại tướng của Tiên Ti vương Đàn Thạch Hòe. Sau khi Đàn Thạch Hòe mất, Tiên Ti liền bị phân làm ba bộ lạc, trong đó đại nhân của Đông Bộ Tiên Ti là Yến Lệ Du, cùng Bắc Bí Dị xưa nay không hợp. Chỉ có điều Yến Lệ Du thực lực quá mạnh mẽ, cho nên chiếm cứ được Ồ Hầu Tần Thủy và Nhiêu Nhạc Thủy một vùng đất thủy mạc phong mĩ. Mà Bặc Bí Dị sau khi tranh chiến thất bại, thì lập bộ chúng khác, chiếm cứ giữ Nhu Thủy và Huyền Thủy, tiếp giáp U Châu. Nay Vương đình thiết lập ở Bình Cương, trong cuộc chiến Viên Thiệu và Công Tôn Toản, Bặc Bí Dị cũng từng tham chiến, hiệp trợ Viên Thiệu.
Trương Liêu ở trong văn thư viết rất rõ ràng, Bạch Lang Tiên Ti và Bạch Đàn Tiên Ti đang tập kết binh mã, có ý đồ tập kích Lư Long Tắc.
Nếu Lư Long Tắc bị hai bộ công phá, thì cánh bên của Lưu Sấm liền đã bị uy hiếp.
Trước mắt, binh lực Lư Long Tặc tương đối trống rỗng, Từ Thịnh vừa rời khỏi từ Lư Long Tắc, cũng đã khiến cho phòng thủ ở đó trở nên yếu kếm đi.
Lưu Sấm xem xong tập chiến báo này, lập tức bừng tỉnh đại ngộ.
Thảo nào Viên Hi không có động tĩnh gì, hóa ra người này tồn đọng một suy nghĩ như vậy, chuẩn bị liên hợp cùng Tiên Ti, tấn công Lư Long Tắc, kiềm chế binh lực của ta.
Không thể không nói, một chiêu này của Viên Hi quả thật rất đẹp.
Y trước tiếp đánh trúng vào điểm yếu của Lưu Sấm, đó chính là nơi binh lực tương đối yếu kém.
Tuy rằng sau khi Lưu Sấm giành được Liêu Đông, cũng từng chiêu mộ binh mã, nhưng bởi vì Liêu Đông vừa định, Lưu Sấm cũng không có khả năng chiêu mộ binh mã quá nhiều.
Mà mảnh đất Liêu Đông lục quận, địa vực rộng lớn.
Mà nay Lưu Sấm vừa dụng binh đối với Hữu Bắc Bình, cho nên binh lực thế tất yếu là phân tán.
Nếu như Lư Long Tắc bị Tiên Ti công phá mà nói, về mặt Liêu Đông vừa mới bình định tất nhiên sẽ lại đem đến một trận rung chuyển.
Nhưng mà hiện giờ binh mã trong tay Lưu Sấm có thể dùng được cũng không tính là quá nhiều, không khỏi có chút trứng chọi với đá. Viên Hi muốn dùng Tiên Ti kiềm chế binh lực của mình, đảo loạn thế cục ở Liêu Đông, tranh thủ thời gian. Kế này tuy rằng không tính là cao minh, nhưng không thể không nói, hiệu quả phi thường rõ ràng.
Xem ra, thuộc hạ ở trong tay Viên Hi này vẫn có một ít người tài.
- Trác Ưng, ngươi lập tức tìm Hứa Chử đến đây, thuận tiện lại mời Nguyên Trực tiên sinh đến đây.
Trong lòng Lưu Sấm đã có tính toán.
Hắn đối với người Tiên Ti một mực vẫn còn lo lắng, mà nay tên Bặc Bí Dị kia lại đánh đến tận cửa, vậy thỉ chỉ có ứng chiến một đường rồi.
Không đến một khắc sau (dưới 15 phút), Hứa Chử, Cao Thuận và Từ Thứ liền cùng đến thư phòng.
Sau khi Lưu Sấm nói rõ tình hình xong, trầm giọng nói: - Nay Bặc Bí Dị xâm phạm, dụng ý của Viên Hi cũng đã hết sức rõ ràng.
Ta muốn phái Trọng Khang ra trấn thủ Lư Long Tắc, Nguyên Trực tiên sinh làm quân sư, Cao tướng quân làm phó tướng, dẫn Lão Bi Doanh đi tới Lư Long Tắc chống đỡ Tiên Ti.
Trọng Khang, ta muốn ngươi thủ vững Tiên Ti mười ngày.
Rồi sau đó ta sẽ lệnh cho Văn Viễn từ Bạch Lang Bảo xuất binh, giáp công Bặc Bí Dị.
Mắt thấy đám người Hoàng Trung, Thái Sử Từ, Triệu Vân đều liên tục xuất chiến, Hứa Chử đã sớm xoa tay, nóng lòng muốn tham gia rồi.
Nghe xong Lưu Sấm lệnh cho y trấn thủ Lưu Long Tắc, cũng chính là hợp với tâm tư của y, lập tức khom người lĩnh lệnh nói: - Chủ công yên tâm, Hứa Chử nhất định không buông tha cho một người Tiên Ti nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...