Năm Kiến An thứ tư, Tôn Sách vượt sông chinh phạt Quảng Lăng, bị Chu Linh ngăn cản. Sau đó lại tây chinh Hoàng Tổ, nhưng ở giữa đường cùng Chu Du hội hợp, ở Hoàn thành tập kích. Tiếp nữa, lại đánh đại bại con trai Lưu Biểu là Lưu Hổ và đám người Hàn Hi, Bại Nghiêm, Bạch Hổ thuộc tướng của Lưu Biểu, nhất thống lục quận Giang Đông, cát cứ Đông Nam...
Khi đến năm Kiến An thứ năm, uy danh của Tôn Sách ở Giang Đông đã không có người nào có thể so được, không có kém cỏi hơn chút nào so với mãnh hổ Giang Đông Tôn Kiên năm xưa.
Tháng sáu, Giang Đông phong cảnh đẹp. Tôn Sách mời đám người Chu Du và Trương Chiêu, du thuyền nơi Chấn Trạch. Chỉ có điều, nhìn thoáng qua y dường như cũng không được vui sướng như trong tưởng tượng, đôi mày nhíu chặt, giống như là có tâm sự.
Chu Du cảm thấy được tâm tình của Tôn Sách, liền từ trong khoang thuyền đi ra, đến cạnh Tôn Sách dừng lại.
- Bá Phù hình như có tâm sự?
Tôn Sách hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Chu Du, liền khẽ mỉn cười nói: - Ta biết không thể giấu được đôi mắt của Công Cẩn.
Chu Du nhịn không được liền cười nói: - Tất cả mọi người đều đang ẩm tửu cao ca, chỉ duy nhất có Bá Phù ngươi một mình ở đây trầm tư, nếu không có tâm sự gì, sao lại như vậy?
Chu Du và Tôn Sách có thể nói giao tình sâu đậm. Cho nên lúc nói chuyện, cũng không có quá nhiều chuyện đáng để đắn đo. Hai người chẳng những là bằng hữu tốt, còn là anh em đồng hao. Chỉ dựa vào quan hệ này, những người khác liền không thể so sánh cùng. Cho nên, dù cho đám người Trương Chiêu nhìn ra tâm sự thì cũng sẽ để Chu Du ra mặt hỏi thăm. Tôn Sách quả thật cũng không có để tâm, y và Chu Du đã quen tùy tiện, nói chuyện cũng không quá câu nệ.
- Hôm qua ta nhận được tin tức của thám tử truyền đến... Công Cẩn còn nhớ Lưu Sấm Lưu Mạnh Ngạn ngày trước không? Mà nay hắn đã giành lấy được Liêu Đông tứ quận, được phong làm Chinh Bắc Tướng Quân, khai phủ Nghi Đồng Tam ti.
Chu Du nghe xong rồi ngẩn ra, chợt hiểu được ý tứ của Tôn Sách.
- Đúng vậy, nói đến người này quả thật có vận khí tốt... Nhớ năm đó dưới Thần Đình Lĩnh cùng hắn lần đầu tiên gặp mặt, người này hoảng sợ như chó nhà có tang, đến một mảnh đất đặt chân cũng không có, còn bị người cho là “bối chủ gia nô”. Nhưng vừa mới nháy mắt, lại biến thành đại Hán hoàng thúc rồi, hiện giờ còn được cát cứ Liêu Đông, thành chư hầu một phương, hơn nữa còn là Chinh Bắc Tướng Quân... Nghĩ đến thật có chút buồn cười, chỉ có thể nói vận khí hắn qua tốt.
Tuy nhiên, điều này cũng đã chỉ ra rõ. ''Tần thất kỳ lộc, quần hùng cộng trục chi...'' (Ý nói cũng giống như thời Tần mất đi quyền thống trị, anh hùng trong thiên hạ đều đang tranh giành, chỉ cần người có tài nhất định đạt được mong muốn...). Hôm nay thiện hạ đại loạn, chính là cơ hội để ta tranh phong, là thời cơ tốt để thành lập công lao sự nghiệp lớn. Tên Lưu Sấm kia chẳng qua là đi trên may mắn, mới có thành tựu như ngày này. Mà này Bá Phù đã có được Giang Đông lục quận, căn cơ cỡ này còn hơn hẳn Lưu Mạnh Ngạn kia.
Tôn Sách thân mình run lên, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Chu Du.
- Ý tứ của Công Cẩn là...
Chu Du cười mà không nói, chỉ gật gật đầu, liền xoay người rời đi. Nói đến bảy phần thôi đã đủ rồi, nếu còn nói thêm nữa, chỉ sợ sẽ hoàn toàn ngược lại.
Từ lúc có đời Hán đến nay, lực khống chế của triều đình đối với Giang Đông một mực vẫn không bằng được Trung Nguyên. Giang Đông phần lớn là dân miền núi. Đương nhiên là một nguyên nhân, sĩ tộc ở Giang Đông, cùng với Trường Giang rãnh trời hình thành địa hình phong tỏa nữa, đã khiến cho lực lượng ở ngoài đến rất khó sống yên ở Giang Đông.
Tôn Thị sống yên ổn tại Giang Đông nhiều năm, danh vọng cực cao.
Mà Tôn Sách từ nguyên niên Kiến An đã giết vào Giang Đông, càng giành được bách tính Giang Đông ủng hộ, đặc biệt được người xưng là Giang Đông Tiểu Bá Vương.
Hai chữ ''Bá Vương'' này, từ một góc độ nào dó nhìn nhận cũng biểu lộ một loại quan niệm của người Giang Đông. Bọn họ tôn sùng với Sở Bá Vượng Hạng Vũ ngày trước.
Chu Du tin tưởng, lấy trí thông minh của Tôn Sách, nhất định có thể hiểu được ý tứ của y.
Tần thất kỳ lộc, quần hùng công trụ chi, mà đời sau Hán thất phòng thế chân vạc. Với cục diện hiện nay, cùng năm đó ''Tần thất kỳ lộc'' cũng quả giống nhau. Cũng đều là chư hầu quật khởi, cũng đều là chiến sự không ngừng. Tôn Sách nếu có thể dựa vào căn cơ tại Giang Đông này, chưa chắc đã không thể thành được một phen sự nghiệp. Nếu nói trước đây Tôn Sách và Chu Du đều có một chút ý niệm mơ hồ trong đầu, mà này Lưu Sấm nhanh chóng quật khởi, khiến cho bọn họ ý thức được, thời cơ đang đến gần.
Lưu Sấm, một tiểu tử được sinh sống trong phố xá, dựa vào một danh hiệu Hán thất là có thể trong ngắn ngủi mấy năm đã quật khởi.
Mà nền tảng của Tôn Sách là lớn mạnh vượt qua Lưu Sấm cả trăm lần.
Lưu Sấm có thể trở thành chư hầu một phương, Tôn Sách y sao lại không thể hoàn thành một đại thành tựu chứ?
Nghĩ đến đây, tinh thần của Tôn Sách có chút rối loạn...
Từ trong nội tâm mà nói, Tôn Sách một mực có chút khinh thường Lưu Sấm, cho rằng người này chỉ là dựa vào vận khí, mới được thành tựu như ngày hôm nay. Nhớ năm đó y tung hoàng ngang dọc Giang Đông, Lưu Sấm không được tính là cái gì nữa, nhưng hiên tại, địa vị của người này đã vượt qua cả Tôn Sách rồi.
Trong nội tâm của Tôn Sách không khỏi sinh ra một chút ghen tị.
- Chủ Công, Viên Thiệu sai sứ giả đến, đang ở trong phủ chờ.
Ngay tại lúc Tôn Sách vừa mới quyết định được chủ ý, chợt có tiểu giáo đến đến thông báo, nói là Viên Thiệu phái người đến đây.
Tôn Sách nghe xong ngẩn ra, vội vàng gọi Trương Chiêu và Chu Du đến, đối lên một con thuyền nhỏ, trở về nha phủ.
Trên đường về y đột nhiên hỏi: - Viên Thiêu sai sứ đến Giang Đông, Tử Bố, Công Cẩn cho rằng có dụng ý gì?
Chu Du và Trương Chiêu nhìn nhau, đồng thời mỉn cười.
- Chủ công, việc này không khó đoán. Viên Thiệu hiện nay chính là đang cùng Tào Tháo khai chiến, đột nhiên sai sứ đến, tất nhiên là mời chủ công suất binh, giáp công Tào Tháo. Nghĩ đến Viên Thiệu kia bốn đời làm Tam công, hùng cứ Hà Bắc, tiền bạc, lương thảo quảng thịnh. Lần này y cùng Tào Tháo khai chiến, cũng là cơ hội tốt nhất của chủ công. Nếu nhân dịp này, có thể cướp lấy Từ châu, thì chủ công liền có thể đem Giang Đông cùng với lưỡng ''Hoài'' (Sông ở Trung Quốc) gộp thành một thể, điều này đối với chủ công mà nói, là một đại thời cơ tốt, không thể bỏ qua.
Trương Chiêu lập tức hứng chí bừng vừng, hướng Tôn Sách đề nghị.
- Công Cẩn nghĩ như thế nào?
- Lời của Tử Bố rất đúng, Du cũng nghĩ là Viên Thiệu sai sứ đến, đích thị là mời chủ công xuất binh. Chỉ có điều, hiện nay chiến sự Trung Nguyên còn chưa rõ ràng, Viên Thiệu hai lần chiến bại tại Bạch Mã, Diên Tân, sĩ khí hạ thấp. Lúc này xuất binh, chưa chắc đã là thời cơ tốt nhất. Theo ta nghĩ, cần phải xem xét tình huống đã, đợi sau khi Viên - Tao chân chính khai chiến, mới nhân thời cơ xuất binh cũng không muộn.
- Không lẽ Công Cẩn cho rằng, Viên Thiệu không giành được thắng lợi sao?
Trương Chiêu là nhân vật cỡ nào, sao không thể nghe ra hám ý trong lời nói của Chu Du có ý khác.
Chu Du cười cười, không có trả lời.
Bởi vì y cũng không thể giải thích, chỉ là cảm thấy Viên Thiệu chưa chắc đã có thể đã thắng được Tào Tháo. Mà nay Tôn Sách phương định Giang Đông lục quận, còn chưa có cơ hội nghỉ ngơi. Mà tính tình Tôn Sách dữ dằn bảo thủ, cùng quan hệ với các sĩ tộc Giang Đông cũng không được coi là rất hòa hợp. Trước đây y khắc phá được Lư Giang, giết chết Lục Khang, cùng Hoa Đình, Lục Thị kết oán. Sau nữa là ở Ngô quận liên tiếp đắc tội cường hào địa phương, khiến cho rất nhiều người bất mãn.
Không sai, Tôn Sách ngươi tuy là người con cháu Giang Đông ta, nhưng nếu ngươi ảnh hưởng đến lợi ích của ta, vậy đó chính là kẻ thù.
Vốn ra Tôn Sách có rất nhiều phương pháp để giải quyết mâu thuẫn giữa y và các sĩ tộc ở Giang Đông, nhưng y liên chiến liên thắng, tràn đầy tự tin, vừa gặp phải sự tình với ý kiến trái ngược với y liền dùng sức mạnh, thẳng tay mà giải quyết. Cứ như vậy, tự nhiên là sẽ dẫn tời không ít sự bất mãn của không ít cường hào thân sĩ.
Đương nhiên, Chu Du cũng cho rằng, lực lượng sĩ tộc ở Giang Đông mạnh mẽ quá mức, thậm chí có thể chống lại cùng Tôn Sách.
Nhưng vấn đề là, ngươi dùng thủ đoạn dữ dội như vậy, sĩ tộc ở Giang Đông sao có thể chịu cúi đầu?
Việc cấp bách trước mắt, là nên làm dịu đi mâu thuẫn giữa Tôn Sách và sĩ tộc ở Giang Đông, mà không phải tiến về Từ châu, cùng Tào Tháo khai chiến, thực lực của Viên Thiệu kia tuy rằng cường đại, nhưng chưa chắc đã có thể thật sự chiến thắng được Tào Tháo. Đối với trận chiến Viên - Tào, Chu Du dường như là coi trọng Tào Tháo hơn một chút...
- Ta cũng không phải nói, Viên Thiệu không thể giành thắng lợi.
Chu Du trầm ngâm một lát sau, khẽ mỉn cười nói: - Chỉ là hiện tại tham chiến, không khỏi có chút vội vàng. Ta cảm thấy, hãy nên chờ thêm chút nữa, đợi đến khi cho hai người họ giằng co, chúng ta mới ra quyết đoán, có thể còn giành được ích lợi lớn hơn nữa.
- Công Cẩn, như vậy có quá mức cẩn thận đấy.
Thuyền sau khi cập bến, ba người Tôn Sách rời thuyền lên ngựa.
Y khoát tay một cái nói: - Kế sách của Côn Cẩn, tuy rằng ổn thỏa, nhưng lại không phải mong muốn của ta. Nếu Viên Thiệu sau khi đắc thế, chúng ta đến lúc đó tham chiến chẳng qua cũng là thêu hoa trên gấm, hơn nữa đến lúc đó bị người cười chê, không bằng nhân cơ hội này qua sông mà chiến.
Năm trước Chu Linh kia dựa vào quỷ kế mà giành thắng lợi, chẳng qua là vận khí may mắn nhất thời. Lần này đây, ta tự mình dẫn đại quân, trấn thủ Đan Đồ, quả thật muốn xem xem Chu Linh kia như thế nào thắng ta.
Chu Du nhăn mày lại, có lòng muốn khuyên ngăn, nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt kiên định của Tôn Sách, liền biết được chủ ý của y đã định.
Lập tức, y liền mở miệng nói: - Nếu chủ công đã quyết ý giành lấy Quảng Lăng, cần gì phải tự mình xuất chinh. Không bằng để thủy quân ta đông tiến, nhất định có thể đánh hạ được Quảng Lăng.
- Công Cẩn là đang lo lắng ta sao?
Tôn Sách cười ha ha: - Chỉ là một Chu Linh nhỏ nhoi, còn không cần đến Thủy Sư Công Cẩn xuất chinh, hơn nữa Thủy Sư Công Cẩn còn phải đề phòng binh mã Kinh Châu, tất cả không được khinh động.
Ừ, trận chiến Quảng Lăng lần này để ta làm chỉ huy...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...