- Nếu thực sự Ôn Hầu nghĩ cho Hoàng thúc, sao không mời hắn về tự hưởng sung sướng. Còn Ôn Hầu sẽ đứng đầu Liêu Đông, tin chắc rằng với tên tuổi của Ôn Hầu sẽ khiến thế cục Liêu Đông nhanh chóng đi vào ổn định. Tin là suy nghĩ của Đại tướng quân cũng như vậy. Dù sao thì Đại tướng quân và Tào Tháo cũng sắp khai chiến. Nếu lúc này Liêu Đông lại có phong ba thì khó tránh khỏi Đại tướng quân sẽ nghi ngờ.
Trong ngôn ngữ của Thuần Vu Quỳnh rất tôn trọng. Nhưng lời nói vừa ra khỏi miệng lại khiến người khác cảm giác không được thoải mái.
Lã Bố vẫn hồn nhiên không thèm để ý, không thèm nhìn y nữa mà ngược lại ông lại chú ý vào Đạp Đốn và Hãn Lư Duy.Một lát sau đột nhiên ông mỉm cười.
- Trọng Giản, ngươi đừng vội mang Đại tướng quân ra dọa ta.
Lã Bố một ngựa Xích Thố, một cây Phương thiên họa kích tung hoành thiên hạ, chưa từng sợ điều gì? Người đời đều nghĩ Lã Bố là người tham lam thô bỉ hữu dũng vô mưu, nhưng nếu Phụng Tiên thực sự hữu dũng vô mưu thì sao có thể sống được đến tận bây giờ? Viên Thiệu cũng như Tào Tháo, ai đứng đầu thiên hạ ta đều không thèm để ý. Trước đây Điền Thích đến thuyết phục ta, cho rằng ta tham luyến thanh danh lại mà tiếp tục phục sự.
Nhưng Trọng Giản có từng nghĩ đến, Mạnh Ngạn là con rể ta.
Ta có thể đối địch với người trong thiên hạ nhưng tuyệt đối sẽ không đối địch vớiMạnh Ngạn... Lời ngươi nói, chẳng qua là muốn ta với Mạnh Ngạn hai hổ tương tranh... Nhưng ngươi có nghĩ đến, tuy Lã Bố có hơi lưu luyến công danh thì cũng không phải hạng người vô tình vô nghĩa. Nếu ta thật sự đối đầu với Mạnh Ngạn, sau này bạn bè xa lánh. Từ nay về sau ta còn mặt mũi nào mà gặp vợ con ta... lại lấy đâu ra thể diện mà đối mặt với Linh Đang Nhi?
Thuần Vu Quỳnh nghe thấy vậy liền ngẩn người ra, cảm giác như lời nói đó không hợp với Lã Bố.
Đạp Đốn nói: - Chúng ta tuyệt đối không phải là muốn Ôn Hầu làm phản, nhưng chuyện đến giờ, Ôn Hầu độc chiếm đại doanh sông Lục Cổ, còn nhốt cả Hoàng Trung.
Theo ta được biết, Hoàng Trung đó là tâm phúc của Lưu Sấm.Ông đem nhốt y thì sao Lưu Sấm có thể từ bỏ qua? Hôm nay chúng ta khuyên bảo Ôn Hầu, thực sự là muốn ông suy xét kỹ... Con người của Lưu Sấm không thích hợp nắm Liêu Đông trong tay. Từ khi hắn vào Liêu đến nay, Liêu Đông không được một ngày bình an. Lẽ nào Ôn Hầu trơ mắt muốn nhìn cuối cùng Lưu Sấm lại không được chết già hay sao?
Đạp Đốn nói xong cười đắc ý.
Theo y thì Lã Bố hiện giờ đã không còn đường lui.
Từ khi ông gia giam Hoàng Trung, cướp lấy binh quyền quân Hán sông Lục Cổ, thì giữa ông ta và Lưu Sấm không còn đường sống nữa rồi.
Cho dù là bây giờ Lã Bố có muốn thay đổi chủ ý, thì e rằng cũng không phải ôngta làm chủ nữa.
- Đúng vậy, còn đây là sự quyết đoán của Đại tướng quân, lẽ nào Ôn Hầu không sợ Đại tướng quân trách tội sao?
Hãn Lư Duy thì thêm dầu vào lửa trực tiếp uy hiếp Lã Bố.
- Trách tội?
Lã Bố không kìm nổi mà cười ha ha: - Chỉ dựa vào thằng nhãi Viên Hi và Trương Tuấn Nghệ kia sao?
- Ôn Hầu bớt giận, chúng ta có chuyện gì từ từ nói... Đạp Đốn Thiền Vu và Hãn Lư Thiền Vu đều không có ác ý, bọn họ cũng chỉ vì lo lắng cho Ôn Hầu mà thôi.Lã Bố liếc nhìn ba người Thuần Vu Quỳnh, ba người họ đột nhiên có cảm giác đứng ngồi không yên.
Một lát sau chợt nghe Lã Bố thở dài nói: - Nửa tháng trước, Mạnh Ngạn phái người đưa đến ta một bức thư.
- Hả?
Trong thư nó nói: - Nhạc phụ làm gì không cần nói với con, cứ mạnh tay hành động.
Cha vợ là người thân của con, nếu đến người thân mà con cũng không tin tưởng thì còn tin tưởng được ai nữa?Trọng Giản cũng biết, sau khi ta đọc xong bức thư này trong lòng có cảm giác gì không? Từ khi Lã Bố xuất đạo đến nay chẳng ai coi trọng Lã Bố ta cả? Đinh Nguyên cũng như Đổng Trác, còn vị Đại tướng quân của các ngươi nữa chẳng qua chỉ coi Lã Bố ta như tay sai mà thôi.
Chỉ có Mạnh Ngạn coi ta là người thân.
Nhớ ngày đó hắn ở Từ Châu, cho dù ta hiểu lầm hắn nhưng hắn vẫn liều chết cứu mạng ta, một mình đến Hứa Đô để bảo vệ mọi người. Một minh chủ như thế, nếu ta không vì hắn mà quên mình thì ta còn mặt mũi nào sống trên đời này nữa? Lã Bố ta dù hồ đồ nhưng cũng hiểu được ai tốt với mình, ai mới là người một nhà... lẽ nào ta vì Viên Thiệu mà lại phản bội người thân sao?
Ha ha, Viên Bản Sơ coi thường Lã Bố ta quá đấy!Lã Bố nói chuyện, thanh âm càng lúc càng lớn tiếng.
Sắc mặt của Thuần Vu Quỳnh càng lúc cũng càng khó coi hơn, đợi Lã Bố nói xong, y cầm chén rượu lên hung hăng đập xuống đất.
- Lã Bố, sao ngươi dám bất kính với Đại tướng quân như vậy?
Chén rượu rơi xuống, trong đại trướng yên ắng không một tiếng động.
Thuần Vu Quỳnh biến sắc, Đạp Đốn và Hãn Lư Duy nhìn nhau, cảm thấy không ổn.
Lã Bố đứng dậy thở dài: - Trọng Giản, ngươi cho là hành động này của ngươi, Mạnh Ngạn thực sựkhông biết sao?
Người Ô Hoàn Y Vu Lư Sơn tự tìm đường chết, căn bản là không khiến Mạnh Ngạn phải để tâm. Lúc các ngươi khích bác ly gián thuyết phúc ta chiêu hàng, Mạnh Ngạn cũng biết. Ngươi nói xem thực sự Sử Hoán sẽ nghe theo lời của ngươi sao? Ha ha các ngươi quá coi thường Mạnh Ngạn rồi đấy.
Lúc nói chuyện Lã Bố nắm bầu rượu lên.
- Quẳng chén làm hiệu, ha ha, tiếng cũng nhỏ quá, chi bằng để ta giúp ngươi quẳng đi.
Bầy rượu trong tay ông rơi xuống mặt đất, sau đó là tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài.Một lão râu tóc xám trắng quắc thước sải bước từ bên ngoài vào, ở phía sau lão còn có một viên đại tướng, đó là Sử Hoán.
- Hoàng Hán Thăng?
Thấy rõ vị lão tướng quân kia, Đạp Đốn bị chấn động.
Không đúng, không phải Hoàng Trung đã bị Lã Bố giam giữ rồi sao, sao có thể ở đây được?
Còn Sử Hoán thì khom người vái chào Lã Bố: - Phụng Ôn Hầu, Thuần Vu Quỳnh, Đạp Đốn và Hãn Lư Duy mang nanh vuốt đến, đáng bị chết.- Công Lưu, lần này lại cực khổ cho ngươi rồi.
Lã Bố gật đầu nói: - Nhưng ngươi vẫn phải vất vả một chút, lập tức dẫn binh mã bản bộ, đến Bạch Lang Bảo, tiếp nhận phòng ngự Bạch Lang Bảo.
Hán Thăng, mời ngươi dẫn binh mã bản bộ từ núi Lâu Tử bất ngờ tập kích Liễu Thành.
Tin chắc lúc này Liễu Thành đã như rắn mất đầu, chỉ với hai người Thát Hủy Cát và Mạc Ly đều không đủ chống lại ngươi, có thể tốc chiến tốc thắng... Ít ngày nữa Hoàng thúc sẽ từ quay về Liêu Tây. Chúng ta cần một Liêu Tây hoàn chỉnh, không được có bất kì một sự rung chuyển Liêu Tây nào, kính xin ngươi hãy lo lắng nhiều hơn.Hoàng Trung nhìn bọn Thuần Vu Quỳnh đang há mồm trợn mắt với vẻ khinh miệt.
Chuyện đến lúc này, bọn Thuần Vu Quỳnh sao lại không biết thế nào. Từ khi Điền Thích bắt đầu thuyết phục Lã Bố là bọn họ đã rơi vào bẫy của Lưu Sấm rồi. Cái gì mà Lã Bố làm phản, bắt giam Hoàng Trung? Cắt giảm binh quyền, chẳng qua đều là do Lã Bố và Lưu Sấm diễn kịch mà thôi... Nếu như thế, hành động của Lâu Ban ở Liêu Đông phụ thuộc e rằng cũng nằm trong kế hoạch của Lưu Sấm. Lần này Lâu Ban đã tự chui đầu vào rọ rồi.
Thuần Vu Quỳnh xanh mặt, đột nhiên đứng dậy,
- Lã Bố, ta là Thái thú Liêu Tây, là do Đại tướng quân bổ nhiệm.Hành động của các ngươi hôm nay không phải là muốn đối địch với Đại tướng quân hay sao?
Lã Bố chưa trả lời thì Hoàng Trung đã đến trước mắt đá vào bụng y một cái: - Chế đến nơi rồi mà còn không biết, Cỉh là một Viên Bản Sơn thôi thì có đáng là gì chứ? Thuần Vu Quỳnh, đừng nói đến Viên Thiệu, dù gã liên thủ với Tào Tháo thì Hoàng thúc nhà ta cũng không sợ. Hôm nay các ngươi đến nơi này, cũng đừng nghĩ sẽ rời khỏi đây được, chờ Hoàng thúc đến xử lý đi...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...