- Có chút tài mọn mà dám mang ta ra bêu xấu sao?
Ngồi ngay ngắn ở phía sau Lưu Sấm là hai người một nam, một nữ.
Một người tuổi khoảng sáu mươi, mặc áo xám. Người kia là một cô gái đang cầm bầu rượu trong tay.
Nhìn qua thì sẽ tưởng rằng ông lão và cô gái kia chỉ là người hầu. Nhưng trong nháy mắt ba gã kiếm cơ kia tiến đến trước mặt Lưu Sấm thì cô gái kia liền ném thật mạnh bầu rượu ra ngoài. Còn ông lão kia thì rút bảo kiếm ra nhưng không thấy ông ta đứng dậy. Bóng người chợt hiện lóe lên đến trước mặt Lưu Sấm. Bảo kiếm trong tay tứ phun ra rồi nuốt vào nhưng lại phát ra ba đường kiếm quang... Trong phòng khách phát ra những tiếng kêu thảm thiết, ba kiếm cơ kia trong chốc lát đã ngã trên vũng máu. Mi tâm của mỗi người có một vết máu, máu tươi phun ra tung tóe.
- Quyền Nhi, bảo vệ Hoàng thúc.
Ông lão kia quát lên một tiếng rồi múa kiếm.
Nhìn có vẻ ông ta đã già nua nhưng kiếm Cự Khuyết kia lại giống như Truy Hồn Thiếp.
Mỗi một bước đi ra là một gã kiếm cơ ngã trong vũng máu. Ông ta không hề thương hoa tiếc ngọc, ra tay nhìn có vẻ không mạnh nhưng lại tàn nhẫn vô cùng.
Cùng lúc đó, hai gã hộ vệ cầm thương vào thẳng đại sảnh.
Hai người cầm trong tay một cây thương dài ra tay cũng tàn nhẫn vô cùng...
- Quyền nương tử, xin hãy cứu vương tử Bạt Kì và Đới Cố tiên sinh.
- Vâng!
Lưu Sấm ra lệnh, cô gái đứng bên cạnh hắn lập tức nhào ra.
Trong tay nàng xuất hiện hai thanh đoản kiếm, tung hoành lóng lánh... Cách giết của Quyền nương tử này và ông lão kia dường như rất giống nhau, nhưng cũng lại như không giống nhau. Kiếm pháp của ông lão rất bình thảm và đầy sát khí không hề có chút khói lửa nào. Còn sát pháp của Quyền nương tử thì tàn nhẫn, vô tình không nương tay một chút nào. Lưu Sấm ngồi trên ghế giường lấy giáp tử kiếm từ trên bàn ra đâm lên bàn.
- Trường Văn, Qúy Bật không cần kích động, theo ta xem trò hay.
Trần Quần và Trần Kiểu lúc mới đầu còn căng thẳng, nhưng sau khi hai gã hộ vệ kia mang thương đi vào thì vẻ mặt lập tức tươi cười hết cả căng thẳng.
Bọn họ không biết ông lão và cô giá kia, nhưng lại là hai người hộ vệ rõ ràng là Triệu Vân và Hạ Hầu Lan.
Đợi Lưu Sấm lấy giáp tử kiếm ra hai người càng yên tâm hơn.
Lưu Sấm mang theo giáp tử kiếm bên người, không còn nghi ngờ gì nữa là hắn đã nhìn ra manh mối rồi.
Nhìn ra bên ngoài, Phi Hùng thiếp giáp vệ đã bao vây đại sảnh... Trong tình huống này, hai người họ sao lại căng thẳng được.
Cả trăm kiếm cơ nhìn dường như người rất đông thế rất mạnh.
Nhưng dưới sự tấn công của ông lão, Quyền nương tử và Triệu Vân, Hạ Hầu thì đám người đó lại giống như một đám ô hợp.
- Ất Chi Mạt Ly, nếu ngươi muốn được chết thoải mái một chút thì hãy đứng nguyên chỗ đó, nếu không ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.
Từ lúc ông lão và Quyền nương tử ra tay, Ất Chi Mạt Ly liền sự cảm có điều không ổn.
Chỉ có điều y không thể ngờ là một tay y xây dựng Kiếm vũ đoàn lại không thể chịu nổi một đả kích như vậy.
Hơn nữa, không ngờ Lưu Sấm lại lòng lang dạ sói như vậy. Nhiều mỹ nhân yêu kiều như vậy mà hắn cũng không động lòng một chút nào, giống như giết gà giết vịt vậy, không nể tình dù chỉ một chút. Y đứng dậy muốn ra tay thì bên tai đột nhiên vang lên tiếng của Lưu Sấm. Trong đại sảnh tiếng kêu thảm thiết vẫn không dứt, một đám người toàn những cô gái còn thanh xuân nằm trên vũng máu... Cảnh tượng đó cựa kì thương tâm, xinh đẹp mà tàn khốc.
Ất Chi Mạt Ly run lên, nắm lấy một thanh kiếm của một kiếm cơ ngã trong vũng máu.
Ngay lúc y cầm bảo kiếm lên thì có bóng người lao đến... Lưu Sấm cầm đao đến trước mặt Ất Chi Mạt Ly, miệng khẽ quát: - Ngoan ngoãn cho ta!
Giáp tử kiếm xuất ra, thế mạnh như sấm sét.
Ất Chi Mạt Ly hoảng sợ vội giơ đao lên đón.
Trong nháy mắt, thế đao của Lưu Sấm đột nhiên có sự thay đổi, đang mạnh mẽ bỗng nhiên lại mềm dịu. Chỉ còn thấy hắn xoay tròn một chỗ, lướt qua Ất Chi Mạt Ly, giáp tử kiếm thuận thế vòng qua tay đang cầm bảo kiếm của y... Lập tức huyết quang phụt lên.
Ất Chi Mạt Ly kêu lên một tiếng, một cánh tay rơi xuống đất.
Máu tươi từ miệng phun ta nhuộn đỏ cả mặt đất...
- Bỏ kiếm đầu hàng nếu không sẽ chết!
Lưu Sấm kéo giáp tử kiếm trong tay, đá Ất Chi Mạt Ly lăn trên đất rồi lớn tiếng hô.
- Hán cẩu...
Sắc mặt của Ất Chi Mạt Ly trắng bệch, định mở miệng thì thấy ánh đao lóe lên, sống đao Giáp tử kiếm của Lưu Sấm quất vào mặt y, mặt của Ất Chi Mạt Ly a bóc thịt bong, răng trong miệng rụng ra, trong miệng toàn là máu tươi.
- Ta bảo ngươi nói chuyện sao?
Một sống đao kia đánh cho Ất Chi Mạt Ly gần như bất tỉnh.
Còn cả trăm kiếm cơ trong phòng khách trong nháy mắt đã bị giết xác chết ngổn ngang, chỉ còn lại hơn ba mươi người.
- Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, tiểu tì đầu hàng.
Kiếm cơ Cao Cú Lệ này học kiếm không phải để giết chóc mà chủ yếu là để chiều lòng người.
Tuy rằng trước đó các nàng đều đã được huấn luyện qua một thời gian ngắn, nhưng cảnh tượng thê thảm như vậy thì chưa từng gặp? Nhìn thấy các tỷ muội của mình chết trong vũng máu, nhóm kiếm cơ hoảng sợ. Ở Cao Cú Lệ các nàng luôn được sủng ái chưa từng thấy cảnh tượng thê thảm như vậy? Người Hán này thực sự quá mức hung tàn, tàn độc bẻ hoa mà mắt không hề chớp.
Keng keng keng!
Những tiếng kêu vang lên liên tiếp, hơn ba mươi kiếm cơ quăng kiếm xuống ôm lấy đầu ngồi xuống đất.
Dáng vẻ như siêu phàm thoát tục lúc trước nay đã không còn sót thứ gì... Một đám người thất sắc sợ đến mức nói không ra lời.
Lúc này có một vị thầy thuốc đi lên băng bó cho Bạt Kỳ.
Phản ứng của Bạt Kỳ lúc đó rất nhạy bén, tuy bị đâm trúng một kiếm nhưng cũng không bị thương vào chỗ hiểm.
Nhưng Đới Cố thì bị đâm vào chỗ hiểm, lúc vị thầy thuốc kia đến thì y đã bỏ mạng... Sắc mặt của Bạt Kỳ tái nhợt, nhìn vào thi thể Đới Cố, thân hình run lẩy bẩy. Nếu không phải vừa rồi phản ứng của y nhạy bén thì chưa biết chừng lúc này cũng đã thành người chết rồi.
- Giết bọn họ đi, giết họ đi!
Tiếng của Bạt Kỳ run lên, khàn khàn rít gào: - Hoàng thúc không muốn đại khai sát giới, có đức hiếu sinh.
Những tên ngu ngốc này vẫn không thay đổi, nên bị giết... Hoàng thúc, Bá Cố và Y Di Mô kia căn bản là không muốn thương lượng, bọn họ chỉ muốn đến giết ngươi.
Tính ra Lưu Sấm cũng đã trải qua vô số lần bị ám sát rồi.
Đối với chuyện này hắn đã coi như một thói quen, căn bản là hắn cũng không để trong lòng.
Hắn khẽ mỉm cười: - Bạt Vương Tử hãy yên tâm. Lúc vừa rồi tướng quân Bàng Đức đã suất bộ tấn công thành Hột Thăng Cốt, tướng quân Thái Sử Từ suất bộ tám ngàn quân từ Tây An Bình, chưa đến mười mấy ngày ta sẽ khiến cho Cao Tú Lệ máu chảy thành sông. Nếu các ngươi muốn chết thì đừng trách ta lòng lang dạ sói! Từ nay về sau, người Cao Tú Lệ nếu không quy phục và chịu người Hán giáo hóa, sẽ phải làm nô lệ cho người Hán, suốt đời sẽ không ngóc đầu lên được.
Ta cho ngươi hai con đường, một sống một chết.
Sống, ngươi chính là người Hán, nếu không cũng chỉ là nô dịch cho người Hán.
Ất Chi Mạt Ly trợn mắt lên nhìn Bạt Kỳ chửi ầm lên: - Bạt Kỳ, thật đáng khinh ngươi làm Vương tử Cao Cú lệ, nhưng không ngờ lại là nô dịch cho Hán cẩu.
Bạt Kỳ lạnh lùng nói: - Ta đã nói từ sớm rồi, đừng vội làm kẻ thù của nhà Hán, các ngươi lại không nghe lại đuổi ta ra khỏi Cao Cú Lệ. Nay ta đã làm người Hán chứ không phải người Cao Cú Lệ nữa. Các ngươi chưa từng coi ta là một người trong gia tộc, nếu đã như vậy thì hà cớ gì ta phải coi các ngươi là đồng tông cơ chứ?
Lưu Sấm lập tức mỉm cười.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...