Viên Đàm đột nhiên có lời mời, khiến cho Lưu Sấm cảm thấy ngạc nhiên. Ngoại trừ lời mời ra, Tân Bình còn mang tới một lễ vật khác, chính là ấn Bắc Hải Tướng.
Cái ấn Bắc Hải Tướng này, không phải do triều đình Hứa Đô phát ra. Mà là do đại tướng quân Viên Thiệu bổ nhiệm. Nếu so sánh, thì Viên Thiệu sở phong Bắc Hải Tướng, còn chính thức hơn Tào Tháo phong Bành Cầu làm Bắc Hải Tướng. Bởi vì trong tay Vương tương có chấp Đại tướng quân. Mà Hứa Đô Tào Tháo lại không ngọc tỷ truyền quốc đại biểu cho thiên tử. So sánh hai người này, cho dù Tào Tháo lợi dụng Thiên Tử để ra lệnh cho chư hầu, nhưng vẫn chưa đủ chính thức.
Ngồi trong thư phòng, Lưu Sấm nhìn ấn Bắc Hải Tướng kia, vẻ mặt tươi cười nghiền ngẫm.
Mà đám người Gia Cát Lượng nhìn ấn tín và dây đeo triện ở trong tay Lưu Sấm đang lật qua lật lại thì đều lộ vẻ ngưng trọng.
- Công tử tiếp nhận cái ấn này, liệu có bị coi là phản bội Hứa Đô không? Bộ Chất có chút khẩn trương nhìn ấn tín và dây đeo triện trong tay Lưu Sấm, không nhịn được mở miệng hỏi.
- Lời ấy của Tử Sơn sai rồi. Công tử tiếp nhận cái ấn đó, cũng không có nghĩa là công tử muốn phản bội Hứa Đô. Mà là Hứa Đô có muốn phản bội Đại tướng quân hay không.
Lưu Sấm cười cười, đặt ấn tín lên mặt bàn.
- Quý Bật nói rất đúng. Ta tiếp nhận cái ấn này, chính là chuyển sự nguy hiểm lên người Viên Thiệu. Mặc dù Tào Tháo lợi dụng Thiên Tử để ra lệnh cho chư hầu. Nhưng với thế cục trước mắt, y sẽ không dám phản bội Viên Thiệu. Bắc Hải nhờ vậy có thể vững vàng phát triển trong một thời gian ngắn, mà không cần phải lo lắng điều gì. Cho nên Tử Sơn chớ lo nghĩ nhiều. Có cái ấn tín này trong tay, giống như có thêm bùa hộ mệnh vậy. Trừ phi Tào Tháo quyết định trở mặt với Viên Thiệu, bằng không y sẽ không làm gì được ta.
- Nhưng huynh thực sự muốn tới Lâm Truy sao?
Gia Cát Lượng ở một bên không nhịn được mở miệng nói:
- Tình thế hiện giờ ở Lâm Truy rất phức tạp. Lần này Viên Đàm mời tới với mục đích gì, chúng ta còn chưa biết được.
- Đúng vậy, công tử, chuyện này nên cẩn trọng.
Bộ Chất cũng không nhịn được khuyên:
- Phải biết rằng Quản Thống chính là thủ hạ của Viên Đàm. Mà Cao Thuận lại chiếm lấy Đông Lai, chém giết Quản Thống, Viên Đàm sao có thể bỏ qua? Theo ta thấy, đây chỉ sợ là Hồng Môn Yến. Mục đích của Viên Đàm không rõ, nếu công tử đi, chỉ sợ sẽ dữ nhiều lành ít.
- Nhưng nếu ta không đi, chẳng phải để cho Viên Đàm có cớ sao?
Lưu Sấm thở dài, mỉm cười chua xót:
- Mặc dù ta chiếm được Bắc Hải Đông Lai, nhìn như là chư hầu của một phương. Nhưng kỳ thực là bốn phía hoàn địch. Càng như vậy, ta càng phải cẩn thận. Ta đã bị Tào Tháo nghi kỵ, lúc này càng không thể trở mặt với Viên Đàm. Cho nên, Viên Đàm có lời mời, ta nhất định phải đị. Cho dù biết rõ là đầm rồng hang hổ, ta cũng không thể lùi nửa bước.
- Nhưng…
Lưu Sấm khoát tay nói:
- Mọi người chớ khuyên nữa, ý ta đã quyết. Đi quận Tề nguy hiểm. Nhưng nếu không đi, sẽ nguy hiểm hơn. Hơn nữa Lâm Truy có Hữu Nhược tiên sinh tại đó. Chắc Viên Đàm cũng không làm gì được ta.
Đúng vậy, hình như là rất có lý. Có có Tuân Kham ở Lâm Truy chiếu cố. Lưu Sấm chưa chắc sẽ gặp nguy hiểm. Chính như lời Lưu Sấm nói, Viên Đàm đã mời, hắn không đi cũng phải đi. Chuyện này không phải do hắn làm chủ.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều trầm mặc không nói gì. Khi thực lực còn chưa đủ hùng mạnh, sẽ có những lúc chịu rất nhiều kiềm chế, cùng thân bất do kỷ.
Trong lòng Lưu Sấm rất rõ ràng. Lần này Viên Đàm mời hắn tới Lâm Truy, chưa chắc là có ác ý gì. Có thể chỉ là bày tỏ thái độ. Nói thật, nếu không phải bất đắc dĩ, Lưu Sấm thực không muốn đứng thành hàng nhanh như vậy.
Đáng tiếc, Tào Tháo quá hung ác, cũng không phải là kẻ địch mà Lưu Sấm có thể chống đỡ được. Đã không phải là đối thủ của Tào Tháo, thì cũng chỉ có thể tìm một thế lực mạnh hơn Tào Tháo để dựa vào. Hắn biết rằng cuối cùng Viên Thiệu sẽ bị Tào Tháo đánh bại. Nhưng trước mắt, Tào Tháo còn không dám trêu chọc Viên Thiệu. Lưu Sấm chính đang tính toán, làm sao gặp được Viên Thiệu, để thực hiện kế hoạch và mục đích của hắn.
Ba ngày sau, Lưu Sấm lại khởi hành lặng yên rời khỏi Cao Mật.
Lầm này đi tới Lâm Truy, trừ bốn trăm Phi Hùng Vệ sở bộ thuộc Chu Thương ra, Lưu Sấm chỉ dẫn theo một mình Trần Kiểu.
Lần trước Gia Cát Lượng cùng Lưu Sấm tới Hạ Bì, đã chậm trễ rất nhiều việc học hành. Lưu Sấm cũng không muốn lại khiến Gia Cát Lượng thiếu khóa. Dù sao đây đang là thời kỳ Gia Cát Lượng nên học hỏi Trịnh Huyền nhiều hơn.
Về phần Hứa Chử, thì ở lại Cao mật, cùng Cao Thuận huấn luyện lính mới. Công tác chọn lựa lính mới đã chấm dứt. Cao Thuận chọn ra ba nghìn quân tinh nhuệ từ trong quân đội. Trịnh Huyền thì tự mình đặt tên cho tân quân. Mà cái tên đã khiến Lưu Sấm dở khó dở cười. Trịnh Huyền đặt tên cho tân quân là Hùng Bi Quân, dựa theo cái tên Phi Hùng của Lưu Sấm.
Chỉ là cái tên này.
Khúc Nghĩa Tiên Đăng Doanh, Cao Thuận Hãm Trận Doanh. Cho dù là Bạch Nhĩ tinh binh của Lưu Bị, hoặc là Hổ Báo Kỵ của Tào Tháo, Đại Kích Sỹ của Viên Thiệu, tên nào nghe cũng uy phong lẫm lẫm.
Mà cái tên Hùng Bi Quân có chút không lọt tai chút nào.
Nhưng tên là do chính Trịnh Huyền đặt, Lưu Sấm không dám thay đổi. Cho dù trong lòng rất không nguyện ý, cuối cùng Lưu Sấm chỉ có thể cắn răng đáp ứng.
Hùng Bi Quân mới được thành lập, nên Hứa Chử phải gia tăng tập luyện. Vì vậy lần này Lưu Sấm mới không muốn dẫn theo quá nhiều người. Hơn nữa đi Lâm Truy cũng không cần quá nhiều tùy tùng. Một mình hắn là đủ rồi.
Từ Cao Mật tới Lâm Truy, cũng không phải quá xa. Vượt qua Vấn Thủy, đoàn người Lưu Sấm đi lên phía bắc, dừng lại ở huyện Kịch nghỉ ngơi một đêm.
Sau khi Bành Cầu chạy trốn khỏi Bắc Hải, Lưu Chính xua quân lên phía bắc chiếm lấy huyện Kịch. Tuy nói huyện Kịch vẫn chưa trải qua chiến sự, nhưng vẫn lộ ra vẻ tiêu điều. Bành Cầu ở huyện Kịch nửa năm, nhưng không mang tới cho huyện Kịch quá nhiều thay đổi. Kiến An nguyên niên, huyện Kịch từng trải qua chiến loạn, sớm rách nát không chịu nổi. Mà trong thời gian nửa năm Bành Cầu đảm nhiệm Bắc Hải Tướng, sưu cao thuế nặng, khiến cho tình hình ở huyện Kịch càng thêm bi đát.
Tường thành đã lâu không được tu sửa. Trong thành cũng là một mớ hỗn độn, các khu chợ tiêu điều.
Công thêm lúc trước Lưu Sấm ở Cao Mật liên tiếp dụng binh bao vây tiêu trừ đám sơn tặc trộm cướp. Đám trộm cướp của Bắc Hải này phần lớn vượt qua sông Vấn, tập trung ở khu vực huyện Kịch. Điều này đã khiến cho trị an của huyện Kịch càng thêm hỗn loạn. Đường đường là vương đô của nước Bắc Hải, lại rách nát vắng vẻ.
Lưu Sấm đã từng tới Hạ Bì, đều là vương đô, nhưng tình hình ở Hạ Bì rõ ràng tốt hơn huyện Kịch này nhiều.
Nhìn cảnh vật nơi đây, Lưu Sấm cũng không biết nên nói gì cho phải. Tình hình của huyện Kịch rất ác liệt, muốn khôi phục sự phồn hoa như ngày xưa, không phải là một việc đơn giản gì. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Lưu Sấm vừa đuổi Bành Cầu đi, nhưng cũng không chịu tiến vào huyện Kịch.
Quan trọng hơn, khu vực huyện Kịch có rất nhiều quan lại cường hào. Phần lớn đất đai tập trung vào đám quan lại cường hào đó. Không giống như Cao Mật, có rất nhiều ruộng đất bị bỏ hoang, có thể dùng cho đồn điền. Trải qua dò xét đơn giản huyện Kịch, Lưu Sấm liền chặt đứt ý niệm di chuyển trụ sở tới nơi này trong đầu.
- Theo ta thấy, trụ sở của Bắc Hải vẫn nên thiết lập ở Cao mật cho thỏa đáng. Về phần huyện Kịch thì để cho Tử Hòa tới quản lý. Y là hậu duệ của Bắc Hải vương, đối với tình hình ở nơi này rất quen thuộc, quản lý cũng dễ dàng hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...