Câu này từ miệng Thành Liêm nói ra. Lã Bố sẽ cho rằng Thành Liêm không biết nặng nhẹ, là một kẻ mãng phu. Nhưng nếu là từ trong miệng Trương Liêu nói ra thì lại không giống như vậy. Trương Liêu can đảm cẩn trọng, sẽ đưa ra kết luận một cách dễ dàng. Nhưng y nói như vậy đương nhiên là có lý của y.
- Văn Viễn, sao lại nhìn nhận như vậy?
- Bảy đường đại quân, cũng không được đến mấy người thiện chiến. Chỉ cần phá tan một đường thì sáu đường binh mã còn lại tự nhiên sẽ không dám liều lĩnh nữa. Như bây giờ là mùa hè nóng bức, khó chịu... E rằng Viên Thuật cũng không dám cầm cự lâu với Quân Hầu, đến lúc đó tự nhiên sẽ ngừng chiến mà thu binh thôi.
Lã Bố nghe vậy tròng mắt hơi híp lại.
- Công Đài, ngươi cũng nghĩ như vậy sao?
Trần Cung lắc quạt cười nhìn Trương Liêu, trầm giọng nói:
- Văn Viễn, huynh cho rằng đánh người nào sẽ đau?
- Đương nhiên là giao chiến với Viên Thuật rồi.
Trần Cung suy nghĩ một chút rồi hạ giọng nói:
- Dù kế của Văn Viễn hay nhưng lại hơi lỗ mãng. Sáu đường binh mã khác thì binh lực mạnh nhất là Viên Thuật... Nếu dùng sức e rằng Quân Hầu cũng chịu thương vong không nhỏ, kết quả là lưỡng bại câu thương. Ta nghĩ, đánh một đường, kéo một đường.
- Đánh một đường, kéo một đường?
Trần Cung gật đầu quay lại nói:
- Quân Hầu, Cung có một kế có thể đánh bại được Viên Thuật.
- Mời Công Đài nói.
- Mời Văn Viễn trấn thủ Hạ Khâu và Cai Hạ ngăn cản một đường binh mã của Viên Thuật. Chỉ thủ chứ không tấn công, để kéo dài thời gian.
Trong bảy đường binh mã, ngoài một đường quân của Viên Thuật ra, lúc này với lực lượng quân đội mạnh nhất của Trương Huân, còn lại quân dưới trướng chỉ là một đám ô hợp, dù binh lực mạnh cũng dễ bị hỗn loạn. Quân Hầu đích thân dẫn binh mã đi đánh nhất định có thể đại thắng hoàn toàn. Cứ như thế, binh lực của Trần Kỷ là yếu nhất, đến lúc đó sẽ hoảng sợ. Quân Hầu sai người đi chiêu hàng y, y tất sẽ nguyện hàng. Như vậy, bảy đường đại quân đã bị phá mất hai, Viên Thuật dám xâm chiếm lại sao?
Lưu Sấm ngồi ở bên thực sự hơi giật mình. Hắn là tận mắt nhìn thấy người mưu kế tuyệt đỉnh này đang bày mưu tính kế như thế nào. Trong lịch sử, trận chiến Viên, Lã này Lưu Sấm cũng vẫn còn nhớ. Hắn biết cuối cùng là Lã Bố thắng nhưng rốt cuộc là thắng như thế nào thì cũng không rõ lắm.
Kế của Trần Cung thực ra cũng rất khả thi. Lưu Sấm nhẹ nhàng gật đầu, chứ không khen ngợi.
Lã Bố trầm ngâm không nói gì, một lát sau y đột nhiên vỗ bàn:
- Kế của Công Đài rất hay, cứ theo như lời Công Đài nói đi.
Tiếp theo là điều binh khiển tướng một cách cụ thể. Lưu Sấm ở bên nghe thấy rất thú vị. Trong sự điều binh khiển tướng của Lã Bố hắn cũng nhìn ra không ít thứ này thứ kia, cảm giác thu hoạch khá nhiều.
Đợi cho mọi người giải tán, Trần Cung ở lại.
- Quân Hầu, ta có một câu không biết có nên nói hay không?
Lã Bố nói:
- Công Đài cứ nói đừng ngại.
- Nay Quân Hầu đích thân xuất kích, Hạ Bì vẫn cần phải có người trấn thủ.
- Hả?
- Lưu công tử tính tình cao liêm, dũng lực vô song. Nay nếu Quân Hầu xuất kích sao không để Lưu công tử đóng giữ Hạ Bì? Như vậy cũng có thể để cho Lưu công tử biết được thành ý của Quân Hầu.
Lã Bố nghe thấy vậy liền nhăn mày. Y nhìn Trần Cung còn vẻ mặt của Trần Cung thì rất thản nhiên.
Nếu như đổi một người tất Lã Bố sẽ sinh nghi kị. Ví dụ như, liệu có phải Trần Cung thông đồng với Lưu Sấm muốn chiếm Từ Châu không? Nhưng cũng chính là vì Lưu Sấm nên Lã Bố cũng có phần khoan dung hơn. Về mặt này người có công lao lớn nhất không phải là Trần Cung mà là Lã Lam.
Sau khi quay về Hạ Bì, Lã Lam cứ ríu ra ríu rít nói là Lưu Sấm tốt. Ví dụ như lúc đầu cô cãi vã với Tuân Đán, Lưu Sấm cũng không hề do dự mà đứng về phía cô, giáo huấn cho Tuân Đán một trận...Ví dụ như Lưu Sấm ngoéo tay với cô. Ví dụ như, Lưu Sấm thế này, Lưu Sấm thế kia...Nghiêm phu nhân cũng chính là mẹ đẻ của Lã Lam, còn cả Nhâm Hồng Xương nữa cũng chính là Điêu Thuyền, lúc nói chuyện riêng với Lã Bố. Ai cũng cười nói với Lã Bố:
- Linh Đang Nhi trưởng thành rồi, có vẻ yêu mến Lưu công tử, còn Lưu công tử đối với nó cũng rất yêu thương.
Đương nhiên là Lã Bố vô cùng yêu thương Lã Lam. Lưu Sấm có thể bênh vực cho Lã Lam cũng thể hiện thiện ý của hắn với Lã Bố.
- Công Đài, ngươi cho rằng Lưu Mạnh Ngạn kia có thể tin được sao?
- Quân Hầu, Lưu Mạnh Ngạn chí lớn càng biết được nặng nhẹ thế nào.
Lúc ta tới Cao Mật có nói chuyện với nhau, ta có thể cảm nhận được hắn cũng không có dã tâm gì với Từ Châu. Còn bây giờ nếu Từ Châu rơi vào tay hắn cũng không phải là chuyện tốt. Hơn nữa, nếu hắn trở mặt với Quân Hầu thì ở Bắc Hải hắn cũng sẽ lâm phải cục diện tứ cố vô thân mà thôi. Cho nên, Quân Hầu và hắn hợp tác đôi bên cùng có lợi, ta cảm thấy cho dù Quân Hầu tặng Từ Châu cho hắn, chưa chắc hắn đã để ý đến.
Lã Bố nhăn mặt lại có chút không vui.
- Công Đài, xin chỉ giáo?
Ta cực khổ liều mạng muốn cướp Từ Châu, Lưu Sấm ngươi lại chướng mắt sao? Đương nhiên là trong lòng Lã Bố sẽ không thoải mái. Cho nên lúc được hỏi giọng của y cũng cứng nhắc hơn...
Trần Cung nói:
- Quân Hầu bớt giận, thực ra ta cho rằng suy nghĩ của Lưu công tử cũng rất thật thà.
- Nói!
- Từ Châu cũng đã không còn là nới phát triển lương thực hưng thịnh đất đai màu mỡ như năm đó nữa rồi.
Huống hồ là nó nằm ở vùng Giang Hoài, là nơi tứ chiến. Nam có Tôn Sách như hổ rình mồi với Quảng Lăng. Viên Thuật lại càng thèm Từ Châu đến nhỏ rãi. Tây có Tào Tháo, Lưu Bị tiếp giáp với Từ Châu; phía bắc có Viên Thiệu nắm giữ Thanh Châu. Sau lưng Từ Châu có biển rộng không có đường lui, vả lại bên trong có nhiều thế tộc cường hào, trong thời gian ngắn vẫn có thể bình định được. Có rất nhiều nhân tố phức tạp cho thấy Từ Châu không phải là nơi có thể sống được.
Quan Hầu dùng dũng lực để lấy Từ Châu có lẽ sẽ khiến người ta đố kỵ. Nhưng nếu là Lưu công tử cướp Từ Châu thì e rằng Tào Tháo, Viên Thiệu thậm chí cả Tôn Sách Viên Thuật cũng sẽ không từ bỏ ý đồ...
Từ Châu này là cơ sở của Quân Hầu, còn với Lưu công tử mà nói... Ha ha, dùng lời của hắn thì là quả thực đó than lửa không thể cướp được.
Ý này chính là: Lưu Sấm không có lực lượng để chiếm được Từ Châu kia.
Sau khi Lã Bố nghe xong cũng gật đầu.
Trần Cung thấy Lã Bố tâm động vì thế mà càng rèn sắt khi còn nóng, nói:
- Huống hồ, có Linh Đang Nhi tất nhiên Lưu công tử sẽ dốc lực ủng hộ, tránh để Quân Hầu phải lo âu về sau toàn lực đánh Viên Thuật. Ta cho rằng, thế cục hiện nay không còn có người khác để lựa chọn thích hợp hơn.
Lã Bố gật đầu liên tục, không kìm nổi than nhẹ một tiếng.
- Nếu Công Đài nói như vậy, ta cũng cảm thấy thực ra Lưu Mạnh Ngạn cũng là người có thể nhờ cậy được.
Dứt lời, y đứng dậy đi đi lại lại trong phòng.
- Nếu đã như vậy thì để cho hắn giữ Hạ Bì đi.
- Không thể!
Trần Cung lại nói:
- Chuyện này, tốt nhất là để cho Linh Đan Nhi đi nói với hắn, nếu Quân Hầu ra mặt, không tránh khỏi...Ha ha, dù sao Lưu Sấm cũng là Quán Đình Hầu, lại là hoàng thúc Đại Hán, Giáo úy Đông Di. Luận về thân phận và địa vị này cũng không kém hơn so với Quân Hầu.
Dù Lưu Sấm còn ít tuổi nhưng xuất thân của hắn và thân phận chắc chắn là không thua kém Lã Bố. Nếu Lã Bố ra mặt, không khỏi có ý là lệnh của cấp trên cho cấp dưới, nhưng nếu là Lã Lam ra mặt thì chuyện này có thể cho qua được.
Lã Bố suy nghĩ một chút cũng hiểu được kiến nghị này của Trần Cung rất có lý.
- Linh Đang Nhi sẽ ra mặt sao?
Trần Cung nghe thấy vậy không kìm nổi mà cười hà hà:
- Quân Hầu, ta cho rằng Linh Đang Nhi sẽ rất muốn để Lưu công tử ở lại Hạ Bì...
Lã Bố không kìm nổi bật cười hiền hòa.
- Con gái lớn không giữ được rồi!
Xem ra ta cũng phải suy nghĩ kĩ một chút, Linh Đang Nhi gả đi được rồi!
*********
Hứa Đô, Tư Không Phủ.
Tào Tháo rút thẻ tre rơi loảng xoảng trên thư án, đôi mắt u ám.
- Lưu Sấm đi Hạ Bì?
Quách Gia trầm giọng nói:
- Theo tin tức của Trần Hán Du truyền đến, lúc này hẳn là Lưu Sấm đã đến Hạ Bì.
Tào Tháo không bình tĩnh được, đi lại bồi hồi trong phòng.
- Phụng Hiếu, ngươi nói Lã Bố kết minh với Lưu Sấm tình hình sẽ thế nào?
Quách Gia hạ giọng nói:
- Lã Bố, Hao Hổ. Trước kia hắn xuất thân thấp kém lại hay lật lọng cho nên nhiều tiếng xấu cho nên khó làm được việc. Nhưng Lưu Sấm lại không như vậy. Hắn là hoàng thúc Đại Hán, là con trai của Trung Lăng Hầu, được rất nhiều kẻ sĩ coi trọng. Nếu hai người kết minh tất thành họa, chủ công nên sớm tính mưu.
- Với tính khí của Phụng Tiên có thể chấp nhận được Lưu Sấm sao?
Quách Gia trầm ngâm một lát rồi nói:
- Trần Hán Du phái người nói, con gái của Lã Bố trước kia ở Cao Mật rất thân với Lưu Sấm. Còn nay Lã Bố mời hắn đến Hạ Bì, bề ngoài thì chỉ là vì con gái y nên y mời đến nhưng e rằng... Ta nghe người ta nói, Lã bố rất yêu con gái của mình. Trước kia y muốn gả con gái cho Viên Thuật nhưng vì Lưu sấm, đã không nề hà mà chém chết sứ giả của Viên Thuật. Cho nên có thể Lã Bố cũng coi trọng Lưu Sấm hơn.
Danh của Lưu Sấm xứng với dũng của Lã Bố...
Quách gia không nói tiếp nữa nhưng đã rõ ý của y. Tào Tháo ừ một tiếng rồi trầm tư không nói gì.
Một lát sau, y lại nhìn Quách Gia thấp giọng hỏi:
- Phụng Hiếu, có cách gì hóa giải không?
Vừa trải qua trận đại bại ở Uyển Thành, tuy nguyên khí của Tào Tháo chưa bị tổn thương nhưng tổn thất cũng khá thê thảm và nghiêm trọng. Hiện tại y cần một sự ổn định của thế cục, chứ không phải là những hành động làm bừa... Cho nên suy nghĩ một lát y vẫn quyết định không xất binh.
Sao Quách gia lại không rõ tâm ý của Tào Tháo, y mỉm cười:
- Chủ công không cần lo lắng, Gia có một kế có thể phân ưu cho Chủ công.
- Phụng Hiếu, mau nói!
- Lã Bố là sói còn trong tay chủ công lại có một con hổ. Dẫn hổ đi nuốt sói, Viên Thuật tất sinh lòng bất mãn, đến lúc đó Chủ công cứ ngồi mà xem ngư ông đắc lợi, không phí một binh mà vẫn giành được Từ Châu.
- Ngươi nói là...
Tào Tháo ngẩn người ra, chợt hiểu ý của Quách Gia.
Y không kìm nổi vỗ tay cười to nói:
- Lời của Phụng Hiếu rất hay, nay đang là lúc xua hổ nuốt sói!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...