Trong một quán rượu đối diện với hiệu buôn Đông Dương có hai gã thanh niên đang dựa vào lan can trông sang.
- Bảo Kiên, xem ra … Từ Châu này có một hồi náo nhiệt rồi.
Một thanh niên nhẹ nhàng lắc đầu:
- Lưu Mạnh Ngạn này không giống Hao Hổ. Người này mới quật khởi, thực sự là con trai của Trung Lăng Hầu, giết thương quả quyết, tính tình cương liệt. Các ngươi dùng thủ đoạn đối phó Hao Hổ để đối phó với hắn e rằng không có hiệu quả.
Một thanh niên khác thì sắc mặt âm trầm không nói câu gì.
Một lúc lâu sau đột nhiên gã mới nói:
- Nếu cứ để người này đắc thế, vậy thương linh sinh phải nạn rồi. Kẻ này có tính hung ác như hổ lang, thủ đoạn tàn nhẫn, có thể sánh với Đổng Trác năm xưa. Nhưng hắn uất thân cao quý, không giống với Đổng Trác. Nếu để hắn đắc thế như vậy thì e rằng thiên hạ sẽ không được an bình. Tuy lần này Trần công thất sách, nhưng ta thấy cũng không phải chuyện xấu, để người trong thiên hạ cũng cùng chinh phạt.
Thanh niên mặc áo bào trắng nghe thấy vậy, ánh mắt hiện lên tia khinh thường.
Gã nhìn thoáng sang người thanh niên kia, rồi lạnh nhạt nói:
- Bảo Kiên, các ngươi nên hiểu rõ nhất. Lưu Sấm không phải là Lã Bố, cũng không phải là Đổng Trác, hắn là hoàng thúc Đại hán, dòng họ Hán Thất, sau lưng còn có Khang Thành Công, Quản Ấu An giúp đỡ. Sao các ngươi lại nói những lời gây xích mích như vậy?
- Quý Bật, ngươi nói gì thế? Lẽ nào chúng ta lại phải cúi đầu trước hắn sao?
Tên thanh niên mặc áo bào trắng lắc đầu nói:
- Cúi đầu hay không thì ta không biết, nhưng ta biết rằng người này cũng không phải Lã Bố, e rằng không dễ lừa đâu.
Tên thanh niên áo gấm nghe thấy sắc mặt trầm xuống, tỏ vẻ không hài lòng.
- Từ từ, ta không muốn cãi vã với ngươi … Ha ha, các ngươi đối phó với người này, ta không xen vào nữa. Nhưng ta chỉ muốn nhắc nhở … Bảo Kiên, chuyện này không liên quan đến ngươi, nếu bị cuốn vào trong đó e rằng khó dứt ra được. Hắn không phải Lã Bố, xuất thân của hắn, còn có thể lực đằng sau, đã định trước là các ngươi không thể đối với hắn như với Lã Bố được. Cho nên, nếu các ngươi không nắm chắc phần thắng thì tốt nhất đừng tiếp xúc. Làm hắn tức giận, kết quả thế nào … Ha ha các ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy!
Tên thanh niên mặc áo gấm nghe được hừ một tiếng.
Nhưng trong lòng y vẫn đang nói thầm.
Đúng vậy, sau lưng Lưu Sấm hiện giờ có hai lực lượng đại sĩ tộc Bắc Hải, Dĩnh Xuyên.
Năm đó Đổng Trác khổ sở tìm kiếm thế tộc ủng hộ mà không được, thế tộc của Lã Bố lại càng suy yếu ở Từ Châu. Lưu Sấm thì không giống như vậy, hắn không cần phải cúi đầu với bất kì một lực lượng thế tộc nào. Bởi vì bản thân hắn cũng đã đại diện cho lực lượng của một thế tộc cực kì hùng mạnh … Trịnh Huyền, hiện nay là một đại gia nho học đương thời.
Sau khi Thái Ung chết, người có học thuật như Trịnh Huyền không nhiều lắm, cho dù là Khổng Dung cũng không thể bằng Trịnh Huyền được.
Còn sĩ tộc Dĩnh Xuyên lại là một trong những sĩ tộc hùng mạnh nhất trên đời.
Thư viện Dĩnh Xuyên nổi tiếng thiên hạ, còn sĩ tộc Dĩnh Xuyên thì đời nào cũng có người tài xuất hiện, không để cho ai khinh thường.
Tên thanh niên kia nghĩ đến đây không khỏi có chút đau đầu … Sớm biết Lưu Sấm dữ dằn như vậy, hung tàn như vậy thì lúc trước nên đổi đối sách. Người như thế, có thể lôi kéo, không thể đối địch? Nhưng bây giờ, e rằng mọi người sẽ không nhượng bộ nhau.
Lưu Sấm đại khai sát giới, khiến y không có đường lui, cũng khiến cho thế tộc Từ Châu mất đường lui.
Là tiếp tục hay tạm thời nhượng bộ? Thanh niên quay lại bàn rượu nhìn thóang qua thanh niên đang ngồi trước bàn uống rượu: có lẽ Qúy Bật nói không sai. Nếu không nắm chắc mười phần thắn thì không được hành động thiếu suy nghĩ.
Xa xa vọng đến tiếng vó ngựa dồn dập.
Một con ngựa Xích Thố chở một viên Đại tướng bay như gió đến.
Viên Đại tướng kia mặc áo bào màu xanh nhạt, eo thắt đai lớn.
- Mạnh Nhạn, thủ hạ lưu tình!
Ông ta ở trên lưng ngựa la lớn, trong chớp mắt đã đến nơi.
Lúc này, cuộc chiến trên đường đã dừng lại.
Hứa Chử mang theo Phi Hùng Vệ đứng trước cửa hiệu buôn Đông Dương, sau khi nhìn thấy người kia đến, ánh mắt hưng phấn theo bản năng nắm chắc đại đao trong tay.
Người tới, đúng là Lã Bố.
Lã Bố không ngờ, chuyện lại thành ra như vậy.
Trần Cung truyền tin nói hy vọng Lã - Lưu có thể kết minh khiến Lã Bố vô cùng vui mừng.
Cho dù y không am hiểu mưu lược nhưng cũng rất hiểu có được một đồng minh sẽ làm cho y sống ở Từ Châu yên ổn hơn. Đặc biệt là y đã giết Hàn Dận và sau khi Viên Thuật phản bội, y lại càng mong đợi có được một đồng minh. Cõ lẽ Lưu Sấm hiện thời chưa được coi là mạnh nhưng Lã Bố lại nhìn ra được, sau lưng Lưu Sấm có thiên tử tán thành, Trịnh Huyền ủng hộ hắn, là người có tiềm lực vô cùng to lớn … Với tiềm lực này thậm chí còn lớn hơn cả Lã Bố … Trong tình huống này đương nhiên là Lã Bố hy vọng sẽ được kết giao với Lưu Sấm.
Nhưng không ngờ, lúc Lưu Sấm qua ngã ba sông thì lại gặp phục kích, sau khi đến Hạ Bì không ngờ trước khi hai người gặp nhau, hắn lại mang theo cả Phi Hùng Vệ đến đây báo thù.
Chuyện này lớn rồi! Sau lưng hiệu buôn Đông Dương là ai chứ? Đương nhiên Lã Bố biết rõ.
Nhưng y lại không tin cha con Trần Khuê lại phản đối y. Bởi vì đối với cha con Trần Khuê, có thể nói y coi họ là thượng khách.
Trong đây chắc có hiểu lầm gì đó, nhưng tuyệt đối không cần vì chuyện này mà khiến cho cha con Trần Khuê phản bội hoặc gây phiền toái cho mình.
Sau khi Lã Bố nhận được tin lập tức đến phố Bạch Môn Lâu.
Nhưng … Lúc y đến nhìn thấy trên đường là tuần binh đang kêu rên quay cuồng, cùng với hai các xác đầm đìa trong vũng máu ở trước hiệu buôn Đông Dương thì lập tức tức giận.
- Bảo Lưu Sấm ra gặp ta!
Lã Bố dậm chân quát lớn.
Đâu ngờ Hứa Chử đúng ở trước cửa hiệu buôn nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết.
Là người kia! Lã Bố nhìn rõ Hứa Chử, trong lòng hồi hộp, cơn tức trong đầu tiêu tan không ít.
Y nhận ra Hửa Chử. Lúc đầu ở ngoài thành Phó Dương, Hứa Chử, Thái Sử Từ và Lưu Sấm ba người liên kết đánh cho y phải chật vật. Tuy đám người Lưu Sấm lấy nhiều ức ít có thắng cũng chẳng vẻ vang gì. Nhưng Lã Bố đơn thương độc tấu đấu với ba người này, đấu chưa đến trăm hiệp, căn bản là không phân thắng bại.
Thái Sử Từ, Hứa Chử … Còn một người mà Lã Bố chưa từng gặp, nghe nói Lưu Dũng vũ lực còn lớn hơn hai người này.
Hơn nữa thêm Lưu Sấm, Bắc Hải có bốn cao thủ Luyện thần. Có lúc Lã Bố cũng cảm thấy hâm mộ họ, thủ hạ của Lưu Sấm đều là những người tài ba.
- Hứa Chử, gọi công tử của ngươi đến gặp ta.
Lã Bố chưa dứt lời, chợt nghe có âm thanh biếng nhác truyền ra từ hiệu buôn Đông Dương.
- Ôn Hầu, hà cớ phải tức giận?
Lưu Sấm chậm rãi bước ra, trong tay vẫn kéo Bàn long bát âm chùy.
Tính ra, Lã Bố và Lưu Sấm đã mấy tháng không gặp.
Cái đầu của Lưu Sấm hình như còn to hơn lúc gặp Lã Bố, người cũng cao hơn.
Vốn dĩ lúc ấy dù thân hắn hình cao lớn nhưng vẫn chưa đến chín thước. Nhưng lúc này xem ra hắn đã cao hơn chín thước rồi, hơn nữa nhìn còn có vẻ béo hơn trước … Cũng có thể nói là cường tráng hơn trước, bước đi tỏ ra trầm ổn, khí phách cường bạo.
Cảm giác đó thật giống như Thái Sơn cao ngất hướng về phía y.
Hình như người này trở nên lợi hại hơn rồi! Lã Bố thở dài trong lòng … Theo độ tuổi cao lên, hiện giờ Lã Bố đang ở trạng thái đỉnh cao.
Nhưng y rất rõ y không thể duy trì lâu ở trạng thái đỉnh cao này … Còn muốn tiến về trước nữa chỉ ra là không có khả năng.
Sau đỉnh cao tất nhiên là suy thoái. Đây cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến Lã Bố nghĩ phải lấy được Từ Châu. Y cần phải có một địa bàn, nếu không, lúc Hao Hổ già đi, lúc không còn có được lực uy hiếp như năm đó nữa thì phải làm thế nào? Còn đi tránh đấu với người, phiêu bạt khắp nơi sao? Từ Tịnh Châu đến Hà Lạc, từ Hà Lạc đến Quan Trung, từ Quan Trung đến Hà Bắc, cuối cùng là từ Duyện Châu đến Từ Châu.
Ngựa Xích Thố đã già đi rồi.
Lã Bố rất rõ, y nhất định phải nhanh chóng tìm nơi nương thân.
Nhìn Lưu Sấm, trong lòng Lã Bố lại thấy hâm mộ. Lúc mình như Lưu Sấm vẫn còn trên thảo nguyên giết Hồ, vậy mà tên Lưu Sấm kia đã cho chốn dung thân rồi.
- Lưu Mạnh Ngạn, ta có tâm mời ngươi đến làm khách, sao ngươi lại đại khai sát giới trong này, còn đả thương tuần binh của ta là lý gì? Lưu Sấm không chút hoang mang cầm Bát âm chùy đưa cho Chu Thương.
Hắn chỉnh áo bào tiến lên một bước chắp tay nói:
- Ôn Hầu, ta kính ông dũng lực vô song, cái tên Hao Hổ người trong thiên hạ đều biết. Nhưng ông là đại anh dùng, có gì bịt được mắt ông? Ta đến Hạ Bì, là vì tiền đồ của ông, và của ta. Người của ông lại đắc ý cho người chặn giết ta. Ôn Hầu, ông cũng biết, nếu hôm trước ta chết ở Từ Châu thì … Chỉ e không bao lâu nữa chính ông cũng sẽ gặp nạn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...