- Ta không quay về!
Lưu Sấm lời còn chưa dứt, Lã Lam đã hét lên vang vọng ở hoa viên. Giống như một thỏ con nhó bé, nàng quay đầu bỏ chạy, nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Bị tiếng hét chói tai của Lã Lam làm cho giật mình, lúc Lưu Sấm kịp định thần lại thì Lã Lam đã chạy ra khỏi hoa viên rồi.
- Lưu mập, sao ngươi lại ức hiếp Linh Đang.
Không đợi Lưu Sấm đuổi theo, Tuân Đán đã cầm theo cây bảo kiếm ngăn đường đi của Lưu Sấm, quát to. Không chỉ riêng Tuân Đán chạy đến, ngay cả Mi Hoán và Cam phu nhân cũng đến.
- Công tử, Linh Đang không hiểu chuyện, cho dù muội ấy có làm sai chuyện gì thì huynh không nên dọa muội ấy hoảng sợ bỏ chạy như thế chứ.
Ta hù dọa làm cô ấy sợ sao! Lưu Sấm không ngờ mới có bấy nhiêu thời gian thôi mà Lã Lam đã được mọi người yêu mến như thế rồi. Tình huống lúc này so với lúc đầu khi Lã Lam mới đến Cao Mật, bị đám người Mi Hoán xa lánh thật sự khác nhau quá xa.
- Hoán Hoán, các nàng hiểu lầm rồi. Vừa rồi ta chỉ báo cho cô ấy biết, phụ thân cô ấy đã phái Trần Cung và Cao Thuận đến đây … Ta nào biết cô ấy sẽ có phản ứng mãnh liệt như vậy? Được rồi được rồi, các nàng tiếp tục đi, ta đi xem nha đầu kia, để tránh cho cô ấy nghĩ ngợi lung tung. Cha cô ấy phái người đến đây, cũng là chuyện bình thường. Ta còn đang thấy kỳ quái, nha đầu kia đến Cao Mật lâu như vậy, sao không thấy bên Từ Châu có chút quan tâm gì? Phỏng chừng là giữa cô ấy và Lã Bố đã có hiểu lầm gì đó.
Nghe Lưu Sấm giải thích như vậy, các cô gái mới bỏ qua cho hắn. Lưu Sấm đi thẳng đến chỗ ở của Lã Lam, chỉ thấy cửa phòng của nàng đóng chặt.
- Linh Đang, mở cửa!
- Không ra, ta không muốn về, ta không muốn gả cho con trai của Viên Thuật.
Lưu Sấm nói:
- Linh Đang, cô cứ mở cửa ra đi. Ta đảm bảo, nếu như cô không muốn, dù là cha cô có đến đây thì cũng không thể ép buộc được cô. Nếu ông ta thật sự bức cô, dù có giỏi đến mấy thì ta đánh với ông ta một trận là được chứ gì.
Cửa được mở ra! Lã Lam ló đầu ra:
- Thật chứ?
- Quân tử nhất ngôn, khoái mã nhất tiên. Nếu ta đã nói giúp cô rồi, thì sẽ không nuốt lời.
Trên mặt Lã Lam lập tức hiện lên nụ cười vô hạn.
- Lưu mập, ta biết ngay là ngươi sẽ giúp ta mà. Nếu đã vậy, vừa rồi tại sao ngươi lại phải làm ta sợ?
- Ta dọa ngươi khi nào?
- Vừa rồi ngươi nói Trần tiên sinh và Cao Thuận thúc phụ đến đây, chẳng phải là đến để đón ta sao?
Lưu Sấm cười khổ nói:
- Linh Đang, ta chỉ nói Trần Công Đài và Cao Thuận tiến đến, còn họ đến làm gì, ta chẳng biết gì cả. Vừa rồi ta cũng chỉ muốn hỏi cô một chút về tình huống của hai người họ thôi.
- Vậy sao, sao không nói sớm.
"Cô có cho ta nói đâu … " Trong lòng Lưu Sấm không ngừng cười khổ, ngồi ở dưới hiên cửa.
Lã Lam cũng đi ra, dịu dàng ngồi bên cạnh hắn:
- Được rồi, ngươi hỏi đi.
- À?
- Chẳng phải vừa rồi ngươi mới nói là muốn hỏi ta chút chuyện sao?
Lã Lam tỏ ra bộ dạng của một đại nhân làm Lưu Sấm bật cười hả hả.
Hắn ngẫm nghĩ một chút, trầm giọng nói:
- Trần Công Đài là người như nào?
- Trần tiên sinh sao?
Lã Lam chau mày, dường như là đang tìm từ. Nhưng trên thực tế, Lã Lam thật sự không hiểu biết nhiều đối với những tướng lĩnh thủ hạ của Lã Bố, đặc biệt là nhân thủ sau khi Lã Bố qua sông đã mời chào được. Nàng moi ruột gan suy nghĩ thật lâu, này mới mở miệng trả lời:
- Ta thì không hiểu về Trần tiên sinh nhiều lắm, ta chỉ cảm thấy ngoại trừ phụ thân, mọi người dường như không tin tưởng ông ấy lắm.
Mọi người mà theo Lã Lam nói chính là bộ hạ cũ của Lã Bố. Ví dụ như Trương Liêu, Thành Liêm, Tào Tính … Lã Lam nói:
- Trần tiên sinh này rất cổ hủ, thích ăn to nói lớn. Hơn nữa ông ấy rất cố chấp, một khi đã xác định ý tưởng, nếu ai đó phản đối, ông ấy sẽ tức giận, đôi khi còn không ăn cơm, rất nóng nảy.
Sách sử ghi lại, Trần Cung cương trực mãnh liệt cường tráng.
Nghe Lã Lam vừa nói như vậy, Lưu Sấm đã đại khái hiểu một chút về Trần Cung. Có lẽ Trần Cung cũng không giống như ở trong Tam Quốc Diễn Nghĩa nói đến là có sức ảnh hưởng rất lớn đối với Lã Bố. Trên thực tế, y chỉ là một phụ tá. Thậm chí có lẽ ngay cả Lã Bố cũng không đặc biệt coi trọng y, nếu không thì trong vài lần Lã Bố và Tào Tháo đối kháng nhau, Trần Cung bày mưu tính kế nhưng Lã Bố lại không hề tiếp thu. So sánh ra, Lưu Sấm cảm thấy Lã Bố coi trọng cha con Trần Khuê hơn hẳn Trần Cung.
- Vậy còn Cao Thuận thì sao?
- Ngươi nói Hiếu Cung thúc phụ ư …
Lã Lam lập tức cười tươi rạng rỡ, rõ ràng là nàng rất hiểu về Cao Thuận hơn Trần Cung. Nàng cười nói:
- Hiếu Cung thúc phụ giỏi nói, nếu vào lúc gấp gáp, ông ấy còn nói lắp nữa. Nhưng con người ông ấy rất tốt, thường chơi đùa với ta. Nhưng phụ thân lại không thích ông ấy. Có nhiều lần, ta thấy phụ thân sau khi gặp Hiếu Cung thúc thúc xong, lúc trở về thì rất giận giữ. Tuy nhiên, ta thích Hiếu Cung thúc phụ. So với mấy người Ngụy Tục, Tống Hiến, Hiếu Cung thúc phụ tuy rằng không hay lấy lòng người khác như bọn họ, nhưng ta biết ông ấy rất trung thành với phụ thân. Đây cũng là lời Tiểu nương nói đấy! Đôi khi, trực giác của một đứa trẻ lại cực kỳ nhạy bén.
Trong lịch sử, cũng chính là ba người Ngụy Tục, Tống Hiến, Hầu Thành đã bán rẻ Lã Bố, mới có cách nói Bạch Môn lâu.
- Lưu mập, ngươi hỏi cái này làm gì?
- Việc này … hà hà, thấy cô thông minh như vậy, ta sẽ không giấu cô. Ta muốn giữ Cao Thuận lại đây … Cô đừng có nhìn ta, ta không phải là muốn đào góc tường của cha cô đâu. Ta chỉ muốn mượn y một thời gian ngắn, giúp ta luyện một đội tinh binh thôi. Cô cũng biết đó, thuộc hạ của ta không giỏi về luyện tinh binh, ta nghe nói, Cao Hiếu Cung luyện binh là nhất tuyệt đương thời, trừ Khúc Nghĩa ra, không ai có thể sánh bằng. Cho nên ta muốn mượn y một thời gian ngắn, để y giúp ta luyện ra một đội tinh binh.
Lã Lam tỏ ra đã hiểu.
- Nếu chỉ có vậy, chỉ sợ phải nói với phụ thân mới được.
- Vậy cha cô sẽ đồng ý chứ?
Lã Lam nghiêng đầu, suy nghĩ sau một lúc lâu nói:
- Ta cũng không rõ. Phụ thân cũng không thích Hiếu Cung thúc phụ, nhưng ta biết rằng, phụ thân thật ra cũng nể trọng Hiếu Cung thúc phụ. Nếu như ngươi muốn mượn Hiếu Cung thúc phụ để luyện binh, chỉ sợ có chút khó khăn. Trừ phi mẫu thân của ta ra mặt, nói không chừng có thể làm cho phụ thân đồng ý … Những người khác nha, phụ thân cũng rất coi trọng đối với Văn Viễn thúc phụ. Nhưng hai năm qua, ta cảm giác giữa Văn Viễn thúc phụ và phụ thân không còn thân thiết nữa.
Trương Liêu và Lã Bố có ngăn cách sao? Điều này cũng không phải là không có khả năng … Trong lịch sử, Bạch Môn lâu Cao Thuận Trần Cung thà chết không hàng.
Chỉ có Trương Liêu quy hàng Tào Tháo. Vì thế, thậm chí có hậu nhân nói Trương Liêu bất trung … Nhưng nghe cách nói của Lã Lam chỉ sợ giữa Trương Liêu và Lã Bố giữa, sớm đã có mâu thuẫn.
Sau khi tán gẫu với Lã Lam trong chốc lát, Lã Lam đã không kiên nhẫn được nữa. Ngươi giả vờ giả vịt để cô ấy nói chuyện, trong chốc lát còn được nhưng lâu dài, sao cô ấy có thể chịu được? Hơn nữa Lưu Sấm nói chuyện với Lã Lam, nàng chẳng có chút hứng thú nào, cho nên thấy Lã Lam phiền muộn, Lưu Sấm cũng không muốn hỏi nhiều nữa. Lã Lam nhanh như chớp liền chạy ra giao viện, Tuân Đán đứng ở cửa đã sớm không còn kiên nhẫn được nữa. Hai tiểu nha đầu hiện giờ giống như là một người, vừa gặp mặt liền ríu rít không ngừng, cầm tay nhau chạy đi chỗ khác chơi.
Lưu Sấm thì chậm rãi đứng dậy, đứng ở cửa hiên, cau mày.
Lã Bố phái Trần Cung đến, rốt cuộc là có ý đồ gì? Hai ngày sau, Trần Cung và Cao Thuận đến Cao Mật. Lần này tiến đến Cao Mật, trừ Trần Cung ra, Cao Thuận còn suất lĩnh ba trăm Hãm Trận đi cùng.
Lưu Sấm đứng ở ngoài thành nhìn đội binh mã chầm chậm đi tới, đột nhiên quay đầu lại hỏi:
- Công Lưu, đội binh mã này hùng tráng không?
Hãm Trận Doanh nón trụ minh giáp sáng rực, đội ngũ chỉnh tề. Trên đường đi lặng ngắt như tờ, trong sự trầm muộn lại toát lên sát khí nồng đậm.
Đây là một đội tinh binh bách chiến! Sử Hoán sau khi quan sát, không kìm nổi hồi đáp:
- Nếu đấu với ba ngàn binh mã của chúng ta, nhất định chúng ta sẽ bị đánh tan.
Mười so với một sao? Lại nói tiếp, Sử Hoán cũng được coi là một viên Đại tướng, nếu không thì vào năm ngoái đã không thể trong thời gian ngắn ngủi đã huấn luyện một đám ô hợp thành một đội tinh nhuệ. Nhưng so với đội binh mã trước mắt, thì đội quân tinh nhuệ của Sử Hoán còn xa mới sánh bằng.
Ý muốn lôi kéo Cao Thuận ở trong lòng Lưu Sấm càng lúc càng mãnh liệt.
Lưu Bị có Trần Đáo, Tào Tháo có Tào Thuần. Nhưng dưới tay hắn lại không có một kỳ tài luyện binh, trong lòng luôn cảm thấy thất vọng. Tương lai Thục Hán có Bạch Nhĩ tinh binh, có Vô Đương Phi Quân; tương lai Tào Tháo, có Hổ Báo kỵ … Nếu Lưu Sấm không luyện ra được một đội binh mã tinh nhuệ giống như Hãm Trận Doanh, thì sao có thể tranh đấu với người khác? Khúc Nghĩa Tiên Đăng Doanh? Lưu Sấm muốn cũng không muốn được.
Không nói đến Khúc Nghĩa cách cái chết không xa, cho dù là y không chết, Lưu Sấm có thể áp chế sao? Ngay cả Viên Thiệu cũng không áp chế được Khúc Nghĩa, cuối cùng đành phải giết đi, tuy rằng Lưu Sấm tự nhân sau này sẽ không thua ở Viên Thiệu, nhưng với trước mắt mà nói, hắn biết rõ, hắn không có tư cách đó, mà không thể đánh đồng với Viên Thiệu.
Viên Thiệu là ai chứ? Đó là kẻ nắm giữ ấn Đại tướng quân, có thể hiệu lệnh thiên hạ.
Mà Lưu Sấm thì sao? Ngoại trừ danh hiệu Hoàng thúc Đại Hán ra, có thể cầm ra chỉ sợ cũng chỉ là thân phận con trai của Trung Lăng Hầu thôi. Về phần Quán Đình Hầu, Đông Di Giáo Úy … có năng lực làm người khác kinh sợ hay sao? Chứ đừng nói chi là, còn có một chức Thái thú quận Tề hữu danh vô thực nữa.
Sự chênh lệch này thật sự là quá lớn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...