Sau khi xử lý xong những chuyện này, Lưu Sấm quyết định trở về Cao Mật.
Đồng thời hắn lại phái người đến vịnh Giao Châu, để Thái Sử Tử đưa con trai đến Cao Mật.
Con trai của Thái Sử Từ là Thái Sử Hanh năm nay mười hai tuổi. Tài năng và tướng mạo rất giống Thái Sử Từ, thành thục cung mã. Từ đầu tháng một, Thái Sử Từ đã phái người báo tin cho Lưu Sấm, hy vọng Thái Sử Hanh có thể bái làm môn hạ của Trịnh Huyền. Lưu Sấm cũng đã hỏi qua ý kiến của Trịnh Huyền, tuy ông không đồng ý ngay nhưng cũng không từ chối. Chỉ có điều Lưu Sấm phải đưa Thải Sử Hanh đến để ông gặp một lần. Ngụ ý chính là muốn kiểm tra Thái Sử Hanh một lần.
Sắp xếp xong tất cả mọi chuyện. Lưu Sấm liền dẫn theo Tả Bá quay về Cao Mật.
Vừa về đến cửa thì đã nghe thấy tiếng cãi vã trong nhà vọng ra. Lưu Sấm nhăn mặt lại, đạp ngựa xuống bước vào cửa chính …
- Cha ngươi là một kẻ Hồ nô, tính gì là đại anh hùng chứ?
- Cha ngươi mới là Hồ nô ấy.
- Hừ, ta không nói lung tung … Cha ta có phải Hồ nô hay không người trong thiên hạ sẽ tự biết. Dù Tuân gia ta không phải là danh gia vọng tộc nhưng ở Dĩnh Xuyên có ai mà không biết đến tên ông ấy? Còn cha ngươi vì mưu vinh hoa phú quý mà luân phiên phản chủ. Theo ta ấy à, cha ngươi là kẻ không biết liêm sỉ, không hiểu thị phi, có được Từ Châu rồi mà lại còn muốn làm Từ Châu Mục …
- Ta giết ngươi …
Lưu Sấm mới vào đến của đã nhìn thấy hai tiểu nha đầu cãi nhau trong sân.
Người cao kia chính là Lã Lam, còn người thấp kia là một cô gái lạ. Nhìn thì cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi, đôi mắt sáng, răng trắng, quần áo đẹp. Chỉ có điều trong lời nói lộ ra một cảm giác ưu việt, cũng có hơi ác độc. Mi Hoán ở bên cạnh can ngăn hai nha đầu này nhưng lại bị đẩy sang một bên.
Nha đầu Lã Lam cao nhất giống như một con thiên nga nhỏ cô độc. Rõ ràng cô ta không phải thiếu nữ, tình thế cấp bác sẽ rút kiếm và động thủ với cô gái kia ngay.
Chỉ có điều chưa đợi cô ta xông lên, lại bị một bàn tay đè chặt xuống. Lã Lam quay lại nhìn:
- Đồ xấu xa, ngươi đã về.
Trong giọng nói kia có niềm vui bất ngờ, còn có vẻ như kêu oan.
Lưu Sấm không để ý đến cô ta, gào lên một tiếng:
- Tất cả dừng tay lại cho ta.
Đám Mi Hoán nhìn sang thấy Lưu Sấm trầm lặng như mặt nước lập tức kinh ngạc. Cô gái kia bị tiếng gào này của Lưu Sấm sợ đến mức mặt trắng bệch đi, nói không ra lời.
- Ở đây cãi nhau ầm ĩ, còn chưa đủ mất mặt hay sao?
Tay hắn dùng lực, kéo Lã Lam về phía sau rồi sau đó nhìn cô gái kia trầm giọng nói:
- Cô là Tuân Đán sao?
Tuân Đán ngẩn người ra,tinh thần hồi phục lại:
- Ngươi là ai? Sao lại ở trong này gào lên thế?
- Ta là ai không quan trọng, lẽ nào cha cô không dạy cô sao, mắng cha mẹ người khác là không được, có không phải là hành vi nên có sao?
- Ta …
- Im miệng!
Lưu Sấm trừng mắt lệnh không khí trong sân liền trở lên căng thẳng. Tuân Đán chưa từng gặp uy thế nào như vậy, khuôn mặt nhỏ trắng bệch ra, nước mắt vòng quanh hốc mắt.
- Các ngươi như vậy còn ra thể thống gì nữa, ta ở ngoài đã nghe thấy tiếng cãi vã rồi. Hoán Hoán, ta đã nói với nàng rồi, lúc ta không ở nhà nàng phải xử lý chuyện trong nhà cho ta. Nhưng nàng thì sao chứ? Không đến khuyên bảo mà còn khoanh tay đứng nhìn. Tuân nương tử cũng như Lã nương tử họ đều là khách. Để khách hòa hợp chung với nhau đó mới là đạo đãi khách. Nhưng nàng thì sao? ta đến Di An liền nghe người ta nói, trong nhà đã ầm trời lên rồi … Lẽ nào, đây là đạo đãi khách của nàng hay sao?
Mi Hoán chưa bao giờ thấy Lưu Sấm tức giận đến vậy, nàng cũng sợ đến ngây người ra.
- Nàng thấy oan lắm à?
Tuân Đán và Lưu Sấm có cuộc hôn nhân định sẵn từ khi còn trong bụng mẹ, điều này khiến cho Mi Hoán trên tiên thiên khí thế cũng yếu đi. Lã Lam lại là một cô gái mạnh mẽ, nàng cũng không làm chủ tốt được.
- Nhưng …
- Lập tức về phòng cho ta, không làm ồn nữa nếu không đừng trách gia pháp của nhà ta.
- Ngươi gầm cái gì chứ!
Lúc này Tuân Đán cũng đã nhịn hết nổi liền tiên lên trách cứ:
- Ngươi đừng tưởng ngươi nói to thì giỏi nhé. Mi tỷ tỷ đối xử với ta rất tốt, chẳng qua là ta cảm thấy ngươi dòng họ Hán thất, lại là con trai của Trung Lăng Hầu không tiếc thanh danh còn quá thân cận với Hồ nô kia, đến lúc đó làm hỏng thanh danh của Trung Lăng Hầu, ta cũng vì ngươi thôi, ngươi xông lêm gầm với ta gì chứ, ta mới là người không sợ ngươi!
Lưu Sấm nghe thấy giận tím tái mặt mày. Hắn rút kiếm, tay hơi nâng kiếm chém một cái cây nhỏ thành hai đoạn. Nghe thấy một tiếng ầm vang, cây nhỏ kia cũng đổ xuống đất tạo thành một đám bụi mù.
- Ta đâu có kết giao, chẳng có quan hệ gì với ngươi? Lã Bố là Lã Bố, đâu có quan hệ gì đến Lã tiểu thư … Nhưng thật ra là cô hậu thân của danh môn lại gây ra chuyện, lại nói làm tổn thương người ta, thế còn có giáo dục gì chứ? Lẽ nào Tuân Hữu Nhược không dạy con gái sao? Cô thì sao chứ? Đây là của ta, cô đến đây thì phải tuân thủ theo quy của của nhà ta. Lã tiểu thư đến đây thì là khách của ta. Cô ấy tốt hay không tốt, ta tự khắc biết, không đến phiên cô giáo huấn.
Lần này Lưu Sấm tức đến phát hỏa khiến mọi người trong sân câm như hến.
Tuân Đán kia to gan cũng không dám không ngậm miệng lại, không nói dám lại mở miệng gì nữa.
- Hóan Hoán, nàng cũng nghĩ thế chứ?
- Thiếp …
Mi Hoán căn môi không biết nên mở miệng thế nào. Đúng vậy, trong lòng nàng thực sự cũng có hơi khinh thường Lã Lam, càng không muốn Lưu Sấm và Lã Bố qua lại quá gần. Cũng chính là vì nguyên nhân này lúc mà Lã Lam và Tuân Đán cãi nhau.
Không biết cố ý hay vô tình mà nàng đều thiên vị Tuân Đán … Nhìn Lưu Sấm như con gấu giận gầm gào! Nàng nhạy cảm biết được dường như mình đã làm sai chuyện này khiến Lưu Sấm vô cùng tức giận.
- Mạnh Ngạn …
Nàng ấp úng muốn mở miệng nhưng lại không biết nên giải thích thế nào. Vẻ mặt của Lưu Sấm âm trầm nhìn chằm chằm vào Mi Hoán một lúc lâu rồi đột nhiên nói:
- Lập tức về phòng cho ta, chép lại "Nữ Công" 50 lần, hối lỗi!
Nước mắt Mi Hoán rưng rưng. Nàng muốn giải thích nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
- Tên xấu xa, chuyện này không liên quan gì đến Mi tỷ tỷ, ngươi đường trách tỷ ấy.
Lã Lam cũng bị sợ hãi … ngay từ đầu Lưu Sấm đã nói đỡ cho cô, cô rất vui nhưng tận mắt thấy chuyện thành ra thế này cũng là ngoài ý muốn của Lã Lam. Trong ấn tượng của cô, cho dù cha cô là Lã Bố cũng chưa rất ít khi thế này. Không kìm nối cô nuốt nước miếng kéo ống tay áo của Lưu Sấm, nhẹ giọng nói đỡ cho Mi Hoán.
- Cô cũng im miệng lại cho ta!
Lưu Sấm quay người đoạt lấy bảo kiếm mà Lã Lam đang cầm trong tay.
- Nói không lại người khác là dùng đến vũ lực, đây là thói quen của cô à?
- Ta …
- Cô cũng mau về phòng cho ta, chép lại "nữ công" 20 lần. Hoán Hoán phạm sai lầm ta sẽ xử phạt nàng ấy. Nhưng cô, cũng phải học làm khách như thế nào, chứ không phải cả ngày cầm đao kiếm nói chuyện, về phòng đi!
Lã Lam sợ đến mức mặt trắng bệch đi, nước mắt vòng quanh.
- Gia Cát nương tử, Cam nương tử, hai người để mắt đến hai cô đó cho ta. Chép không đủ, không được ăn cơm.
Gia Cát linh và Cam phu nhân sợ đến run người, vội vàng gật đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...