Hãn Thích

Ba kích liên tục! Lưu Sấm lúc này, trong tay đã trống không. Mà bóng đen kia tới cực nhanh, trong chớp mắt đã tới trước mặt hắn rồi. Kiếm, là một thanh kiếm có hình dạng kỳ dị, chợt nhìn, hơi giống với Kim Xà Kiếm của Kim Xà Lang Quân trong tiểu thuyết võ hiệp của Kim Dung sau này.

Mũi kiếm phân nhánh, như kim xà thổ tín. Thích khách không nói lời nào, cũng không nói những lời vô ích so đo với Lưu Sấm, đưa tay lên chính là một kiếm.

Lưu Sấm nhảy một bước né tránh, nhưng hình thể của hắn so với người khác lớn hơn nhiều, thế cho nên tuy rằng hết sức tránh né, vẫn bị đâm vào cánh tay.

Không đợi hắn kịp phản ứng, Kim Xà kiếm trong tay thích khách, bá bá bá giống như trận bão.

Lưu Sấm tránh trái tránh phải, không để ý đến tên nào dưới chân, bị một thi thể làm cho trượt chân, liền ngã nhào trên mặt đất.

Tên thích khách thấy Lưu Sấm ngã xuống, trong mắt lập tức toát ra vẻ hưng phấn, đưa tay đâm kiếm tới. Lưu Sấm lăn một vòng, tránh được nhát kiếm trí mạng của tên thích khách. Hắn thừa dịp lăn qua lăn lại trên mặt đất, đột nhiên nắm lên một thi thể, hung hăng đánh tới hướng tên thích khách. Tên thích khách bất đắc dĩ, phải nghiêng người né tránh, Lưu Sấm cũng nhân cơ hội này, đứng lên. Không đợi hắn đứng hẳn người lên, tên thích khách lại nhu thân đánh tới.

- Công tử, tiếp đao!

Chu Thương hét một tiếng to như sấm, truyền vào tai Lưu Sấm.

Hắn cầm Khẩu đại trát đao trong tay, dùng sức ném về phía Lưu Sấm.

Tên thích khách thấy Lưu Sấm lấy được binh khí, lập tức tấn công càng trở nên điên cuồng. Mà sau khi Lưu Sấm lấy được binh khí, cũng không còn chật vật như lúc trước. Hai người ngươi tới ta lui hai ba hiệp, Lưu Sấm đột nhiên lộ một sơ hở, tên thích vừa đâm kiếm đến, đã thấy Lưu Sấm xoay người tại chỗ, đại trát đao mang theo một đạo hàn quang, chặt bỏ cánh tay phải của tên thích khách.

Keng, trường kiếm rơi xuống đất.

Tên thích khách kêu thảm một tiếng, ôm cánh tay cụt ngã trên mặt đất.

Lúc này, đám người Chu Thương xông lên, giữ y lại.

- Ai phái ngươi tới giết ta ?


Lưu Sấm kéo đao mà đi, đi nhanh đến trước mặt tên thích khách.

Trên người, dính đầy vết máu, cả người đều toát ra sát khí nồng nặc.

- Đại… Mạnh Ngạn, huynh không sao chứ?

Nhận được tin tức Mi Hoán, Cam phu nhân và Gia Cát Linh vội vàng chạy tới cửa. Nhìn thấy trên người Lưu Sấm dính đầy máu, bộ dạng đằng đằng sát khí, Mi Hoán không khỏi căng thẳng trong lòng.

- Hoán Hoán, quay trở về!

Lưu Sấm hét một tiếng chói tai, khiến Mi Hoán lập tức dừng bước.

Nàng nhìn thấy ngoài cửa phủ thi thể khắp nơi, liền biết sự tình không hề nhỏ chút nào.

Mà lúc này, đám người Vương Tu cũng đã nhận được tin tức, đã vội vàng tới cửa sân của biệt viện.

Nhìn thấy thi thể khắp nơi, tất cả mọi người không kìm nổi lộ ra vẻ hoảng sợ.

Tên thích khách kia bị chặt mất một bàn tay, vẻ mặt vẫn kiên cường không chịu khuất phục. Thấy Lưu Sấm đi tới, đầu y lắc một cái, nhắm mắt lại, không nói chuyện.

- Người này, là Đặng Triển Đặng Công Văn.

Lưu Chính đi đến gần, thấy rõ ràng bộ dạng của tên thích khách kia, lập tức kêu lên thất thanh.

Hắn ta về quê trước sau cũng không có việc gì, vì thế liền ở lại Cao Mật.

Lưu Sấm thấy hắn ta rất có dũng lực, mời hắn ta vào trong quân, hiện giờ Thống soái cung tiễn doanh.


- Tử Hòa, ngươi nhận ra người này?

Lưu Sấm quay đầu, nhìn về phía Lưu Chính.

- Người này là kiếm khách nổi danh ở Thanh Châu, tên là Đặng Triển, tự Công Văn, là người trong nước Nhạc An. Đặng Triển, ngươi đang yên lành, tại sao lại chạy tới đây ám sát Mạnh Ngạn, chẳng lẽ là có người xúi giục?

Tên thích khách mở mắt ra, liếc nhìn Lưu Chính một cái, vẻ mặt lộ ra chút khinh thường, quay đầu cũng không nói lời nào.

-Ha ha, vẫn còn rất kiên cường nha.

- Người đâu, mang thượng kim sang dược ra cầm máu cho hắn ta.

- Công tử, chẳng lẽ tha mạng cho y sao?

Lưu Sấm cười lạnh lùng, đi đến bên cạnh Đặng Triển ngồi xổm xuống,

- Tốt, một con người rắn rỏi, cũng không phải là người sợ chết. Chỉ có điều, ngươi đến ám sát ta, thì cũng đừng trách ta không khách khí. Nếu như bây giờ ngươi chịu nói ra ai là chủ mưu, ta sẽ để cho ngươi vui vẻ. Nếu không mà nói Ha hả, ta sẽ cho ngươi biết, trên đời này thật ra chết không đáng sợ, đáng sợ chính là sống không bằng chết.

Đặng Triển cổ họng khàn khàn, lạnh lùng nói:

- Trước sau cũng chết, ta có gì phải sợ đây?

Lưu Sấm vỗ vỗ mặt của hắn ta, hạ giọng nói:

- Ta đây ngược lại muốn xem, ngươi có thể kiên trì bao lâu.

Dứt lời, hắn khoát tay chặn lại, mệnh hai người Chu Thương và Võ An Quốc, kéo Đặng Triển vào trong biệt viện.


- Mạnh Ngạn, Đặng Công Văn có hiệp danh riêng, ở Thanh Châu thanh danh cũng không kém. Tuy rằng hôm nay hắn ta đến đây ám sát, nhưng chắc chắn bị người ta sai khiến. Sao không giữ lại mạng của hắn ta, như vậy cũng khiến cho người khác thấy được, sự nhân nghĩa khoan dung của người.

Lưu Sấm trầm ngâm một chút, vỗ vỗ bả vai của Lưu Chính.

- Tử Hòa, những chuyện khác ta có thể đồng ý với ngươi, nhưng chuyện này… Chính vì hắn ta có danh du hiệp, ta mới phải giết hắn ta. Loại người này, nhìn như hành hiệp trượng nghĩa, lại không biết hiệp là gì, chỉ biết chiến đấu ngoan cường. Cũng chính vì những loại người như thế này mới khiến thiên hạ này trở nên càng thêm hỗn loạn. Nếu trước kia, ta tha cho hắn ta luôn rồi. Nhưng giờ ta mới tới Bắc Hải quốc, đang muốn mượn cái đầu trên cổ người này, để răn đe những người khác, nếu không sau này sẽ càng trở nên hỗn loạn.

- Nhưng mà

- Tử Hòa, lúc trước bạo Tần thiên hạ rối loạn, thi hành luật pháp nghiêm khác, cho nên Cao tổ quy ước ba điều. Nay lật pháp buông thả, thiên hạ hỗn loạnTử Hòa, loạn thế là lúc cần dùng luật nặng. Ta hôm nay muốn cho những người đó biết, Lưu Sấm không thể khinh nhục.

Lưu Sấm đã nói đến như vậy, Lưu Chính liền biết, không còn cách nào khuyên bảo.

Hắn ta bất đắc dĩ than một tiếng, gật gật đầu:

- Mạnh Ngạn nói có lý, như vậy ta đi báo với Khang Thành Công.

Lưu Chính quay đầu đi rồi! Lưu Sấm cũng đi vào biệt viện.

Gia Cát Lượng muốn theo sau xem náo nhiệt, lại bị Gia Cát Linh ngăn lại.

- Khổng Minh, không được đi!

- Vì sao Người đó ám sát Mạnh Ngạn ca cam, đệ muốn biết, là người phương nào sai khiến.

- Đệ muốn biết sau này có thể hỏi Lưu công tử. Bây giờ, trở về đọc sách cho ta, phạt đệ chép ba mươi lần Thương Hiệt thư, nếu không viết xong, không được phép ra khỏi cửa.

Gia Cát Linh biết tình hình như thế này xuất hiện, thẩm vấn là quá trình cực kỳ tàn nhẫn. Nàng không thể ngăn cản Lưu Sấm, bởi vì Lưu Sấm là người bị hại. Nhưng trường hợp Gia Cát Lượng chạy tới nhìn thây máu chảy đầm đìa. Tận mắt nhìn thấy như vậy, chỉ sợ tâm tính sẽ thay đổi lớn.

- Vì sao? Gia Cát Lượng lập tức nóng nảy,

- Đệ đâu có phạm lỗi.


- Không tại sao cả, bởi vì ta là tỷ tỷ của đệ, đệ phải nghe lời của ta.

Nhìn tỷ đệ hai người đấu võ mồm, Mi Hoán không kìm nổi tiến lên khuyên bảo, rất vất vả mới khiến Gia Cát Lượng đi về phòng.

Mi Hoán cũng hiểu được, trường hợp như thế này tất nhiên vô cùng đẫm máu, đừng nên cho Gia Cát Lượng vẫn là một đứa bé, chạy tới chỗ náo nhiệt đó.

Lưu Sấm đem Đặng Triển đến một gian giao viện, thấy bộ dạng vẫn rất kiên cường của Đặng Triển, trong lòng lập tức nổi giận.

- Người đâu, cho Đặng đại kiếm khách nằm xuống.

Cầm trong tay thanh Khẩu xà hình kiếm. Thấy hai người Chu Thương và Võ An Quốc đem Đặng Triển đè xuống đất mặt hướng lên trời.

Lưu Sấm sai người mang tới tấm giấy bản, cầm trong tay đùa nghịch một chút, sau đó lại ngoắc ra hiệu một Phi Hùng Vệ tiến lên.

Phi Hùng Vệ này, chính là Trương Ngưu Nhi.

Lúc trước khi trận chiến ở Đông Võ kết thúc, Trương Ngưu Nhi đứng trước hai lựa chọn.

Một là đi làm đồn tướng, hai là đến Phi Hùng Vệ lý làm người hầu cận Lưu Sấm … Bởi vì ở trận chiến Đông Võ, Phi Hùng Vệ của Lưu Sấm, cũng tổn thất hơn mười người.

Lưu Sấm ngồi xổm ở bên người Đặng Triển, hạ giọng nói:

- Nói cho ta biết, là người phương nào sai khiến ngươi đến. Đừng nói cái gì ngươi tự đến. Kiếm thuật của ngươi cho dù tốt, nhưng không thể chiêu dụ được nhiều tử sĩ dốc sức cho ngươi như vậyBây giờ nói, ta cho ngươi vui vẻ một chút. Nếu ngươi rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, ta đây sẽ cho ngươi hiểu, chết đối với ngươi mà nói, thật ra là một sự giải thoát.

- Cẩu tặc, người người đều trừng phạt, một nhà nào đó sao có thể sợ ngươi?

Đặng Triển đột nhiên lớn tiếng hét lớn, nhưng không đợi hắn ta nói xong, Lưu Sấm tát vào mặt hắn ta một cái.

Đem giấy bản trải trên mặt Đặng Triển, Trương Ngưu Nhi cầm lên một bầu nước, tưới lên phía trên. Đặng Triển không thở được, liều mạng giãy dụa, nhưng Chu Thương và Võ An Quốc đều là người có sức khỏe hơn người, giữ chặt hắn ta lại, không thể giãy ra. Một lát sau, Đặng Triển có chút không chịu nổi. Lưu Sấm bóc giấy bản trên mặt hắn ta xuống, nhìn hắn ta há mồm hít không khí, trên mặt lộ ra chút lành lạnh.

- Bây giờ, ngươi muốn nói chưa?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui