Công đường huyện nha huyện Đông Võ đèn đuốc sáng trưng.
Đám người Lưu Sấm đứng trước bản đồ xem xét rất lâu, người nào người nấy lặng im không nói gì.
- Chư vị, thấy như thế nào?
Lưu Sấm thấy không có người nào mở miệng, liền trầm giọng hỏi.
- Lần này Lang Gia Tiêu Kiến đưa binh mã tới xâm phạm!
Bộ Chất trầm giọng nói:
- Nhưng mà, ta với Tiêu Kiến không có ân oán gì, hắn ta dựa vào cái gì mà dẫn binh xâm phạm biên giới?
- Chẳng qua chỉ muốn lập công với Tào Tháo!
Thái Sử Từ cười lạnh một tiếng,
- Thêm với việc trước đây Công tử giải cứu Khổng Minh, chọc giận người này. Cho nên nay muốn thừa dịp ta chưa ổn định, xuất binh tới xâm phạm Không nghĩ tới, tên nhãi này cũng rất có khí phách, bốn huyện đều xuất hiện, xem bộ dáng là muốn đem ta chém tận giết tuyệt thì mới vui vẻ được.
- Chém tận giết tuyệt?
Hứa Chử nói:
- Nhưng phải có bản lãnh này mới được.
Nói xong, hắn ta đứng dậy chờ lệnh nói:
- Công tử, xin cho ta dẫn binh mã chủ chốt đi nghênh chiến, nhất định lấy được cái đầu trên cổ Tiêu Kiến dâng cho Công tử.
- Trọng Khang, ngươi nói lời này là có ý gì?
Thái Sử Từ nghe xong, lập tức không chịu nổi, lớn tiếng nói:
- Lần trước ngươi đã dẫn quân đi lấy Đông Võ, đã lập được công đầu. Lần này phải do ta dẫn quân xuất kích, nếu không lấy được thủ cấp của Tiêu Kiến, Thái Sử Từ nguyện xách đầu tới gặp Công tử.
Hứa Chử và Thái Sử Từ tranh nhau xin chiến, thật ra khiến trong lòng Lưu Sấm thoải mái hơn rất nhiều.
- Khổng Minh, ngươi thấy thế nào?
Hắn đột nhiên quay đầu, nhìn lại phía Gia Cát Lượng.
Trong phút chốc, hơn mười ánh mắt đồng thời dừng lại trên người Gia Cát Lượng, khiến cho Gia Cát Lượng cảm thấy, cả người không được dễ chịu cho lắm.
Nửa đêm bị Lưu Sấm dựng dậy, Gia Cát Lượng ban đầu có chút bất mãn.
Nhưng nghe nói Tiêu Kiến muốn đánh tới, tinh thần y liền tỉnh táo hẳn. Vừa nãy y vẫn đứng yên ở bên cạnh, rất nghiêm túc nghe báo cáo.
- Công tử, Lượng thấy, trận chiến này có thắng lớn và thắng nhỏ, cần phải xem Công tử muốn thắng lớn hay là thắng nhỏ?
- Thắng lớn thì như thế nào? Thắng nhỏ thì như thế nào?
Lưu Sấm rất thích loại cảm giác này.
Hắn bắt đầu hơi hiểu ra, trong quyển "Địch Nhân Kiệt xử án truyền kỳ" sau này, Địch Nhân Kiệt rất thích nói: Nguyên Phương, ngươi thấy thế nào? Cảm giác này thật sự rất tuyệt, đặc biệt người đáp lời là Gia Cát Lượng, càng làm người ta cảm thấy thoải mái trong lòng.
- Thắng nhỏ, rất đơn giản, chỉ cần đánh tan Tiêu Kiến là được. Tiêu Kiến lần này tụ tập binh mã bốn huyện tiến đến, binh lực đạt hơn vạn người. Trong đó, binh mã huyện Đông Hoàn ra Vận Đình không hề nghi ngờ là muốn kiềm chế, hoặc là chuẩn bị đánh tan binh mã sở thuộc của Sử Hoán tướng quân, còn lại ba huyện, tổng cộng có tám ngàn binh mã xâm phạm Đông Võ, chứng minh ý đồ chính của Tiêu Kiến, là ở huyện Đông Võ, mục tiêu của hắn ta phải là tiền lương.
Nếu thắng nhỏ, cũng không khó.
Chỉ cần lệnh cho binh mã của Sử Hoán tướng quân tức tốc trở về, đến lúc đó có thể liên kết ngăn địch.
Tiêu Kiến tuy có tám ngàn binh mã, nhưng nếu Sử Hoán tướng quân trở về kịp thời, trong tay Công tử cũng có đến năm nghìn. Mặc dù binh lực không nhiều bằng Tiêu Kiến, nhưng Lượng ta thấy, bằng số Hổ lang chi sĩ dưới tay Công tử, đánh bại Tiêu Kiến dễ như trở bàn tay, cũng không cần đến Lượng đây bày mưu tính kế.
Thái Sử Từ, Hứa Chử, Từ Thịnh đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Bộ Chất và Lã Đại cũng không có ý kiến gì Không sai, mặc dù binh lực của Tiêu Kiến đang chiếm ưu thế, nhưng không uy hiếp được Lưu Sấm nhiều lắm.
- Thắng nhỏ, thì Tiêu Kiến biết khó mà lui, không dám đến xâm chiếm lần nữa. Nhưng nếu được thế, tất sẽ lại tiến đến Khi đó, Công tử muốn đánh bại hắn ta, chỉ sợ phải trả giá bằng rất nhiều tâm huyết.
Nhìn Gia Cát Lượng chậm rãi nói, Lưu Sấm cũng không toát ra bất cứ thái độ gì.
Một lát sau, hắn hỏi:
- Đây là thắng nhỏ, thắng lớn thì như thế nào?
- Nếu thắng lớn, từ nay về sau Tiêu Kiến ở Lang Gia quận, không một mảnh đất cắm dùi.
- Hả?
- Nếu thắng lớn, thì cần phải vạch kế hoạch cẩn thận. Tiêu Kiến người này, rất cẩn thận. Hễ dùng binh, cũng sẽ không liều lĩnh. Cho nên nếu muốn thắng lớn, Lưu Công tử cần nghĩ cách để hắn ta dẫn toàn bộ binh mã xuất binh. Nếu muốn đạt được điều này, thì không được để binh mã của Sử Hoán tướng quân ở Vận Đình. Nếu có binh mã ở đó, hắn ta nhất định phải ở lại Vận Đình, chống lại liên quân của Đông Hoàn và Công Lai đại đạo, lại lo lắng một cánh tiếp xúc ở Đông Võ, toàn lực chống đỡ Tiêu Kiến.
- Khổng Minh, ngươi nói xem.
- Lượng nghĩ, Tiêu Kiến mặc dù triệu tập tám ngàn binh mã, nhưng nhất định không xuất binh cùng một lúc. Ngược lại, hắn ta biết lúc nào cần tiến lên, dụng binh cũng sẽ vô cùng cẩn thận. Nếu không đến thời khắc cuối cùng, hắn ta tuyệt đối sẽ không phái ra toàn bộ binh mã. Cho nên Lưu Công tử nhất định phải ở Đông Võ, một mực dẫn dụ Tiêu Kiến, khiến hắn ta xuất toàn lực, không lưu lại quân thủ phía sau. Lang Gia binh mã lấy bộ tốt làm việc chính. Thủ hạ của Công tử có một doanh kỵ quân, có thể trước khi binh mã của Tiêu Kiến đến thì rút lui khỏi huyện thành Đông Võ, nấp ở ngoại thành.
Đợi sau khi Tiêu Kiến dốc toàn lực tấn công Đông Võ, phục binh của Công tử sẽ đánh từ phía sau Tiêu Kiến lại, đến lúc đó nội ứng ngoại hợp, Tiêu Kiến nhất định thất bại.
Trận chiến này, Tiêu Kiến sẽ bị đại thương nguyên khí. Công tử có thể phái một người đi đến Khai Dương, thuyết phục Tang Bá. Đến lúc đó Tang Bá xuất kích từ Khai Dương, đoạt lấy Dương Đô, Tiêu Kiến có chắp thêm cánh cũng khó thoát khỏi.
Lưu Sấm nghe xong, không kìm nổi cười ha ha, vỗ tay khen ngợi.
- Kế sách của Khổng Minh, rất hợp lòng ta.
- Lưu Công tử, ngươi phải hiểu, thắng nhỏ vô hiểm, thắng lớn phải vô cùng mạo hiểm. Ít nhất trước khi phục binh chưa ra, ngươi nhất định phải chính diện đối mặt với toàn bộ sự công kích của Tiêu Kiến Lượng ta biết Lưu Công tử vũ dũng, dưới trướng đều là Hổ lang chi sĩ. Trong trường hợp này dù sao cũng là tám ngàn kẻ tặc, Lưu Công tử ngươi muốn dựa vào binh mã trong tay để chống đỡ đối phương, e rằng phải cố gắng hết sức.
Lưu Sấm hơi nhíu mắt lại nhưng không nói gì.
Gia Cát Lượng nói không phải không có lý, trong tay hắn có ba ngàn binh mã, nếu phái kỵ quân ra ngoài, chỉ còn lại có hai ngàn bộ tốt.
Cho dù thêm binh mã của Truy trọng doanh nhiều hơn nữa, muốn cứng rắn chống đỡ tám ngàn Lang Gia binh, cũng không phải là chuyện dễ dàng, cần phải chấp nhận mạo hiểm lớn.
Lưu Sấm ngẩng đầu, nhìn đám người Bộ Chất.
Thấy sắc mặt mấy người Bộ Chất kỳ lạ, giống như đang nói ra suy nghĩ của mình.
Chỉ có điều Gia Cát Lượng đang ở đây, bọn họ nói đến bên miệng, cuối cùng lại nhịn xuống.
- Khổng Minh, trời không còn sớm, ngươi về nghỉ ngơi đi. Sáng sớm ngày mai tiếp tục theo ta tuần tra binh doanh.
Gia Cát Lượng thông minh như vậy, sao có thể không nhìn ra, đám người Bộ Chất đang muốn nói ra suy nghĩ của mình. Y đứng lên rất tự nhiên, sau khi cáo từ Lưu Sấm, liền đi ra khỏi nha đường.
- Công tử, Khổng Minh này rõ ràng là muốn mượn tay người, báo thù rửa hận.
Gia Cát Lượng vừa rời khỏi một lát, Bộ Chất liền đứng dậy nói:
- Y muốn dùng binh mã của Công tử và Tiêu Kiến sống mái với nhau. Kẻ này tâm cơ thâm trầm, không thể dễ dàng tin tưởng.
Lưu Sấm khẽ mỉm cười,
- Ta đương nhiên biết, y đang lợi dụng ta.
- Cái này
- Có điều là, y có một câu nói không sai, thắng nhỏ giống như gãi không đúng chỗ ngứa.
Nay đại binh mã quân ta trước khi vào Bắc Hải, quân tiên phong đã nhắm thẳng vào Thanh Châu. Nghĩ đến Bắc Hải những người đó, đến lúc này, sẽ không không rõ ràng lắm ý đồ của ta. Hôm qua Bá Tá cũng tốt, Nguyên Tắc cũng thế, cũng đã nhiều lần tỏ rõ một sự thật, ở Bắc Hải, Đông Lai, cường hào san sát, mạnh ai nấy làm. Binh mã của chúng ta mới tới, tất nhiên sẽ bị rất nhiều người căm thù … Ta cũng không muốn đến lúc đó tiến vào Bắc Hải, lại phải từng bước duy gian. Cho nên, thật ra ta tán thành chủ ý của Khổng Minh, nếu muốn đánh, thì phải thắng lớn.
Chỉ có như thế, mới làm cho người Bắc Hải quốc kinh sợ, làm cho bọn họ trung thành. Có lẽ tương lai bọn họ còn muốn đối địch với chúng ta, nhưng địch ở phía trước, bọn họ sẽ cân nhắc thực lực.
Nói toạc ra, chính là một câu: Bắc Hải quốc tiếp theo, nắm đấm người nào lớn lời nói người đó sẽ có trọng lượng, ta đang muốn mượn cái đầu trên cổ Tiêu Kiến, để tạo uy trước người Bắc Hải.
Những lời này nói ra, đằng đằng sát khí.
Mọi người trong nha đường không khỏi cảm thấy rùng mình, một đám lập tức ngậm miệng lại, không nói gì nữa.
Lưu Sấm nói không sai, bọn họ đã đi đến bước này, không cần phải đi lại lén lén lút lút nữa. Mục tiêu của bọn họ, có lẽ những người ở Bắc Hải quốc cũng vô cùng rõ ràng. Một chân của Lưu Sấm đã giẫm lên ngưỡng cửa Bắc Hải quốc, là thời điểm hướng bọn họ tuyên dương thực lực của Lưu Sấm.
Hạng Trang vũ kiếm, ý tại Bái Công.
Lưu Sấm đánh Tiêu Kiến, mục đích thực sự, vẫn là Bắc Hải quốc.
- Nếu Công tử đã có quyết định, kính xin chỉ rõ, tiếp theo chúng ta phải hành động như thế nào.
Lưu Sấm nhắm mắt lại, sau một lúc lâu trầm giọng nói:
- Sự tồn tại của huyện Huyện Chư, thật khiến người phiền não Nếu Tiêu Kiến chiếm giữ Huyện Chư, là có thể đặt chân, tranh chấp cùng ta. Ta nếu như đóng giữ ở Huyện Chư, thì binh lực không đủ. Hiện giờ Huyện Chư trong mắt ta, thực như một cái chân gà.
- Ý của Công tử là
- Lang Gia binh mã hiện giờ đang tập kết rất lớn. Mới vừa rồi Khổng Minh cũng nói, Tiêu Kiến là người có tính rất cẩn thận Ta đoán chừng, Lang Gia binh mã đến Đông Võ, ít nhất phải mất hai ngày. Cho nên ta muốn nhờ các ngươi trong vòng hai ngày, đem toàn bộ dân chúng Huyện Chư di tản ra ngoài, cả Huyện Chư, phá hủy hoàn toàn cho ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...