Lưu Sấm cũng chỉ là thuận miệng hỏi.
Dù sao, có thể đánh cùng với Hứa Chử năm hiệp mới bị thua, đủ để chứng minh võ nghệ người này không tầm thường.
Nếu có người hỏi Lưu Sấm bây giờ hắn cần nhất là gì? Câu trả lời của Lưu Sấm nhất định sẽ vô cùng đơn giản: "Nhân tài".
Đúng vậy, nhân tài.
Mọi người đều nói thời Tam Quốc, nhân tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp.
Nhưng mà nhân tài trong tay hắn đang có, thì lại chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Lúc trước hắn còn không phát hiện ra vấn đề này, thậm chí cảm thấy được, thuộc hạ của hắn không thiếu nhân tài. Đúng vậy, Thái Sử Từ, Hứa Chử, Quản Hợi, Từ Thịnh … Những người này người nào không nổi danh lừng lẫy ở thời Tam Quốc? Nhưng đến thời điểm cần dùng, hắn chợt phát hiện, trong đám thuộc hạ những người có thể sử dụng thật ra không nhiều lắm. Đúng vậy, Thái Sử Từ bọn họ rất lợi hại, nhưng ngươi chung quy vẫn là người, xung phong hãm trận.
Việc này chẳng khác gì một đoàn trưởng, chạy tới làm việc của một ban trưởng.
Nói cách khác, Lưu Sấm bây giờ rất thiếu người, thiếu những người làm việc ở cơ sở hoặc lớp giữa.
Ví như vừa rồi cắt cử người đến phòng ngự ở Huyện Chư, tính toán đâu ra đấy, trong tay dường như cũng chỉ có Tiêu Lăng và Từ Thịnh có thể sử dụng. Tương lai nếu chiếm được Kiềm Tưu và Lang Gia, thậm chí tiến công chiếm được Bắc Hải, Đông Lai Nhiều địa bàn như vậy, nhiều sự vụ như vậy, chẳng lẽ lại phải tự mình giải quyết hết mọi việc sao? Đặc biệt là thời điểm Lưu Sấm gặp được Gia Cát Lượng, càng có một loại cảm giác mãnh liệt.
Đời sau người ta nói Gia Cát Lượng thất bại ở chỗ nào? Không phải là hắn không biết rõ chi tiết, khuyết điểm của bản thân mình làm sao? Võ tướng cao nhất? Dựa vào tình hình trước mắt mà nói, Lưu Sấm đã không cần Hoặc là nói, hắn cũng tìm không được. Hắn cần một người có thể một mình đảm đương trung tầng tướng lĩnh. Trước đây hắn bắt được một tù binh là Ngụy Việt ở Bành Thành, đáng tiếc người này rất cứng đầu, thà rằng làm tù binh, cũng không muốn đem sức ra phục vị cho Lưu Sấm.
Nếu không phải như vậy. Hắn sao lại bảo Tiêu Lăng đi đến Huyện Chư? Tiêu Lăng võ nghệ cao cường, thương mã thuần thục, hơn nữa trong khoảng thời gian đi theo Thái Sử Từ, cũng học được không ít thứ.
Nhưng dù sao hắn ta cũng không có kinh nghiệm ở phương diện này, bảo hắn ta đóng quân ở Huyện Chư, cũng là việc bất đắc dĩ. Nếu Ngụy Việt chịu đầu hàng, Lưu Sấm sẽ không chút do dự mà cho y trấn thủ Huyện Chư. Ít nhất thì trước mắt, y khả thi hơn Tiêu Lăng.
- Tên đó họ kép là Võ An, tên chỉ có một chữ Quốc. Tay phải y giống như bị tổn thương nặng, thế nên không ra sức được. Nhưng chỉ bằng tay trái, là lão có thể ngăn cản được năm hiệp của ta Nếu hai tay của lão còn lành cả, ít nhất có thể địch lại ta hai mươi hiệp. Thật sự là đáng tiếc! Nhưng mà có điều, người này cũng là một hảo hán.
Họ kép Võ An, tên một chữ Quốc.
Lưu Sấm nghe được liền khẽ giật mình, đó không phải là Võ An Quốc sao? Đối với cái tên này, Lưu Sấm không có một chút xa lạ nào.
Võ An Quốc Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, trước Hổ Lao quan khiêu chiến trước với Lã Bố, các lộ chư hầu ra mặt nghênh địch.
Trong sách ghi lại: Tướng Mục Thuận thủ hạ Trương Dương Quân mã đã xuất mã đĩnh thương đi nghênh chiến, bị Lã Bố tay nâng một kích, đánh Mục Thuận ngã ngựa … Một vị tướng bộ hạ của Thái Thú Bắc Hải Khổng Dung đứng ra nói: "Ta chịu ân Văn Cử mười năm, sao không thể lấy cái chết để báo?" Nhìn kỹ, là dũng sĩ môn hạ Võ An Quốc, sử dụng thiết chùy, nặng năm mươi cân. An Quốc phi ngựa ra, Lã Bố vung kích đón đỡ, chiến đấu hơn mười hiệp, một kích chém đứt một cánh tay của An Quốc.
Không nghi ngờ gì nữa, Võ An Quốc trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, họ Võ tên An Quốc.
Câu chuyện Tam anh chiến Lã Bố hình như cũng không xuất hiện, dưới tay Khổng Dung cũng không có nhân vật nào là Võ An Quốc.
Võ An Quốc theo như lời Hứa Chử, họ kép là Võ An, tên chỉ một chữ Quốc.
Nhìn từ điểm này, giữa hai bên, giống như không có quan hệ gì.
Họ kép Võ An, nếu như ngược dòng tìm hiểu tổ tiên, có thể nghĩ đến Bạch Khởi.
Bởi vì Nhà Tần thụ phong cho Bạch Khởi là Võ An quân, cho nên con cháu sau này lấy phong tước "Võ An" là họ.
Người Trung Quốc thường nói "Dòng họ" thật ra bắt đầu từ thời kỳ tiền Tần, dòng họ tương phân, đều không phải là nhất thể. Từ đời Hán tới nay, dòng họ mới dần mang ý nghĩa.
Võ An Quốc, chẳng lẽ là hậu nhân của Bạch Khởi? Nhưng tay của hắn ta sao lại bị thương? Vì sao lại giống cảnh ngộ của Võ An Quốc trong Tam Quốc Diễn Nghĩa?
Lưu Sấm lập tức thấy hứng thú, nghi hoặc hỏi:
- Lão Hổ ca sao biết hắn ta là hảo hán?
Hứa Chử cười,
- Ta nghe người ta nói, người này vốn có cơ hội thoát đi, nhưng mà nguyên nhân là huyện lệnh Đông Võ không chịu bỏ lại thành, cho nên ở lại huyện nha, muốn sống chết cùng Đông Võ lệnh. Người trung nghĩa như vậy, nếu không phải hảo hán, trong thiên hạ này hỏi còn có mấy người, có thể xưng là hảo hán?
Đông Võ lệnh? Có gian tình! Lưu Sấm ngay lập tức hiểu ra giữa Võ An Quốc và Đông Võ lệnh, nhất định có can hệ.
- Đông Võ lệnh kia còn sống không?
- Ha hả, ta thấy người này trung nghĩa, thì không muốn đại khai sát giới. Bây giờ tất cả gia quyến của Đông Võ lệnh bị ta giam trong dịch trạm quán, vẫn chưa làm hại. Mạnh Ngạn, không phải là cảm thấy có hứng thú với tên Võ An Quốc này chứ?
- Võ An, là hậu nhân của Tần tướng Bạch Khởi, nghĩ đến người này hẳn cũng có chút cố sự. Ta thật ra có chút hứng thú không chỉ là Võ An Quốc, mà còn cả Đông Võ lệnh! Lão Hổ ca, có thể dẫn ta đến thăm lão không?
- Người nào?
- Đương nhiên là Đông Võ lệnh!
Lưu Sấm nói xong, lại hỏi:
- Đông Võ lệnh tên gọi là gì?
- Hoàng Trân!
Cái tên này thật sự rất xa lạ, Lưu Sấm chưa từng nghe nói qua.
Bộ Chất vội nói:
- Người này là người huyện Trường Quảng quận Đông Lai, nhưng tình hình cụ thể lại không rõ lắm. Chỉ biết người này là một vị quan thanh liêm, từ khi đảm nhiệm Đông Võ lệnh tới nay, rất được khen ngợi, dân chúng bản địa đối với hắn ta cũng vô cùng kính trọng.
- Thì ra là thế!
Lưu Sấm nghe được gật gật đầu, liền đi ra ngoài.
Nhưng đi được hai bước, hắn đột nhiên dừng lại, quay lại nhìn Thái Sử Từ.
Thái Sử Từ ngạc nhiên nói:
- Công tử không cần nhìn ta, nguyên quán của ta ở huyện Hoàng, chứ không phải là người Trường Quảng. Lúc còn trẻ tuy làm Tào Sử quận Tấu, nhưng đó là rất nhiều năm trước. Hơn nữa mười năm trước ta đã rời nhà đến Liêu Đông tránh nạn, đối với những nhân vật của quận Đông Lai, biết rất ít người, cho nên chưa từng nghe nói qua.
Lưu Sấm cười to.
- Tử Nghĩa không cần giải thích, ta nghĩ chắc ngươi cũng không biết người này. Nhưng, ngươi là người Đông Lai, hắn ta cũng là người Đông Lai, hơn nữa bây giờ hắn ta là tù nhân, nếu nhìn thấy đồng hương, tất cảm thấy thân thiết Tử Sơn cũng nói, hắn ta là một vị quan tốt, ta không có ý định lấy tính mạng của hắn ta. Cho nên, không bằng ngươi đi một chuyến, thay ta khuyên hắn ta đầu hàng, như thế nào?
- Cái này
Thái Sử Từ ngẫm nghĩ một chút, liền gật đầu đồng ý.
- Việc này cũng không khó khăn lắm, ta sẽ đi một chuyến.
Hứa Chử nói:
- Công tử, còn muốn đi thăm Võ An Quốc không?
Lưu Sấm ngẫm nghĩ một chút, đột nhiên hỏi lại:
- Khổng Minh, ngươi nghĩ sao?
Gia Cát Lượng khẽ giật mình, nghi hoặc nhìn Lưu Sấm, thật sự không rõ tên mập mạp này vì sao rất thích hỏi ý kiến của y.
Tuy nhiên trong lòng y cũng có chút vui mừng.
Nói cho cùng, Gia Cát Lượng mặc dù nhà gặp khó khăn, nhưng dù sao không giống lúc ban đầu ở Dự Chương coi như không quen biết được, không thể không là gánh nặng trong nhà, hiện giờ, tuy rằng cũng chịu lẻ loi hiu quạnh, nhưng dù sao vẫn có Lưu Sấm là chỗ dựa vững chắc, tạm thời không phải lo lắng cuộc sống sau này.
Cũng chính vì nguyên nhân này, Gia Cát Lượng vẫn trước sau giữ chút tính trẻ con.
Lưu Sấm lại tiếp một lần nữa, lần thứ ba hỏi ý kiến của y, cũng làm cho Gia Cát Lượng có cảm giác được coi trọng.
Y trầm ngâm một lát, liền hạ giọng nói:
- Theo lời nói của Lão Hổ thúc, Võ An Quốc người này rất cố chấp, hơn nữa rất có khí phách. Cho nên ta cảm thấy, hiện giờ Lưu công tử ngươi đi khuyên hắn ta đầu hàng, chỉ sợ hắn ta nghe không lọt. Hắn ta nếu có thể vì Hoàng Trân mà ở lại. Chứng minh Hoàng Trân trước đây có giao tình với hắn ta. Nếu khuyên được Hoàng Trân hàng, thì khuyên Võ An Quốc sẽ dễ như trở bàn tay. Cho nên, nếu đi gặp Võ An Quốc, nên đợi sau khi Tử Nghĩa thúc thúc đi đến gặp Hoàng Trân trở về, có lẽ sẽ hiệu quả hơn.
Lưu Sấm và Hứa Chử nghe xong lập tức xệ mặt xuống.
Ngươi gọi Thái Sử Từ là thúc thúc không quan hệ, nhưng ngươi cũng nhìn đi, người ta không có chút râu ria nào là biết còn trẻ tuổi rồi. Vậy mà ngươi…
Hứa Chử vẻ mặt đau khổ, quay đầu hỏi:
- Tử Sơn, nhìn ta già như vậy sao?
Mà Lưu Sấm thì mặt càng dài ngoằng hơn, vốn cùng tuổi với Hứa Chử, bị Gia Cát Lượng gọi một tiếng, vô duyên vô cớ nhỏ tuổi đã bị coi là nhỏ tuổi hơn so với Hứa Chử, có chút phiền muộn đấy!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...