Hãn Thích

Từ khi Trương Liêu lui binh ba mươi dặm, thế cục Từ Châu từ từ ổn định.

Theo lời khuyên của Trần Cung, Lã Bố cuối cùng cũng buông tha không gây sự với Lưu Sấm nữa, thành thành thật thật ở lại trong nhà dưỡng thương. Nhưng mà, chuyện y hai lần bại dưới tay Lưu Sấm, cuối cùng vẫn không thể giấu diếm. Tuy là ở bên ngoài Trần Khôn đã tuyên bố, Lã Bố sở dĩ thua Lưu Sấm, là vì Lưu Sấm là con trai của Trung Lăng Hầu Lưu Đào, cho nên không đành lòng làm hại. Sau khi tin tức này truyền đi, vẫn gây chấn động không nhỏ. Đầu tiên, sau khi Mi Chúc biết được thân thế của Lưu Sấm, im lặng một lúc lâu không nói ra lời.

Trong ngày hôm đó y đã chạy đến tìm Trần Cung để chứng thực, khi Trần Cung mang bản gia phả bản dập của Lưu Sấm cho y xem, Mi Chúc trợn mắt há hốc mồm.

Không chỉ có Mi Chúc bối rối, mà Trần Khuê ở Quảng Lăng xa xôi, cũng giữ im lặng. Trong lúc nhất thời, nhân lúc Lưu Sấm giết nhập Từ Châu, mà những thế tộc ở Từ Châu tất cả đều bàng hoàng, tất cả đều im lặng, không còn ai nhảy ra, yêu cầu đuổi giết Lưu Sấm nữa.

Mà Lưu Sấm, cũng nhân thời gian ba ngày này, không ngừng điều binh khiển tướng. Hắn trưng được hai ngàn dân phu ở Huyện Đàm, khi đại quân rời khỏi Huyện Đàm, ở Ký Khâu đã mua được Xương Hi với Mi Phương hội hợp một chỗ.

Lần này Mi Phương từ huyện Cù, mang theo một ngàn đồng khách, còn có rất nhiều lương thảo và đồ quân nhu.

Đồng thời, Mi Phương lại phái người đi tới Hạ Bì, báo cho Mi Chúc: "Đại huynh, đệ đã quyết đi theo Lưu công tử.

Tiểu muội và Lưu công tử là thanh mai trúc mã, tình cảm sâu nặng. Muội ấy sớm hay muộn cũng gả vào cửa Lưu gia, đệ không muốn muội ấy một mình ở bên ngoài lẻ loi hiu quạnh, ngay cả người để tâm sự cũng không có. Năm đó lúc phụ thân lâm chung, đã dặn huynh và đệ phải chăm sóc tốt cho tiểu muội. Đệ biết những việc đại huynh làm đều là vì Mi gia, nhưng đệ nghĩ, thiên hạ, không phải chỉ có một mình Huyền Đức Công là hào kiệt, đệ và huynh sao phải khổ sở mang tương lai của Mi gia, tất cả đều đặt lên một mình Huyền Đức Công? Đệ đi theo Lưu công tử tới Thanh Châu, cũng là một sự lựa chọn, kính xin đại huynh lượng thứ. " Sau khi nhận được thư của Mi Phương, Mi Chúc ở trong nhà ở Hạ Bì, rất lâu không nói lời nào.

- Phu quân, Tử Phương quyết định như vậy, có phải quá mức lỗ mãng không?

Mi Chúc phu nhân xem xong thư, nhịn không được nói:

- Đệ ấy lần này đem đi một nửa của cải của Mi gia, chàng thân là huynh trưởng sao không đi ngăn cản? Vị Mi Chúc phu nhân này họ Tôn, là người Quận Đông Hải, theo như lời Mi Hoán nói, là phu nhân sau của Mi Chúc.

Trong giọng nói của nàng có phần bất mãn. Đối với lựa chọn của Mi Phương, Tôn phu nhân thật ra không có ý kiến gì, nhưng vấn đề là, Mi Phương bỗng nhiên mang đi một nửa của cải của Mi gia, làm cho nàng không thể chấp nhận.

Sau khi lão thái công mất, huynh đệ Mi Chúc không ra ở riêng, cũng có thể nói là huynh đệ đồng tâm, đồng chí. Nhưng hiện tại, Mi Phương và Mi Chúc đã lựa chọn mỗi người đi một ngả, lần phân chia này, đủ để khiến nguyên khí Mi gia đại thương Mi Chúc thở dài, hạ giọng nói:


- Thôi đi, những thứ Tử Phương lấy đi, cũng là những gì đệ ấy nên lấy, nói ra, ta vẫn nợ đệ ấy nhiều lắm.

Theo đạo lý mà nói, gia tài Mi gia hơn trăm triệu, Mi Chúc và Mi Phương nếu ở riêng, Mi Phương ít nhất cũng được chia ba mươi vạn tiền. Nhưng Mi Phương không yêu cầu như vậy, mà hết lòng ủng hộ Mi Chúc. Mi Chúc xuất ra mấy ngàn vạn tiền, còn có hơn ngàn đồng khách giúp đỡ Lưu Bị, thì tài sản của y trong Mi gia đã không còn nhiều. Mà lần này Mi Phương chỉ cầm đi mười vạn tiền, đã là rất tốt rồi. Về phần đồng khách và đồ quân nhu, Mi Chúc càng không có cách nào trách cứ Mi Phương.

Huynh đệ hai người, cuối cùng là lựa chọn đường đi không giống nhau.

Điều này làm cho tinh thần Mi Chúc chán nản.

Thấy Tôn phu nhân còn muốn nói tiếp, Mi Chúc trừng mắt, lạnh lùng nói:

- Đây là chuyện của nam nhi, nàng phận nữ nhi ngoại đạo, không thấy vậy là nhiều lời sao?

- Mấy năm nay, nàng giúp đỡ người nhà cũng có đến mấy trăm vạn tiền, Tử Phương chưa từng bất mãn qua.

- Giờ đệ ấy chỉ lấy đi phần gia sản đệ ấy đáng được hưởng, nói thật, ta còn cảm thấy mắc nợ đệ ấy rấy nhiều. Chuyện này, nàng không cần nhiều lời nữa.

Nói xong, Mi Chúc đuổi Tôn phu nhân ra khỏi thư phòng.

Y ngồi trong thư phòng một đêm, sáng sớm hôm sau, phía người nhà mang một phong thư cho Mi Phương.

"Nếu hiền đệ nếu đã lựa chọn, huynh cũng sẽ không ngăn trở. Đợi mấy năm sau, đệ sẽ thấy huynh đệ ta cuối cùng ai đúng ai sai Tiểu muội ở bên cạnh đệ, phiền đệ quan tâm nhiều hơn. Lưu Sấm kỳ nhân, ta tuy không biết nhiều lắm, nhưng từ việc này có thể thấy được, kỳ nhân dã tâm quá lớn. Hiền đệ nên thận trọng từ lời nói đến việc làm, nếu một ngày nào đó không muốn dốc sức vì Lưu Sấm nữa, có thể mang theo tiểu muội quay về nhà, ta luôn mở rộng cửa. Tóm lại, từ nay về sau, ta và đệ đều tự mình làm chủ, xin hiền đệ tự bảo trọng. " Hai phong thư này, cũng đã định trước hai huynh đệ Mi Chúc, từ nay về sau mỗi người một ngả.

Còn về sau này sẽ như thế nào, đợi thời gian trôi qua sẽ mang đáp án tới Tháng mười nguyên niên Kiến An, một trận tuyết rơi, nhuộm trắng mặt đất.


Lưu Sấm mặc một bộ da bào màu đen, đứng ở cửa phòng ngủ, nhìn vào phòng Lã Lam thăm dò, không kìm nổi mở miệng nói:

- Nha đầu đanh đá, đừng có lề mề nữa. Nhanh lên đi, ta đưa ngươi đến bên bờ sông Nghi Thủy, Trương Liêu đã chờ lâu rồi, đến lúc đó ngươi sẽ được tự do.

- Mập mạp chết bầm, thúc giục gì mà thúc giục, không thấy bản cô nương đang thu dọn đồ đạc sao?

Nói tới, Lã Lam cũng không biết phép tắc gì. Nhưng ở Huyện Đàm ba ngày, nàng cả ngày ở cùng một chỗ với Mi Hoán và đám người Cam phu nhân, dần dần cũng hiểu biết chút rồi. Ba ngày, thời gian bảo dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, nhưng lại làm cho Lã Lam không đành lòng rời đi.

Trở lại Hạ Bì tuy rằng phụ mẫu đều rất thương yêu nàng, nhưng lại không bằng sống tự tại ở chỗ này. Trong lòng, vẫn rất ghét Lưu Sấm, nguyên nhân vì tên mập mạp chết bầm này thô lỗ ngang ngược, còn đả thương Ngô tiên sinh, nghe nói làm cho phụ thân luân phiên kinh ngạc, Lã Lam đối với hắn sao có thể có thiện cảm? Nhưng khi nàng phải đi, lại có chút tiếc nuối.

Thu dọn quà cáp do Mi Hoán tặng xong, nàng lề mà lề mề đi ra khỏi phòng ngủ.

- Mập mạp chết bầm, ngươi sau này không được ức hiếp Mi tỷ tỷ và Cam tỷ tỷ, nếu như để ta biết được, ta nhất định sẽ đánh tới Bắc Hải lúc đó ngươi nhất định sẽ gặp phiền phức lớn.

Lưu Sấm giở khóc giở cười, nhìn tiểu nha đầu có chút đanh đá, sau một lúc lâu nhẹ nhàng gật đầu.

- Còn nữa, lúc nào ngươi và Mi tỷ tỷ thành thân, nhất định phải báo cho ta biết.

- Vì sao?

- Đến lúc đó ta đến chúc mừng. Ôi, ngươi người này thô lỗ hung ác, còn đặc biệt ngu dốt, thật không biết cuối cùng Mi tỷ tỷ coi trọng ngươi vì cái gì nữa.

Lã Lam giống như một tiểu đại nhân, lải nhải không thôi.


Lưu Sấm nghe đến mặt mày đều suy sụp rồi, cười khổ lắc đầu

- Được rồi, chúng ta đi thôi.

Hắn dẫn Lã Lam, từ cửa sau huyện nha Huyện Đàm đi ra, Chu Thương đã dẫn ngựa đợi ở đấy.

- Mập mạp chết bầm, ngươi vì sao muốn đi Thanh Châu?

- A?

- Ý ta là, sao ngươi không ở lại Từ Châu Nếu muốn, ta nói với phụ thân, mang Quận Đông Hải tặng cho ngươi, ngươi cũng không cần đi đến nơi ngàn dặm xa xôi như vậy.

Nói tới đây, trong mắt Lã Lam bỗng nhiên toát ra một tia kỳ vọng.

Kỳ thật, ý nghĩ của nàng, Lưu Sấm có thể hiểu được.

Đừng thấy Lã Lam ở Hạ Bì được hàng ngàn hàng vạn người sủng ái, trên thực tế, người có thể chơi đùa cùng nàng, không có mấy người.

Nàng từ nhỏ đã theo Lã Bố lưu lạc, căn bản không thể kết bằng hữu. Lã Bố cũng tốt, Trương Liêu cũng thế, bao gồm cả Nghiêm phu nhân, Điêu Thiền, cho dù là Tào phu nhân gần xấp xỉ tuổi nàng, nhưng đều là trưởng bối của nàng, làm cho nàng cảm thấy vô cùng cô độc Ở Huyện Đàm mấy ngày, mặc dù lo lắng đề phòng, cho dù là Lưu Sấm hay Mi Hoán cũng có thể cùng nàng ngang hàng luận giao.

Nghe xong lời nói của Lã Lam, Lưu Sấm không nhịn được cười.

- Nha đầu đanh đá, nếu ta ở lại Đông Hải thật, chỉ sợ lệnh tôn sẽ ngày đêm khó ngủ đấy. Được rồi, không nói những điều ngốc này nữa, không lại bị người ta chê cười. Hơn nữa, mặc dù ta bất tài, nhưng cũng không muốn ăn nhờ ở đậu Đi thôi, ta đưa ngươi đi Nghi Thủy.

Lã Lam tuy rằng tùy hứng, cũng biết lời nói Lưu Sấm là thật.

Nàng thở dài, leo lên lưng tiểu Xích Thố, Lưu Sấm ở bên cạnh cũng xoay người lên ngựa.

Nhiều binh mã đã rút lui khỏi Huyện Đàm.


Hiện giờ ở Huyện Đàm chỉ còn kỵ binh của Thái Sử Từ, và một trăm lẻ tám Phi Hùng Vệ trong tay Lưu Sấm.

Lã Lam đi theo Lưu Sấm, từ Huyện Đàm qua cửa tây, đi thẳng đến bên sông Nghi Thủy.

Chỉ trong chốc lát, bọn họ nghỉ chân trên bến Nghi Thủy, đã có một con đò chờ ở đó, Ngô Phổ đứng ở trên mũi thuyền, vẫy vẫy cánh tay, sau khi Lã Lam đến, gã liền từ trên thuyền nhảy xuống, bước nhanh đến trước ngựa Lưu Sấm rồi dừng lại.

- Lưu công tử, Trương tướng quân đã ở bờ bên kia chờ lâu rồi.

Sau khi Lưu Sấm và Trương Liêu thỏa thuận xong, để tỏ thành ý, Lưu Sấm thả Ngô Phổ trở về báo tin trước.

Lưu Sấm ngồi ngay ngắn lại, lấy tay che nắng, đưa mắt nhìn ra xa bờ sông bên kia, chỉ thấy một đội kỵ quân, bày trận ở bờ tây Nghi Thủy.

Một viên đại tướng, dẫn ngựa đứng ở trước bến.

Thấy Lưu Sấm nhìn sang, người nọ ở bờ bên kia hướng Lưu Sấm chắp tay, xem như chào hỏi Lưu Sấm.

Y chính là Trương Liêu sao? Lưu Sấm lần này, xem như tận mắt nhìn thấy Trương Liêu.

Thấy một người cao khoảng một mét tám năm trở lên, thể trạng không được khôi ngô hùng dũng, mới nhìn thậm chí có chút gầy yếu.

Lưu Sấm nhảy xuống ngựa, cũng hướng sang bờ bên kia chắp tay.

Sau đó hắn giữ chặt dây cương ngựa Xích Thố:

- Nha đầu, xuống ngựa đi.

Lã Lam gật đầu, lần này cũng không có vẻ muốn đấu khẩu cùng Lưu Sấm, mà làm theo ngay lập tức.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui