Chuyển ngữ: Nuy Ham
Ở lại cầu Đại Thạch cũng không thể nào đi nữa, Ngọc Tiểu Tiểu cũng không hỏi đến sống chết của bốn đại hán bị mình ném xuống sống, đi theo Cố Tinh Lãng ngồi lên xe ngựa về phủ.
Chờ xe ngựa chạy tới trước đại môn của Cố phủ, Ngọc Tiểu Tiểu cũng đã chén hết miếng bánh trôi nước cuối cùng.
Cố Tinh Lãng nhìn bụng nhỏ của Ngọc Tiểu Tiểu, nói: "Không trướng bụng sao?" Chàng thật sự rất lo lắng tiểu tức phụ ăn nhiều quá sẽ bể bụng.
"Nào." Ngọc Tiểu Tiểu múc một hớp nước bánh trôi nước đưa tới khóe miệng Cố Tinh Lãng, nói: "Trong nước có đường, chàng nếm thử một chút đi."
Cố Tinh Lãng há mồm hớp một ngụm nước canh ngọt, nói với Ngọc Tiểu Tiểu: "Thích ăn vặt lắm sao?"
Ngọc Tiểu Tiểu gật đầu, chỉ cần ăn là nàng thích, thừa dịp có thể thì vội vàng ăn, vạn nhất ngày mai khi nàng tỉnh dậy, cái thế giới này cũng tới ngày tận thế rồi không chừng? (*Tác giả: Uy, nghĩ quá nhiều sẽ thành bệnh, phải trị a!)
"Tam đệ." Lúc này Cố Tinh Ngôn đưa đầu vào trong xe ngựa nhìn, mặt khẩn trương quan sát hai người một phen, nói: "Công chúa, các người không có bị thương đi."
Cố Tinh Lãng nói: "Bọn đệ chẳng qua là đi dự tiệc thôi, nhị ca huynh lo lắng cái gì?"
Cố Tinh Ngôn nói: "Các đệ còn không biết? Đắc Ý Tửu Trang có một tòa mộc lâu sập, ông trời của ta, một tòa lâu cao như vậy mà có thể sập á!"
"Nha ——" Âm thanh của Ngọc Tiểu Tiểu kéo dài, ồ một tiếng.
Ngoài xe, trái tim nhỏ bé của Tiểu Vệ và Tiểu Trang đều run lên, thiên thần gia gia, lâu đó sập thật nha!
Cố Tinh Lãng kinh ngạc: "Lâu sập? Chuyện khi nào? Ta không biết."
Cố Tinh Ngôn nói: "Là chuyện mới xảy ra thôi."
Ngọc Tiểu Tiểu hỏi: "Có ai bị thương không?"
Cố nhị thiếu gia chán nản nói: "Đừng nói nữa, người Tru Nhật không có ai bị thương."
Không có thiệt hại về mạng người, Ngọc Tiểu Tiểu cũng không mấy lo lắng nữa, không đợi Cố Tinh Ngôn đỡ, liền nhảy ra khỏi xe, ngửa cổ lên uống sạch một nửa chén nước canh ngọt còn lại.
Cố Tinh Ngôn ngoắc tay sai người giữ cửa đến, đem Cố Tinh Lãng từ trong xe ra.
Tiểu Trang nhìn mọi người đều đang vội vàng chăm sóc Cố Tinh Lãng, bèn bước tới gần Ngọc Tiểu Tiểu, nhỏ giọng nói: "Công chúa, lâu đó thật sự sập nha!"
Tiểu Trang thiếu chút nữa là cắn đầu lưỡi rồi, nguyên lai là chết không nhận.
Cố Tinh Lãng được hai người làm dìu xuống xe, thấy Ngọc Tiểu Tiểu đứng một chỗ cầm chén không mà ngáp, liền nói: "Công chúa đi nghỉ trước đi, ta đi gặp tổ phụ một chút."
Ngọc Tiểu Tiểu nói: "Chàng còn phải bồi gia gia ăn cơm nữa sao? Ta cũng đi."
"Không cần!" Cố Tinh Lãng kêu lên, ăn nhiều như vậy có thể gây ra án mạng hay không?
Cố Tinh Ngôn sợ hết hồn, nhìn tam đệ một chút, lại nhìn vợ của tam đệ một chút, hỏi Ngọc Tiểu Tiểu: "Công chúa, ngài đi dự yến tiệc còn chưa ăn no sao?" Cái này Cố nhị thiếu gia cảm giác mình có thể hiểu được, nhìn thấy Cảnh Mạch, Công chúa và tam đệ nhà mình nhất định là vì chuyện của Thất hoàng tử mà không còn tâm trạng dùng bữa đi?
Ngọc Tiểu Tiểu nói: "Món ăn phân lượng quá ít, khó trách Tửu Trang kia sắp đóng cửa."
"Cái gì?" Cố Tinh Ngôn nhìn tam đệ mình, em dâu đang nói cái gì?
Cố Tinh Lãng cũng không hiểu, vì sao tiểu tức phụ nhất quyết cho rằng Đắc Ý Tửu Trang sắp đóng cửa? Khoát tay áo với Cố Tinh Ngôn, Cố Tinh Lãng rất nghiêm túc nói với Ngọc Tiểu Tiểu: "Nhất định tổ phụ đã dùng bữa rồi, Công chúa, ta chỉ đi đến nói một tiếng với tổ phụ là chúng ta đã về, nàng đi nghỉ ngơi trước đi, ta sẽ mau về phòng, nàng...." Do dự một chút, Cố tam thiếu còn hứa hẹn: "Ngày mai chúng ta sẽ đi cầu Đại Thạch nữa."
Vừa nghe không thể ăn cơm nữa, Ngọc Tiểu Tiểu cảm thấy thiếu thiếu, mà sau khi nghe Cố Tinh Lãng hứa hẹn, nàng ồ một tiếng, lập tức mang theo Tiểu Trang, Tiểu Vệ bước về viện.
Cố Tinh Ngôn nhìn Ngọc Tiểu Tiểu đi không để lại hình dáng, mới hỏi Cố Tinh Lãng: "Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi phải không?" Theo lý thuyết, hai vợ chồng nhỏ phải cùng nhau đi gặp trưởng bối, mà Cố Tinh Lãng lại tách Ngọc Tiểu Tiểu ra, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
Cố Tinh Lãng lắc đầu một cái, thấp giọng nói: "Nhị ca, chúng ta đi gặp tổ phụ thôi, nhớ gọi cả đại ca tới."
Cố Tinh Ngôn đi theo Cố Tinh Lãng đang ngồi trên kiệu mềm, đi vào cửa phủ, không thể chờ được nữa, liền hỏi: "Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?"
Lần này Cố Tinh Lãng im lặng, vị kia rời đi, Cố Lịch ở Cố gia có thể gọi là thúc tổ phụ, đảo mắt mười bảy năm, vị thúc tổ phụ này ở Tru Nhật hưởng vinh hoa phú quý, còn Cố gia ở Phụng Thiên, người này lại trở thành một cấm kỵ.
Cố Thần luôn ở tại thư phòng chờ Cố Tinh Lãng trở về, đợi khi Cố Tinh Ngôn ôm Cố Tinh Lãng ngồi ổn định trên ghế, lão gia tử mới mở miệng hỏi: "Chuyện của Thất hoàng tử, cháu và Công chúa đã nói với Cảnh Mạch như thế nào?"
Lúc này Cố Tinh Nặc cũng vội vã chạy tới, ngồi đối diện với Cố Tinh Ngôn và Cố Tinh Lãng, hỏi: "Mộc lâu ở Đắc Ý Tửu Trang sập, đây là chuyện gì?"
Cố Tinh Lãng không có tâm tư nói chuyện mộc lâu, thấp giọng nói: "Cố Lịch cho Cảnh Mạch nhắn lại, hỏi thăm chúng ta, còn khi nghe thấy cả nhà chúng ta bị giam vào thiên lao, ông ta rất là bất an."
Cố Tinh Ngôn hừ lạnh, mắng: "Mèo khóc chuột, ông ta còn có mặt mũi nhờ Cảnh Mạch gửi lời sao? Cũng đúng, nếu muốn mặt mũi, ông ta cũng sẽ không sau khi hại phụ thân chúng ta rồi chạy tới Tru Nhật làm cây cỏ."
"Lão nhị!" Cố Tinh Nặc kêu nhị đệ mình, nói: "Đệ hãy để cho Tinh Lãng nói hết lời đi."
Cố Tinh Lãng đem ý đồ của Cảnh Mạch nói ra, muốn Cố gia bọn họ quy hàng, còn muốn bọn họ dâng lên bản đồ Thành Vọng Hương, còn có chuyện Thanh Ngọc bị mua, dùng Thanh Ngọc để kích bác tình cảm vợ chồng của mình, nói hết một lần.
Cố Tinh Ngôn tức giận đến xanh mặt, muốn mắng, nhưng khi thấy bộ mặt tức giận của tổ phụ và đại ca, dáng vẻ trầm mặt không nói, Cố Tinh ngôn cũng trầm mặc theo.
Trong thư phòng vang lên âm thanh ba ba của hoa đăng, một lúc lâu sau, Cố Thần mới thở dài một tiếng, nói: "Người không gặp thời thế, nhân sinh cũng khó đi nha."
Cố Tinh Lãng nói: "Nếu chúng ta không đồng ý, Cảnh Mạch nhất định sẽ lập tức mang theo Thất điện hạ, tổ phụ, chúng ta thật sự trơ mắt nhìn Thất điện hạ đến Tru Nhật làm con tin sao?"
Trong thư phòng lại yên tĩnh một lần nữa.
Cố Tinh Ngôn gãi gãi đầu, nhìn Cố Tinh Lãng, nói: "Chuyện của Thanh Ngọc, đệ đã giải thích với Công chuá rồi sao? Công chúa nói thế nào?"
Cố Tinh Lãng trầm mặc, chàng cũng muốn giải thích, nhưng cuối cùng thì đã xảy ra chuyện gì? À, đúng rồi, Công chúa muốn đi cầu Đại Thạch ăn vặt, vì vậy chàng không có tiếp tục nói chuyện này đi.
Cố Tinh Ngôn nói: "Đệ chưa nói?"
Cố Tinh Lãng thầm nói, ta còn có thể nói Công chúa vì quan tâm tới ăn, mà tuyệt đối không quan tâm đến chuyện của Thanh Ngọc sao? Á, tại sao có cả giác bế tắc đây?
"Thôi." Cố Thần nói: "Chuyện của Thanh Ngọc, ngày mai ta sẽ cho tổ mẫu cháu tự mình nói với Công chúa."
Cố Tinh Nặc nói: "Chuyện của Thanh Ngọc thì có tổ mẫu ra mặt giải thích, còn chuyện của Thất hoàng tử thì sao?"
Cố Tinh Lãng nhìn tổ phụ và hai người anh của mình, răng cắn chặt, nói: "Không nói tới chuyện ta và Công chúa đã là vợ chồng, coi như không phải vợ chồng, Công chúa đã cứu mạng ta hai lần, ta nhất định phải báo ơn."
Cố lão gia tử nói: "Cháu muốn làm gì?"
Cố Tinh Lãng nói: "Tổ phụ, cháu muốn mang theo Thất điện hạ rời kinh."
"Đệ muốn mang theo Thất điện hạ bỏ trốn?" Cố Tinh Ngôn hét lên: "Bây giờ đệ cưỡi ngựa còn khó khăn, nói chi tới chuyện đánh nhau? Đệ mang theo Thất điện hạ đi như thế nào?"
"Thì ta nói rời kinh cầu y." Cố Tinh lãng đã nghĩ xong chuyện này, kiên quyết nói: "Ta mang Thất điện hạ trốn trước, Cảnh Mạch không thể lưu lại kinh thành lâu được, không thấy thất điện hạ, Thánh thượng nhất định sẽ phái một hoàng tử khác tới Tru Nhật, chờ chuyện này qua đi, ta sẽ mang Thất điện hạ hồi kinh, mặc cho Thánh thượng xử trí."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...