Editor: gauconhy
Beta: Nuy Ham
Nghe Cảnh Mạch nói chính mình là ngu trung, thần sắc Cố Tinh Lãng không có biến hóa gì lớn, lạnh nhạt nói: "Cố Lịch làm phản đi theo Tru Nhật đã được mười bảy năm, chưa một lần được lãnh binh xuất chinh, các ngươi chỉ là đem ông ta nuôi như chó trong nhà.”
“Chó trong nhà?” Cảnh Mạch buồn cười nói: “Cố Lịch tại nước Tru Nhật ta có công, đứng hàng đầu, người trong nhà có được sống cuộc sống xa hoa, cuộc sống như vậy trong mắt của ngươi lại là chó nuôi.”
Cố Tinh Lãng nói: "Đối xử tử tế với người hàng phục mình, mới có thể có được lòng trung của nhiều người khác, chỉ là trên đời này không phải tất cả mọi người đều giống như Cố lịch, phản chủ quên tông."
Cảnh Mạch nói: “Cố phò mã, Thất điện hạ đến Tru Nhật ta , Công chúa Linh Lung cũng có thể đi theo."
Cố Tinh Lãng nhíu mày, hỏi Cảnh Mạch: "Ngươi có ý gì?"
Cảnh Mạch nói: “ Hoàng Hậu Khương thị đã chết. Phụng Thiên của ngươi hầu như đều nghe lệnh Triệu gia, gia tộc của ngươi mất binh quyền, ngươi muốn bảo vệ tỷ đệ Công chúa Linh Lung như thế nào? Cùng ta về nước Tru Nhật, ta bảo đảm ngươi được hưởng vinh hoa phú quý, cũng cam đoan ngươi nhất định có thể được lãnh binh."
Cố Tinh Lãng giận dữ lại cười , nói: "Đại hoàng tử muốn ta mang theo công chúa cùng phản quốc? Nàng là trưởng công chúa, đại hoàng tử cảm thấy công chúa sẽ đồng ý phản lại phụ vương và quốc gia của mình?"
Cảnh Mạch nói: "Không ai mà không vì chính mình, vì mạng sống, có chuyện gì không thể làm đây? Không cần công chúa làm phản, phụ hoàng nàng cũng đã bỏ tỷ đệ nàng. Cố tướng quân, ở trong mắt của ta, huynh đệ Cố gia các ngươi, hơn xa một đôi tỷ đệ thất thế của Hoàng gia."
Hiện tại Cố Tinh Lãng cuối cùng cũng hiểu được, cái gì cũng chính là một cái cớ, mà Tru Nhật mong muốn Cố gia bọn hắn quy thuận.
Cảnh Mạch hướng Cố Tinh Lãng giơ cốc rượu lên, cười nói: "Chỉ đáng tiếc nay thân thể Cố phò mã bị thương. Bằng không ta còn muốn cùng Tam thiếu tướng quân đại danh lừng lẫy uống một chén."
Cố Tinh Lãng cũng cầm cốc rượu lên, trong cốc lại không có rượu, Cố Tinh Lãng nhìn cốc rượu trống không, trong đầu đột nhiên chợt lóe một ý niệm, nếu muốn mời Cố gia bọn họ đầu hàng, vậy tại sao còn phải kêu thêm Ngọc Tiểu Tiểu? Công chúa là chỗ khó khăn, không có khả năng sẽ đi theo phò mã gia làm một công chúa phản quốc? Cố Tinh Lãng ngẩng đầu, nghiêm giọng hỏi Cảnh Mạch: “Ngươi muốn công chúa đến chỗ này, đến cuối cùng là muốn làm cái gì?"
Cảnh Mạch nhấp một ngụm rượu ngon trong ly, nhìn Cố Tinh Lãng cười nói: "Tự nhiên chỉ là mở tiệc chiêu đãi."
Cố Tinh Lãng đem sự tình suy nghĩ, chợt hiểu rõ ràng? Hắn mua Thanh Ngọc, là muốn để cho Thanh Ngọc ở trước mặt Ngọc Tiểu Tiểu nói chuyện, mới vừa rồi lại cho Thanh Ngọc cùng đi ra ngoài hầu hạ Ngọc Tiểu Tiểu. Chỉ cần Ngọc Tiểu Tiểu và hắn không làm phu thê, Thánh Thượng tức giận, Cố gia tại Phụng Thiên sẽ không còn đất dung thân? Cố Tinh Lãng đặt tay lên bàn muốn đứng dậy, nhưng vừa động phía dưới, mắt cá chân tự nhiên đau nhức, làm cho Cố Tinh Lãng nháy mắt liền cứng ngắc thân thể.
Cảnh Mạch thong thả nói: "Các ngươi thủ Vọng Hương quan nhiều năm. Vọng Hương Quan lại có địa hình hiểm trở, nếu như không có các ngươi thủ hộ, Phụng Thiên đã sớm không còn tồn tại rồi."
Vọng Hương quan là nơi quan trọng với Phụng Thiên, phía bắc có Tru Nhật, phía tây bắc có nước Bạch Hổ là nơi giao nhau quan trọng, thành quan quan trọng nhất của Phụng Thiên chính là chỗ này, Cố Tinh Lãng nhìn Cảnh Mạch cắn răng nói: "Ngươi tưởng Cố gia chúng ta sẽ tự dâng ra Vọng Hương quan? Đại hoàng tử, chẳng lẽ ngươi đã quên ? Nay tướng thủ thành của Hương Quan không phải là người Cố gia chúng ta nữa rồi.”
"Nhưng hắn là thuộc hạ cũ của Cố gia ngươi."
"Là thuộc hạ cũ của tổ phụ ta, hắn sẽ phản chủ phản quốc sao?"
"Chỉ cần có bản đồ thành, và biết rõ địa hình là được, không phải sao?"
Cố Tinh Lãng cười lạnh nói: "Đại hoàng tử dụng tâm như vậy, nguyên lai chỉ là vì một bản đồ thành mà thôi."
Cảnh Mạch nói: "Một bản đồ thành có thể làm cho nước Tru Nhật ta giảm bớt thương tổn mấy vạn, thậm chí vài chục vạn tướng sĩ,, ta tự nhiên phải tốn thật nhiều tâm tư rồi."
Cố Tinh Lãng trầm mặc hồi lâu, mới nói: "Ta sẽ giải thích với công chúa, đây chẳng qua là một cái nô tỳ mà thôi."
Cảnh Mạch thong dong nói: "Chỉ mong công chúa nghe giải thích của ngươi."
Thời điểm Ngọc Tiểu Tiểu đi xong WC, đứng tại một nơi trong hành lang, nghe Thanh Ngọc khóc kể lể.
"Lưu hậu lại?" Ngọc Tiểu Tiểu nhìn về phía Tiểu Trang và Tiểu Vệ, lời nói của nữ nhân này đáng tin sao?
Lúc này Tiểu Trang, Tiểu Vệ chỉ mong sao mình không tồn tại, mà lại không được, chỉ có thể gật đầu nhìn Ngọc Tiểu Tiểu, loại chuyện này, công chúa phải trở về hỏi rõ chân tướng, bọn họ không có biện pháp giúp phò mã gia giấu diếm.
Thanh Ngọc khóc nói: "Đây cũng là nô tỳ tự nguyện , khi đó lão phu nhân cùng tam thiếu gia cũng không biết công chúa điện hạ đồng ý gả, nô tỳ thân phận đê tiện, bị đem bán cũng cam tâm tình nguyện, chỉ cần tam thiếu gia có thể sống được tốt, nô tỳ như thế nào đều tốt."
Hai cái ám vệ, tuy tuổi tác củaTiểu Vệ nhỏ hơn Tiểu Trang hai tuổi, nhưng mà là người khôn khéo, tâm tư kín đáo, sau khi nghe Thanh Ngọc, sắc mặt liền âm trầm xuống. Nô tỳ này nói thật đáng thương, nói tới nói lui, giống như nói đến tâm chân tình của mình đối với Cố Tinh Lãng, chỉ tiếc Cố gia vì muốn lấy lòng Công chúa, mà cứng rắn đem nàng ta bán đi, như thế nào nghe ra là Cố gia sợ hoàng quyền, tham phú quý, gậy đánh uyên ương.
Tiểu Trang không giống Tiểu Vệ, có thể nghe ra ý ngoài lời của Thanh Ngọc, không nhịn được nói: "Ngươi đã là nô tỳ của đại hoàng tử Tru Nhật, còn nói chuyện này với công chúa điện hạ làm gì?"
Thanh Ngọc quỳ xuống chân Ngọc Tiểu Tiểu, tiếng khóc vô cùng lớn, vô cùng đáng thương.
Tiểu Vệ nhìn Ngọc Tiểu Tiểu, nói: "Công chúa, chúng ta vẫn là quay về phòng đi, hiện tại phò mã gia chỉ có một mình ở đó."
Ngọc Tiểu Tiểu nơi này còn chưa tỏ rõ thái độ, Thanh Ngọc lại đập mạnh đầu xuống đất, từ trong ống tay áo cầm một tờ giấy đưa tới trước mặt Ngọc Tiểu Tiểu
Ngọc Tiểu Tiểu cũng không suy nghĩ nhiều, đưa tay cầm lấy tờ giấy, mở ra vừa nhìn, trên giấy viết không ít chữ, Ngọc Tiểu Tiểu lập tức thấy phiền lòng, TMD, không biết nàng thất học sao? Có việc thì không thể nói thẳng luôn hả?
Thanh Ngọc thấy Ngọc Tiểu Tiểu thay đổi sắc mặt, tuy mặt đầy nước mắt, nhưng trong lòng lại cực cao hứng, đây là phương thuốc Cảnh Mạch giao cho nàng, dùng cho phụ nữ điều dưỡng lại thân thể sau khi đẻ non. Với y thuật của Công chúa Linh Lung, vẫn là có điều hiểu biết, nhìn thấy phương thuốc ghi trên giấy, nhất định sẽ nghĩ tới, Thanh Ngọc nàng là đẻ non, đứa nhỏ kia lại chỉ có thể của Cố Tinh Lãng, vì vinh hoa phú quý, ngay cả mình đứa nhỏ đều có thể không cần, Cố Tinh Lãng người như vậy đáng được yêu sao?
Ngọc Tiểu Tiểu đem phương thuốc nhìn, cầm ở trong tay, vì từ nhỏ Trưởng Công chúa Linh Lung theo Hoàng Hậu Khương thị học chữ nghĩa, cho nên kể cả nàng là người thất học, cũng phải giả bộ học có phong phạm chữ nghĩa: "Ngươi muốn nói với ta cái gì?" Khuôn mặt Ngọc Tiểu Tiểu trầm xuống , nhìn Thanh Ngọc, hỏi.
Thanh Ngọc sững sờ, phản ứng này cùng với nàng dự đoán không giống a.
Tiểu Trang nói: "Công chúa, nàng là cho người xem cái gì vậy ?"
Ngọc Tiểu Tiểu liền đem tờ giấy ném cho Tiểu Trang, nói: "Ngươi xem đi."
Tiểu Trang, Tiểu Vệ chụm trán, chăm chăm nhìn vào tờ giấy, nhìn ra đây là phương thuốc, nhưng mà hai người đều không hiểu y thuật, nên không nhìn ra đây là phương thuốc chữa bệnh gì.
Ngọc Tiểu Tiểu hỏi hai anh em này: "Nhìn ra cái gì?"
Tiểu Vệ nói: "Là phương thuốc, công chúa, đây là phương thuốc chữa bệnh gì?"
Phương thuốc? Ngọc Tiểu Tiểu không biết chữ, mà nàng cũng không rõ phương thuốc này…..Ngọc Tiểu Tiểu lại nhìn Thanh Ngọc, hỏi: "Ngươi bị bệnh?"
Thanh Ngọc vốn là bộ dạng nhu nhược, giống như có bệnh, Ngọc Tiểu Tiểu nhìn, nghĩ phải chăng là bệnh đã đến giai đoạn cuối, cho nên lúc này, người này mới cầm toa thuốc cho mình xem, Ngọc Tiểu Tiểu chỉ có thể nghĩ tới nàng bị bệnh.
Thanh Ngọc rơi lệ nói: "Đây là phương thuốc của nô tỳ , đã phải dùng mấy ngày nay."
Tiểu Trang nói: "Ngươi bị bệnh gì?"
Thanh Ngọc nhỏ giọng nói: "Nô tỳ đẻ non ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...