Vì lo lắng về sau không ai chăm sóc khi già yếu, bà ta đã nhận nuôi một cậu bé bị gia đình bỏ rơi, kết quả nuôi đến mười sáu tuổi, lại quay về tìm cha mẹ ruột.
Có lẽ vì nhận ra rằng dựa vào núi thì núi đổ, dựa vào sông thì sông ngập, chỉ có tiền bạc trong tay mới là đáng tin cậy, nên giờ Lưu bà tử chỉ tập trung vào việc kiếm tiền.
Không chỉ tự mình làm việc chăm chỉ, không một khắc nào chịu ngồi yên, mà bà ta còn không chịu nổi khi thấy người khác lười biếng.
Mỗi khi có thời gian rảnh, bà ta lại cằn nhằn Khương Xuân vài câu, đến mức tai của Khương Xuân nghe đi nghe lại cũng đã chai rồi.
Dù vậy, Khương Xuân tuy có vẻ hung hãn với người ngoài, nhưng đối với Lưu bà tử, đối với biểu cô bà goá phụ Lưu bà tử này, lại rất khoan dung, tuy rằng ngoài miệng đôi khi cũng phản bác lại, nhưng cũng không bao giờ để bụng.
*
Khương Xuân vừa treo thịt lên thì đã có khách nhân đến.
Bà mối Vương trát một đống phấn lên mặt, nhưng bởi vì kỹ năng kém mà khiến khuôn mặt mình trông như mông khỉ, vừa phe phẩy khăn tay, vừa lắc lư bước tới.
Đứng trước quầy thịt, mụ ta khoa trương nhìn quanh một vòng, rồi giọng the thé cất lên: “Xuân nương, sao chỉ có mình ngươi ở đây, cha ngươi đâu?”
“Keng!”, Khương Xuân quăng dao lên thớt, lạnh lùng đáp: “Mua thịt hay không? Không mua thì tránh ra, đừng cản trở ta làm ăn.
”
Cả Lưu bà tử và bà mối Vương đều ham kiếm tiền, nhưng Lưu bà tử chọn con đường chính trực, tự mình làm việc kiếm tiền, còn bà mối Vương thì toàn đi đường ngang ngõ tắt.
Ở trấn Hồng Diệp này, tất cả những người đàn ông có ít tiền đều bị quỳ dưới váy mụ ta.
Cha của Khương Xuân, Khương Hà, dù có chút tiền và chỉ có một khuê nữ sau khi lão bà mất, cũng không thoát khỏi ánh mắt của bà mối Vương, muốn tục huyền gả cho ông.
*Tục huyền: chỉ việc kết hôn lần thứ hai của một người, đặc biệt là khi người đó đã có vợ hoặc chồng trước đó qua đời.
Nhưng tiếc thay, Khương Hà là người đứng đắn, trước những lời dụ dỗ của bà mối Vương, ông vẫn không hề lay động.
Điều này lại càng khiến bà mối Vương thêm quyết tâm chinh phục ông, lâu lâu mụ ta lại lượn lờ quanh quầy thịt của nhà ông, mong tìm được cơ hội để chiếm lấy lòng ông.
Bà mối Vương vung nhẹ khăn tay, âm dương quái khí nói: “Ôi chao, ngươi tiểu nương tử này, làm những việc thô bạo như dao ra dao vào thì thôi đi, nhưng lời nói cũng thô lỗ như vậy, coi chừng sau này lại gả không…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...