Tim Nhã Âm đập thình thịch, như bị ác ma ra lệnh, cô hé môi, mơ hồ phát ra tiếng:
"Phải..."
"Ngoan"
Bạc Quân cũng không hiểu sao lại làm vậy, nhưng mà, từ trước tới giờ hắn muốn thì gì làm đó, không ai có thể ngăn cản, ngay cả bản thân hắn.
Mộ Trùng cảm thấy hơi lạnh.
"..." Đừng có nói nữ nhân điên cuồng theo đuổi Bạc Quân là Nhã Âm nha? Anh hai, anh đừng hủy diệt trái đất nhé!
Mộ Trùng đã có một phút mặc niệm.
"..."
Nhã Âm giật mình, cô chớp chớp mắt, cứ cảm thấy Bạc Quân có gì đó kì lạ nhưng lại không nghĩ ra lạ ở chỗ nào.
Còn cần phải làm nhiệm vụ nữa!
Cứu mạng!
Nhã Âm cắn cắn khóe môi, nắm tay hắn thì dễ rồi, nhưng mà chạm tóc có phải hơi khó không?
Nhã Âm mở bình nước uống một ngụm để bình tĩnh.
Bạc Quân phát hiện cô hình như luôn ôm cái bình này trong tay, như học sinh mẫu giáo vậy.
Bạc Quân khẽ cười.
Theo thói quen, Bạc Quân úp mặt xuống bàn, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Hắn ít khi đi đâu, chỉ yên lặng ở trên lớp như vậy.
Gần hết giờ ra chơi, Bạc Quân cảm giác tay mình nhột nhột.
Mí mắt Bạc Quân giật giật, hắn lựa chọn giả vờ ngủ không động đậy.
Nữ nhân này thế mà lại lợi dụng lúc này đụng chạm hắn.
Bạc Quân không nhịn được đỏ mặt, trời không nóng mà mồ hôi hắn không ngừng đổ.
Nhã Âm nhẹ nhàng nắm chặt ngón trỏ của Bạc Quân.
Cô có thể tranh thủ lúc này chạm vào tóc hắn luôn.
Nhã Âm mỉm cười, cẩn thận đặt tay lên tóc Bạc Quân.
Hành động này của cô làm Bạc Quân đang giả vờ ngủ sững người.
Bạc Quân không ngờ được Nhã Âm sẽ làm như vậy.
Bàn tay hắn cuộn chặt dưới bàn, môi mím lại, vành tai đỏ ửng.
Nữ nhân này tận lực câu dẫn hắn như vậy, ngay cả lúc hắn ngủ cũng không buông tha.
Cảm giác bàn tay mềm mại ấm áp của Nhã Âm xoa nhẹ trên tóc, trái tim Bạc Quân không tự chủ run rẩy.
Ánh nắng từ ngoài rọi vào, để lộ khung cảnh ôn hòa đẹp đẽ của tuổi thanh xuân.
[Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ ngày thứ hai!]
Nghiên Trác thông báo tin mừng, sau đó không lưu tình nói:
[Qua ngày mai lên ba cái, thêm một hành động đó là chạm vào mặt hắn.
Ngoài ra ngươi có một nhiệm vụ phụ, ngươi phải tìm được địa chỉ nhà của hắn]
Nhã Âm: "..." Má ơi!
Bên này, Bạc Quân vẫn còn run rẩy.
Kì thật, Bạc Quân cũng không hiểu hắn với nữ nhân này là cảm xúc gì nhưng tuyệt nhiên không phải là yêu thích bởi vì hắn có người trong lòng rồi.
Chỉ là ở bên cô, hắn cảm thấy thoải mái.
Bạc Quân nghĩ, làm bạn với cô cũng không tệ.
Khi Nhã Âm lặng lẽ rút tay lại, Bạc Quân cũng chậm rãi ngồi dậy, đôi mắt đỏ sáng hơn bao giờ hết.
Nhã Âm cảm giác như cô vừa tiến gần hơn một bước tới hắn.
"Vào học chưa?"
Giọng của Bạc Quân có hơi khàn, cũng không biết là tại sao.
Nhã Âm liếc nhìn đồng hồ treo tường, khẽ nói:
"Còn hai phút nữa"
Bạc Quân "ừ" một tiếng rồi ngồi thẳng dậy.
Làm bộ điệu như chỉ vô tình hỏi:
"Cậu và Mộ Khương Phong có quan hệ gì?"
Nhã Âm chớp chớp mắt, thành thật nói:
"Lúc nhỏ tớ rất hay bệnh, ba mẹ và anh hai đều bận công việc ở nước ngoài nên họ gửi tớ cho Mộ gia, hai nhà vốn rất thân.
Tớ gặp Mộ Khương Phong và Mộ Trùng lúc mới sáu tuổi, bọn tớ nhanh chóng trở thành anh em, xem nhau như gia đình ruột thịt vậy"
"À..."
Bạc Quân gõ gõ lên bàn, "Vậy bây giờ cậu đang sống với ai?"
"Tớ sống một mình thôi, ba mẹ và anh đang làm việc ở Mỹ, a có một bác quản gia nữa"
Bạc Quân ngửa đầu ra ghế, môi mỏng câu lên tạo thành một nụ cười.
Ở một mình sao?
"À...vậy tôi tới nhà cậu chơi, được chứ?"
Nhã Âm: "!!!"
__
Buổi chiều ngày hôm sau,
"Dì ơi con mặc bộ này thế nào?"
Nhã Âm xoay một vòng, váy hồng kẻ caro xúng xính bồng bềnh cũng xoay theo.
Dì Vương suýt xoa, "Đáng yêu lắm tiểu thư!"
Nhã Âm chống cằm hỏi:
"Thật ạ?"
Dì Vương gật đầu, tiểu thư đã thay đến bộ thứ năm rồi! Cái này chắc chắn là gặp bạn trai, phải báo cho đại thiếu gia và ông bà chủ biết mới được.
Dì Vương giơ một ngón like:
"Đúng vậy"
Nhã Âm vui vẻ, "Dạ, con cảm ơn dì Vương!"
"Phải rồi! Cậu bạn kia bao giờ thì tới, để dì làm vài món ngon cho hai đứa"
Nhã Âm tính toán thời gian một chút, giờ này chắc hẳn cũng sắp rồi.
"Chắc gần tới rồi ạ"
Vừa dứt lời, ngoài cổng vang lên tiếng bấm chuông.
Nhã Âm lập tức chạy ra cửa, "Dì để con mở cửa cho"
Nhã Âm chạy ra ngoài cổng, nhìn thiếu niên tuấn lãng đứng trong ánh chiều tà, phía sau hắn là chiếc xe đắt tiền, con ngươi màu đỏ của hắn sáng rực, cô khẽ gọi:
"Bạc Quân"
"Hửm?"
Không phải bộ đồng phục thường thấy, Bạc Quân hôm nay mặc một cái áo thun trắng đơn giản nhưng đầy sức sống.
Con ngươi màu đỏ không còn sự lười biếng, hắn nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm.
Nữ nhân này biết hắn tới chơi, còn ăn mặc đẹp đẽ như vậy, nhất định là đang câu dẫn hắn.
Nếu vậy thì hắn cũng nên khen cô một cái.
Tóc đen rũ xuống trước trán, hắn nhếch môi, không biết nghĩ gì mà vươn tay câu lấy một lọn tóc của cô:
"Này...tôi phát hiện, hôm nay cậu đặc biệt đáng yêu"
"!!!" Phạm quy!
Nhã Âm mím môi nắm chặt vạt váy, đỏ mặt cúi đầu.
Môi nhỏ khẽ đóng rồi mở giống như đang tận lực lựa lời:
"Tớ..."
"Hửm?"
Bạc Quân miết nhẹ má Nhã Âm, à, hẳn là cô đang rất ngại ngùng.
Nhưng Bạc Quân không muốn buông tha.
Hôm nay, đặc biệt thích trêu cô.
Dì Vương núp sau cánh cửa cười hắc hắc, "Đại tiểu thư yêu đương rồi!"
__
Lúc Nhã Hàn nhận được tin nhắn của dì Vương là lúc hai giờ sáng.
Anh mệt mỏi, đi làm trở về chỉ muốn ngủ ngay nhưng mà ai xuôi khiến anh mở tin nhắn ra đọc.
Nhã Hàn xoa xoa mi tâm, đôi mắt hiện lên tia lạnh lẽo.
Chỉ thấy một dòng chữ kèm theo tấm hình Bạc Quân đang xoa đầu Nhã Âm: "Đại thiếu gia, Nhã tiểu thư có bạn trai rồi!"
Rốt cuộc là tên nhóc nào cả gan cướp mất em gái đáng yêu của anh!?
Ngày hôm đó Nhã Hàn thức trắng cả đêm.
Cuối cùng đến khi trời gần sáng, anh gọi cho trợ lý:
"Sử dụng máy bay tư nhân, lập tức trở về"
Trợ lý đang ôm vợ ngủ ngon lành: "...."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...