Hãn Phu - Giảo Xuân Bính

Động tác ôm Chu Kiều vào lòng bảo vệ của Lục Hãn Kiêu triệt để đốt lên lửa giận được cho là cây ngay không sợ chết đứng của Chu Chính An.

Ông ta chỉ hai người, gào thét với Kim Tiểu Ngọc một trận: "Bà xem đi, xem đi! Bà chính là có suy nghĩ đen tối, đem nó đưa đi, không thèm quan tâm ngó ngàng gì tới, hiện giờ thành ra như vậy, bà hài lòng chưa!"

Kim Tiểu Ngọc nhất thời chưa kịp phản ứng, vừa rồi bị một cước đập vào đầu, đau đớn còn chưa qua đi.

Chu Chính An lải nhải, "Tôi nói cho bà biết, tôi nhất định sẽ ly hôn! Người làm mẹ không có trách nhiệm như bà, chỉ bằng điều này thôi, tôi sẽ khiến cho bà một xu cũng không lấy được!"

Đầu ngón tay ông ta lại chỉ hướng Lục Hãn Kiêu, "Dù sao đi nữa, tôi cũng gọi ông nội bà nội cậu một tiếng cha nuôi mẹ nuôi, nhưng Hãn Kiêu, cậu làm ra hành động này, có phải cũng có chút quá phận hay không?"

Quần chúng xung quanh không rõ chân tướng lại bắt đầu chụm đầu ghé tai, người không biết rõ còn tưởng rằng Lục Hãn Kiêu sắm vai người đàn ông cặn bã, dụ dỗ con gái nhà người ta.

Mặt Lục Hãn Kiêu âm trầm, tiếp tục che chở Chu Kiều không buông tay.

Trước khi anh nổi giận đã có người không vừa ý trước. Trần Thanh Hòa đi đến, trực tiếp hất bàn tay Chu Chính An đang chỉ ở giữa không trung xuống. Sau đó ánh mắt hắn tàn khốc, cảnh cáo nói: "Có biết nói chuyện hay không? Không biết nói thì câm miệng!"

Trần Thanh Hòa ở trong quân đội đã được rèn luyện vài năm, không giống như Lục Hãn Kiêu trên người còn mang theo chút khí chất của tinh anh, cả người hắn cứng rắn mà cuồng dã, lúc trợn mắt khí thế như cuồng phong.

Cơn nóng giận của Chu Chính An bị kinh sợ làm giảm đi một nửa, môi ông ta giật giật, sau đó rầu rĩ nuốt trở vào. Trần Thanh Hòa túm cổ áo ông ta nhấc lên kéo đến trước mặt, đối phương phải kiễng chân mới chạm được mặt đất.

"Chao ôi chao ôi!" Chu Chính An hoảng sợ kêu lên.

Trần Thanh Hòa từ trước đến nay đều có chuyện là nói, lúc này hắn chính là làm chỗ dựa cho huynh đệ, nói: "Người anh em của tôi quá đáng chỗ nào? Chu Kiều là trẻ vị thành niên hay là bị cưỡng ép? Con mẹ nó ông có hỏi cho rõ ràng chưa? Chưa hỏi rõ ràng liền ở đây bịa đặt, tôi nói cho ông biết, nam chưa cưới nữ chưa gả, quyết định của một đóa hoa trên mười tám tuổi, tất cả chỉ dựa vào hai chữ: Nguyện ý!"

Chu Chính An run rẩy bất bình, giãy giụa nhất định không từ bỏ ý định, "Đó là con gái tôi, phải có sự đồng ý..."

"Hừ! Con gái ông?" Trần Thanh Hòa cắt đứt, "Cũng chỉ là họ Chu nhà ông, cái khác, ông lấy đâu ra tư cách ở đây thể hiện thân phận?"

Kim Tiểu Ngọc nằm trên mặt đất, đau đớn đã chậm rãi trôi qua, vừa tỉnh lại lập tức cao giọng.

"Không sai! Ông đúng là cái thứ không biết xấu hổ..."

"Bà cũng câm miệng cho tôi!" Trần Thanh Hòa mắt quét qua, "Bà ở đây dựa vào cái gì? Đều là kẻ tám lạng người nửa cân cả thôi."

Quần chúng đứng ngoài ăn dưa nghe xong lời này, mũi nhọn dư luận chuyển hướng chuẩn xác sang Chu Chính An và Kim Tiểu Ngọc.

Thấy tình cảnh có chút không kiểm soát được, Đóa Tỷ đi đến, cao giọng hỏi: "Lục tổng, xin hỏi có cần báo cảnh sát hay không?"

Vừa nghe đến hai chữ cảnh sát, Chu Chính An cùng Kim Tiểu Ngọc đồng loạt căng thẳng.

Lục Hãn Kiêu trầm giọng, đem quyền lựa chọn giao cho người trong cuộc. Theo tính tình của đôi vợ chồng kỳ quái này, thời khắc mấu chốt trước lúc ly hôn như thế chắc chắn sẽ không định chọc đến phiền toái, vì vậy hai người lựa chọn âm thầm hòa giải.

Đóa Tỷ nhanh nhẹn phân phó, để khách sạn gần đó lập tức an bài một gian phòng.

Mười phút sau, Lục Hãn Kiêu và Chu Kiều, Chu Chính An, Kim Tiểu Ngọc tất cả ngồi vào một phòng.

Nói là hòa giải, nhưng hai người họ theo thói quen, bất cứ lúc nào bất cứ ở đâu cũng có thể mắng chửi nhau.

Chu Chính An níu lấy chuyện này của Chu Kiều làm lý do, phê phán nghĩa vụ làm mẹ của Kim Tiểu Ngọc thành làm cái gì cũng sai.


Kim Tiểu Ngọc cũng không phải là quả hồng mềm, vỗ bàn cứng rắn cùng ông ta chính diện tranh luận, "Ông cho rằng ông tốt hơn ở chỗ nào? Giẫm đạp lên chuyện này là đứng cao hơn rồi đúng không? Đem con hồ ly tinh kia kêu đến đây cho tôi, tôi cho hai người cùng đi dìm lồng heo!"

Chu Chính An hung dữ mắng lại, "Gia sản đều là tôi kiếm, các ngươi để tay lên ngực mà nghĩ xem tôi đã làm những gì? Gia đình cũng không quản cho tốt, việc làm ăn càng giúp càng phiền, hiện tại bà muốn ngồi mát ăn bát vàng? Nghĩ đến là đẹp. Tôi nhổ vào!"

Kim Tiểu Ngọc hai tay chống nạnh, "Tôi nhổ nhổ nhổ vào (*)!"

Chu Chính An: "Bà là thứ đàn bà điên, thứ chó đẻ."

Nghe nói thế, Kim Tiểu Ngọc khoanh tay trước ngực, lạnh lùng châm chọc ông ta, "Nói nhảm! Không có ông, tôi làm sao có thể sinh ra con gái chứ."

Chu Chính An ăn một miệng nghẹn uất, tức giận đá bàn trà bằng thủy tinh, không biết sao cái bàn này vẫn cố định trên mặt đất, không nhúc nhích, ngược lại khiến mũi chân ông ta đau nhức một trận.

Kim Tiểu Ngọc hừ lạnh, "Tiện nhân tự có trời phạt."

Đối mặt với một trận gà bay chó sủa này, Chu Kiều trầm mặc ngồi một bên cúi đầu càng thấp hơn.

Lục Hãn Kiêu ngồi cạnh cô trên tay vịn ghế sofa, không biến sắc cầm tay cô thật chặt, sau đó buông ra, đứng dậy.

"Hai vị, cãi nhau đến nghiện rồi sao?"

Không ai nói lời nào.

Lục Hãn Kiêu gật đầu một cái, "Xem ra là từ ngữ bần cùng, nghĩ không ra được câu gì mới mẻ. Vậy thế này đi, tôi tổng kết cho bác trai bác gái một chút, thuận tiện tặng thêm chút phần thưởng."

Anh quay đầu, nói với người phía sau: "Chu Kiều, Trần Thanh Hòa đang ở bên ngoài chờ, em đi trước uống chút gì với nóđi."

Đến khi cửa đóng lại, gian phòng chỉ còn dư lại ba người bọn họ, Lục Hãn Kiêu mới thong thả ung dung mở miệng, "Nói thật, tôi đặc biệt không muốn làm người hòa giải cho người lớn, các người gây chuyện thế nào cũng đều không liên quan đến tôi, nhưng là hiện tại có Chu Kiều, tôi không có biện pháp mặc kệ."

Chu Chính An vẫn còn phẫn uất, "Con gái của tôi còn nhỏ, không hiểu chuyện, cậu ba mươi tuổi rồi, làm ăn cũng lớn như thế, cũng theo nó không hiểu chuyện?"

Lục Hãn Kiêu: "Hiểu chuyện hay không không phải do ông định đoạt, việc này chỉ Chu Kiều mới có quyền lên tiếng."

"Cậu đừng quên, Chu Kiều là con gái của tôi!"

"Cho nên hiện tại, tôi đang bình tĩnh hòa nhã nói chuyện với ngài." Lục Hãn Kiêu không chút nhân nhượng, "Tôi chỉ nói đơn giản thế này, các ngươi ly hôn hay không ly hôn, tài sản chia như thế nào, tôi đều không quan tâm, nhưng mấy chuyện hư hỏng này, ai lại khiến Chu Kiều tiếp tục tổn thương, tôi nhất định sẽ hoàn trả gấp trăm lần."

Thần sắc Lục Hãn Kiêu nhiễm lệ khí, nói không chút lưu tình—

"Nói trắng ra, thái độ của tôi đối với các người, quyết định bởi thái độ các người đối với Chu Kiều."

Chỉ đơn giản như vậy.

Chu Chính An cùng Kim Tiểu Ngọc ai cũng không mở lời, lòng hai người rõ ràng rành mạch, Lục Hãn Kiêu thật sự là có bối cảnh, nếu anh muốn gây sự, bảo đảm sẽ gây đến long trời lở đất mới bỏ qua.

Ánh mắt Lục Hãn Kiêu hướng về Kim Tiểu Ngọc, "Bác gái, phiền bác tìm một chỗ khác nói chuyện."

Hai người đến phòng khách nhỏ, Lục Hãn Kiêu đứng trước cửa sổ gần mặt đất, nhẹ nhàng lấy điện thoại di động ra, mười phút trước, Trần Thanh Hòa đã gửi ảnh đến.

Anh ấn hai ba cái, sáu bảy tấm ảnh hoàn toàn rõ ràng. Lục Hãn Kiêu trực tiếp đưa cho Kim Tiểu Ngọc, ý bảo bà tự mình nhìn xem.


Mới nhìn cái đầu tiên, lông mày Kim Tiểu Ngọc chỉ thiếu điều không nhảy dựng lên.

Lục Hãn Kiêu yên lặng nhìn sắc mặt bà ngày càng khó xử, mới nói: "Đúng dịp thôi, bạn tôi là cổ đông của chỗ này, ngày đó có duyên phận nhìn thấy bác gái, không thể không nói, ánh mắt bác quả là tinh tế, lệ phí để tiểu huynh đệ này xuất hiện đứng hàng thứ ba, qua đêm lại càng đắt hơn."

Tay Kim Tiểu Ngọc đang phát run.

Lục Hãn Kiêu lấy di động từ tay bà trở về, "Nói thật, tôi vô cùng bội phục bác gái cùng bác trai, oán hận mắng nhau đến như vậy mà không thấy chột dạ, tố chất tâm lý quả là hạng nhất."

"Cậu muốn làm gì?" Kim Tiểu Ngọc cuối cùng cũng không nhịn được.

"Không làm gì, chỉ là nhắc nhở bác gái, hai người đều là kẻ tám lạng người nửa cân, chẳng ai cao quý hơn ai, tôi có thể lấy được những tấm hình này, bác trai cũng nhất định có cơ hội chứng kiến."

Kiện cáo ly hôn sắp tới, tài liệu của bà toàn bộ đã trình lên, so với Chu Chính An thì có ưu thế hơn bởi bà nắm giữ toàn bộ chứng cớ vô cùng xác thực bên ngoài của đối phương, nhưng nếu Chu Chính An thấy những bức hình này, tình thế khẳng định sẽ chuyển theo hướng xấu.

"Tôi chỉ cần bác bảo đảm một chuyện, không được phép lại khiến Chu Kiều dính vào mấy chuyện này của hai người." Lục Hãn Kiêu nói: "Cô ấy đã thi trượt một lần, trước kia như thế nào tôi không xen vào, nhưng bây giờ, lần này, tôi nhất định sẽ không để cho cô ấy thất bại!"

——

Trong quán trà, Chu Kiều nhìn trà hoa cúc trước mặt, nửa ngày không uống nổi một ngụm.

Trần Thanh Hòa phía đối diện cũng là một người anh em om sòm, để trêu cho cô vui vẻ liền đem di động mở từng cái ảnh tuyệt đỉnh xấu xí cho cô thưởng thức.

"Đây là năm ngoái ở Hawaii, Lục Hãn Kiêu cởi truồng lặn." Trần Thanh Hòa ha ha ha, "Anh đã giúp nó làm mờ."

Trong hình, khe mông Lục Hãn Kiêu như ẩn như hiện, một thân da thịt rắn chắc dưới ánh mặt trời như muốn phát sáng.

"Đây là năm trước ở Cáp Nhĩ Tân, anh giải ngũ, bọn họ đến đón anh, thuận tiện thử một cái bể bơi mùa đông." Tay Trần Thanh Hòa mở ra bức ảnh tiếp theo, vài vị soái ca nằm sấp trên một khối băng, gượng cười, hàm răng đang run lên.

"Còn đây là ảnh nghệ thuật ngày bé của nó ha ha ha."

Chu Kiều vừa nhìn liền kinh ngạc đến ngây người.

Lục Hãn Kiêu bốn năm tuổi, vẻ bụ bẫm còn chưa mất đi, mặt phúng phính, ấn đường vẽ một cái nốt ruồi mỹ nhân, đầu đội vương miện đeo khăn voan, phấn má ửng đỏ, trên môi cũng là son đỏ màu Trung Quốc.

Này... khí chất Lục tiểu công chúa hóa ra từ nhỏ đã có.

Trần Thanh Hòa giải thích: "Thể chất nhà bọn họ rất kỳ lạ, tất cả đều sinh bé trai, siêu cấp dương thịnh. Bà nội Lục ngày ngày đều cầu thần bái phật, mong Lục gia sẽ có một bé gái nhưng liên tục đều không được toại nguyện. Thư phòng ông nội Lục treo đầy chổi lông gà, đừng hiểu lầm, không phải dùng để đánh người, mà là ai không nghe lời ông nói, ông liền kéo một cọng lông gà cù lòng bàn tay bàn chân người đó, để người ta cười đến chết luôn."

Chu Kiều cuối cùng cũng nở nụ cười.

Trần Thanh Hòa nhanh chóng giơ tay lên, "tách" một cái chụp được khuôn mặt tươi cười của cô, sau đó gửi weixin cho Lục Hãn Kiêu:

[Đã thành công trêu chọc cho cô gái nhà mày cười, hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc, ông chủ, mau trả tiền.]

Đối phương lập tức trả lời: [Số tiền chuyền khoản: 10000]

Trần Thanh Hòa đem màn hình điện thoại quơ quơ trước mặt Chu Kiều, "Nó vung tiền như rác chỉ để em cười một tiếng này."


Đúng lúc này, Chu Chính An và Kim Tiểu Ngọc một trước một sau ra khỏi thang máy, trực tiếp đi về phía này.

Trần Thanh Hòa đứng dậy tránh đi, Chu Kiều theo bản năng đứng dậy, cô đã có tật xấu gặp cha mẹ liền căng thẳng.

Ba người im lặng ngồi xuống.

Chu Chính An và Kim Tiểu Ngọc vẫn là vẻ mặt chán ghét như cũ, chậm rãi, Chu Chính An mở miệng trước: "Kiều Kiều, tối nay ba trở về tỉnh, công ty còn có chút việc phải xử lý."

Kim Tiểu Ngọc tiếp lời, "Mẹ cũng vậy." Ngừng một chút, bà lại tiếp tục: "Con cố gắng ôn thi cho tốt, khoảng thời gian này mẹ sẽ không để con tiếp tục phân tâm."

"Ba cũng vậy." Chu Chính An nói.

Chu Kiều ngẩng đầu lên, có chút không thể tin nổi.

Thế này... xem như là đồng ý hoà giải?

"Mẹ cũng nghĩ lại một chút rồi, quả thực là không nên ảnh hưởng đến con, học hành rất vất vả, con nhớ tự mình chăm sóc bản thân." Kim Tiểu Ngọc nói: "Việc của người lớn, cứ để người lớn giải quyết."

Chu Chính An móc ví tiền ra, "Đây là năm nghìn, con cứ cầm lấy dùng, nếu không đủ thì gọi điện thoại cho ba."

Cảnh tượng này chưa bao giờ nằm trong phạm vi tưởng tượng của Chu Kiều.

Giao phó ngắn gọn xong, Chu Chính An đứng lên rời đi trước, Kim Tiểu Ngọc cũng ngồi lấy lệ một hồi sau đó đứng dậy rời đi.

Trong lòng Chu Kiều đã rõ ràng rành mạch, ba mẹ đều đã có cuộc sống riêng, trên cơ bản về sau hẳn là sẽ không quá quản mình. Nhưng có thể thay đổi thành trạng thái hôm nay, một kết cục hòa nhã, thật sự đã là kết quả tốt nhất.

Chỉ một lát sau, Lục Hãn Kiêu và Trần Thanh Hòa đều đi lại đây.

Anh trực tiếp ôm lấy bả vai Chu Kiều, nhìn đống tiền trên mặt bàn, khoa trương nói, "Bạn gái của anh thật quá trực tiếp đi? Nhưng anh phải nói trước một việc, anh là người đàn ông có cốt khí, chỉ bán thân, không bán nghệ."

Trần Thanh Hòa hộc máu, "Cợt nhả."

Chu Kiều như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm nhìn anh, "Anh muốn tiền sao? Thật tốt, cầm đi."

"Muốn muốn muốn." Lục Hãn Kiêu tuyệt đối không khách khí, cầm tiền lên, "Dù sao cầm tiền của em thì anh chính là người của em."

Trần Thanh Hòa cả người nổi da gà, "Mẹ nó, ông mày rút lui."

Hắn chạy thật nhanh, Lục Hãn Kiêu nói với Chu Kiều: "Đi thôi, chúng ta cũng đi ăn gì đó đi."

Hai người không lái xe, tìm xung quanh một quán đồ Tây tùy tiện ăn một chút, sau đó tay nắm tay đi ra đường bắt xe.

Bầu không khí đêm nay có chút kỳ quái, hai người đều không nói nên lời.

Giống như là cảm giác vậy, mỗi lần đi qua một nhà nghỉ, bước chân Lục Hãn Kiêu liền lưu luyến mặt đất, bắt đầu đi chậm lại.

Anh bước hơi chậm một chút, Chu Kiều liền căng thẳng kéo anh bước nhanh lên phía trước.

Lục Hãn Kiêu không tình nguyện đi theo, anh liếm liếm môi nhìn bóng lưng cô, trong lòng bỗng xao động bất an.

Hơn nửa con phố đều đã đi hết, quả thực là không thể tiếp tục nhẫn nại.

Lục Hãn Kiêu đùa bỡn vô lại đột nhiên dừng lại không đi.

Chu Kiều quay đầu lại, nuốt nước miếng một cái, hỏi: "Sao vậy?"

Hắn nói: "Anh ăn chưa no."


"Vậy chúng ta lại đi ăn một bữa ăn khuya?"

"Được." Lục Hãn Kiêu cười hihi nói: "Anh thích nhất là ăn khuya."

Dứt lời, anh kéo cánh tay cô rẽ sang phải.

Chu Kiều kinh hãi kêu, "Đây là nhà nghỉ!"

"Nhà nghỉ cũng có đồ ăn khuya." Quả thực không có chỗ nào sai.

"Chao ôi!" Chu Kiều giãy giụa mà không tránh được, dứt khoát ngồi xổm xuống mặt đất, bị Lục Hãn Kiêu kéo trượt về phía trước.

Khí lực anh thật sự rất lớn, bản tính lưu manh vốn có kia đã không còn ý định che đậy.

Chu Kiều bị anh cứng rắn kéo đến trước bục lễ tân.

Lục Hãn Kiêu: "Cho tôi thuê phòng."

Ông chủ oa một câu, thanh âm có chút áy náy, "Xin lỗi, phòng đơn đã hết, chỉ có phòng đôi. Nhưng không sao, phòng đôi của chúng tôi giường rất lớn, giá đặc biệt, chỉ có 88 đồng."

Lục Hãn Kiêu: "Được."

Cầm lấy chìa khóa, anh lại kéo Chu Kiều thẳng đến phòng.

"Rầm" một tiếng, cửa đóng kín.

Chu Kiều dùng tốc độ chạy nước rút một trăm mét chạy đến bên tường, đôi mắt trông chờ nhìn anh. Ngực Lục Hãn Kiêu phập phồng, hô hấp dồn dập, từng bước từng bước dựa vào cô ngày càng gần.

"Lục Hãn Kiêu." Chu Kiều không lùi được nữa, "Em, chúng ta ăn khuya trước được không?"

"Đối với anh mà nói, một ngày ba bữa đều chỉ muốn ăn em." Hầu kết Lục Hãn Kiêu khẽ lăn, sóng mắt nổi lên cuồn cuộn.

Anh duỗi tay vào túi quần bên trái, cổ tay có chút phát run, ào ào một trận tiếng nilon ma sát vang lên, anh móc ra một đám... áo mưa.

Còn chưa đủ, anh lại lôi từ túi quần bên phải ra một xấp dày nữa, tay nắm không hết, vài cái rơi lả tả xuống mặt đất.

Đủ loại màu sắc, hình dáng không giống nhay, xem ra là mua rất nhiều loại, nhìn qua ít nhất cũng phải hơn hai mươi cái.

Chu Kiều càng sợ hơn.

Mẹ kiếp, người đàn ông này làm bằng kim cương sao?

Lục Hãn Kiêu nhịn không được, trực tiếp ôm ngang cô lên, vừa đi tới giường vừa cúi đầu hôn môi. Không giống như ngày thường, tối nay tiểu Lục tổng phá lệ ngang ngược lại bá đạo.

Hôn sâu dẫn ra bầu không khí, cuối cùng cũng đi đến bên giường, tay Lục Hãn Kiêu đã không thể chờ đợi được bắt đầu từ dưới vạt áo cô tiến vào, một đường châm ngòi thổi lửa, không tính là ôn nhu xoa nắn.

Hai người kìm lòng không nổi ngã xuống giường, nhưng—

"Uỳnh" một tiếng vang thật lớn, ván giường chịu không nổi sức nặng, oanh oanh liệt liệt đứt thành hai đoạn.

Chuyện ngoài ý muốn?

Thêm chút kích thích?

Lục Hãn Kiêu trong nháy mắt bị dọa đến mềm, đau đớn ôm đầu chật vật nhìn mặt đất, sau đó nghiến răng nghiến lợi rống lớn:

"Ông chủ, tôi muốn giết chết con mẹ ông!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận