Hãn Phi Giá Lâm: Vương Gia Thỉnh Ôn Nhu

Hơi nheo mắt lại, nghe bọn họ nói, Bạch Hiểu Tình lập tức liền hiểu, mười lăm năm trước hẳn là đã xảy ra án mạng tương tự, mà án mạng này liên lụy tới không ít người, vương lão tam kia cũng liên quan trong đó.

"Cái gì mà oan hồn đòi mạng, ngươi lớn như vậy rồi, còn tin tưởng mấy thứ này! Nói cho ngươi biết, tuyệt đối là do vương lão tam buôn bán đã đắc tội đến người nào rồi, biết không!"

Kỳ thực nam tử cũng tin, nhưng hiện tại hắn cần phải bắt buộc bản thân không tin, nếu thật sự như vậy hắn sợ bản thân sẽ bị dọa điên mất thôi.

Sự việc mười lăm năm trước còn rành rành trước mắt, hiện tại làm sao có thể nói không để ý liền không để ý, cho nên hắn chỉ có thể tự nói với mình, tất cả những thứ này cùng với chuyện mười lăm năm trước không có quan hệ gì.

Nhưng, thật sự không liên quan sao, chữ trên tường, thảm trạng của vương lão tam, còn có chiếc đầu biến mất, tất cả những thứ này đều đã nói rõ, chuyện này cùng chuyện mười lăm năm trước có quan hệ rất lớn.

"Tử Tu, chúng ta đi thôi, điều cần biết cũng đã biết rồi."

Mười lăm năm trước rốt cục đã xảy ra cái gì, phỏng chừng không có ai biết, phải làm thế nào mới có thể biết chuyện lúc trước đây?

Tuy rằng Bạch Hiểu Tình rất muốn hỏi, nhưng rõ ràng không thể hỏi được, những người này vừa nhắc tới mười lăm năm trước liền bị dọa đến phát run, nàng cho dù hỏi cũng hỏi không ra.

"Đang nghĩ cái gì?"

Thanh âm Triệu Tử Tu vang lên, làm tâm Bạch Hiểu Tình hơi bình tĩnh lại.

"Suy nghĩ mười lăm năm trước đã xảy ra cái gì."

Ôm lấy Triệu Tử Tu, Bạch Hiểu Tình ở trong lòng hắn cọ cọ, đoạn thời gian này ở chung, khiến Bạch Hiểu Tình trở nên ỷ lại vào Triệu Tử Tu, bởi vì hiện tại tuy rằng nàng không còn nằm mơ, nhưng một mình nằm ngủ luôn ngủ không được, chỉ có Triệu Tử Tu ở bên cạnh mới có thể ngủ yên.

"Nếu như muốn biết, ta liền phái người đi điều tra, phỏng chừng ngày mai sẽ biết."


Tuy rằng có chút phiền phức, nhưng không có nghĩa là hoàn toàn không điều tra được, chỉ cần Bạch Hiểu Tình muốn biết, hắn sẽ có biện pháp điều tra toàn bộ chân tướng.

"Vô dụng."

Bạch Hiểu Tình lắc đầu, năm đó liên lụy rất nhiều người, nhìn thì tưởng dễ dàng điều tra, nhưng phỏng chừng tất cả mọi người đều kín miệng, vừa rồi nhìn phản ứng của mấy người kia, Bạch Hiểu Tình đã có thể đoán được đại khái.

"Những người đó tuyệt đối sẽ không nói, nhất là sau khi đã xảy ra án mạng này."

"Nàng muốn biết ta tất nhiên sẽ có biện pháp lấy được tin tức từ miệng những người đó." Muốn một người khai ra có rất nhiều biện pháp, Triệu Tử Tu am hiểu nhất chính là điểm này.

"Không cần, tin tưởng ta, ta sẽ có biện pháp để biết đáp án."

Việc mười lăm năm trước rõ ràng trừ bỏ người bên ngoài, cũng chỉ có người kia —— Thành Chủ, Bạch Hiểu Tình không tin ở trong thành xảy ra án mạng trọng đại mà Thành Chủ lại không biết chuyện.

Làm Thành Chủ Lộ thành, hắn không có khả năng không biết chuyện  trong thành, cho nên hỏi hắn mới là lựa chọn tốt nhất, đương nhiên điều kiện tiên quyết đều là dồn hắn vào tình huống bắt buộc phải nói.

"Không biết Thành Chủ đại nhân có chịu đem chuyện năm đó nói cho chúng ta biết hay không."

Khóe miệng Bạch Hiểu Tình mỉm cười, nàng dự cảm, sự tình hôm nay tuyệt đối không thuận lợi như vậy, bởi vì liên lụy đến vấn đề án mạng.

Cho nên, hiện tại có một số việc không thể nói ra, huống hồ xem tình huống hôm nay, chuyện năm đó là có người đè ép xuống.

Bất quá...


Bạch Hiểu Tình nhớ tới chữ trên vách tường, nàng chỉ biết, chuyện che giấu mười lăm năm rốt cục sắp sáng tỏ rồi, tuy rằng không biết hung thủ sau lưng là ai, nhưng có thể khẳng định là, người kia mục đích chính là vì người năm đó báo thù.

"Hắn nhất định sẽ nói, trừ phi hắn không muốn làm Thành Chủ nữa, bằng không lúc mọi chuyện chuyển biến xấu đi, hắn nhất định sẽ đem mọi chuyện nói hết ra."

Hai người một đường trò chuyện, không lâu thì đến phủ Thành Chủ, Bạch Hiểu Tình mỉm cười, đến trước mặt thị vệ chào đón, "Thị vệ đại ca, làm phiền ngươi thông báo cho Thành Chủ một tiếng, nói có Bạch Hiểu Tình tới chơi, hi vọng Thành Chủ có thể gặp Hiểu Tình." 

"Thành Chủ đại nhân hôm nay thân thể không khoẻ, bất luận kẻ nào cũng không gặp cô nương mời ngươi trở về đi."

Thị vệ không có thông báo, có thể thấy được Thành Chủ hạ lệnh không được để cho bất luận kẻ nào đến quấy rầy hắn, xem ra hắn chuẩn bị đem mọi việc giải quyết ổn thỏa.

Xem thái độ của thị vệ, Triệu Tử Tu cực kì bất mãn, lạnh lùng hừ một tiếng, "Nói cho Thành Chủ, có Lệ Vương Triệu Tử Tu cầu kiến, không biết Thành Chủ đại nhân có thể nể mặt ta không."

Triệu Tử Tu nói cực kì không khách khí, nhưng hắn quả thật vốn dĩ không cần khách khí, một Vương gia căn bản là không cần thiết đối khách khí với một Thành Chủ như thế, cho nên hôm nay Thành Chủ không muốn gặp cũng phải gặp!

Thị vệ sau khi thông báo, Thành Chủ bất đắc dĩ thở dài một hơi, cho dù muốn trốn cũng sẽ có người tìm tới cửa. Xem ra có một số việc trốn cũng không thoát.

"Mời Lệ Vương điện hạ vào đi."

Thành Chủ bất đắc dĩ cười khổ, giờ phút này hắn làm thế nào có thể cự tuyệt, tuy rằng hắn hi vọng có thể trốn tránh việc này, nhưng biết là không có khả năng, loại án mạng ác tính như vậy làm sao có thể không làm người khác chú ý.

Nhìn thấy Triệu Tử Tu cùng Bạch Hiểu Tình, Thành Chủ muốn hành lễ lại bị ngăn cản.


"Thành Chủ đại nhân, hôm nay chúng ta tới nơi này chỉ muốn hỏi Thành Chủ đại nhân một ít vấn đề, Thành Chủ đại nhân không cần lo lắng, chúng ta cũng không có ác ý."

Xem trên mặt Bạch Hiểu Tình tươi cười, Thành Chủ cuối cùng cũng thả lỏng, mặc kệ nói thế nào, chỉ cần bọn họ không phải cố ý đến tìm phiền toái là tốt rồi.

"Bạch cô nương xin hỏi, nếu hạ quan biết nhất định sẽ tận lực trả lời."

Án mạng hôm nay đã xảy thế nào, hắn không biết, bất quá hắn nghe được rất nhiều lời đồn đãi, nhất là về cái gọi là oan hồn đòi mạng.

Chỉ là Thành Chủ tất nhiên không biết tin đồn oan hồn đòi mạng là từ vị Bạch cô nương này mà ra, nếu hắn biết, không biết có còn đối xử với Bạch Hiểu Tình khách khí như vậy không.

"Kỳ thực cũng không có gì, Thành Chủ đại nhân không cần nghiêm trọng như vậy, Hiểu Tình chỉ muốn biết, mười lăm năm trước đã xảy ra chuyện gì. Mà Thành Chủ đại nhân ngươi hình như cũng tham dự trong đó, mong rằng Thành Chủ có thể cho ta biết."

Một câu mười lăm năm trước, khiến Thành Chủ triệt để thay đổi sắc mặt.

Việc mười lăm năm trước ở Lộ thành luôn là điều cấm kỵ, rõ ràng chân tướng đã bị vùi lấp hoàn toàn, vì sao lại có người khác biết, trong lúc nhất thời, Thành Chủ cảm thấy có rất nhiều chuyện đều rối loạn.

"Bạch cô nương... Xin thứ cho lão thần không biết chuyện của mười lăm năm trước, việc Bạch cô nương nói lão thần thật sự hoàn toàn không biết gì cả, mong Bạch cô nương thứ lỗi."

Thanh âm Thành có chút run run, hình như là sợ hãi. Hắn như vậy căn bản không giống như không biết gì, mà là bị kích n thích, chẳng những biết chuyện, thậm chí có khả năng là, hắn cũng tham dự vào sự việc mười lăm năm trước.

Nếu thật sự là như vậy, chắc chắn hắn biết, ai nhắc đến việc mười lăm năm trước cũng đều rất sợ hãi, vậy mà ngay cả Thành Chủ cũng đều tham dự trong đó, chuyện lần này thật đúng là rắc rối.

Xem bộ dạng hắn, Bạch Hiểu Tình biết sẽ hỏi không ra cái gì, bất quá không sao, nàng có nhiều thời gian, nàng tin tưởng, lần sau, nhất định sẽ có người nói ra, hơn nữa là tự đến nói cho nàng, bởi vì nàng có dự cảm, lần này mới chỉ là bắt đầu, vẫn chưa kết thúc!

Quả nhiên, không ngoài dự đoán của Bạch Hiểu Tình, sáng sớm ngày hôm sau, vừa đến quán trọ liền nghe được thông tin về án mạng.

Thì ra ngày án mạng hôm qua chưa phải là kết thúc, mà mới chỉ là bắt đầu, sáng sớm hôm nay, mọi người lại phát hiện một cổ thi thể, chết trong trạng thái giống người hôm qua, thân thể bị chặt đứt, cũng không thấy đầu.


"Này, các ngươi biết không, hôm nay lại xảy ra án mạng, giống với hôm qua, đều chết rất thê thảm, thật sự là làm bậy a."

"Còn không phải chỉ có vậy đâu, có người thấy được hôm nay chữ trên tường khác hôm qua, là " Chuyện mười lăm năm trước, ngươi biết ta biết, ta ở dưới ngươi"."

"Mười lăm năm trước đã xảy ra chuyện gì, sao lại thế này, chẳng lẽ thật sự là oan hồn đòi mạng sao? Đây là làm bậy a, hi vọng oan hồn kia sẽ không giết người vô tội a!"

Không ít người đều có nghi vấn, chỉ tiếc, chuyện năm đó không nhiều người biết, cho nên sẽ không có ai có thể trả lời cho bọn hắn.

Người biết căn bản sẽ không nói ra, ngay từ đầu là không muốn nói, hiện tại, bọn họ không nói nên lời, bởi vì trong lòng sợ hãi làm cho bọn họ một chữ đều không nói được!

Mỗi một ngày trôi qua, thái độ của Bạch Hiểu Tình và Triệu Tử Tu cũng mơ hồ không rõ, bọn họ không nói muốn điều tra chuyện này, cũng không nói sẽ buông tay mặc kệ, ngược lại đóng vai làm người đứng xem quan sát mọi chuyện phát sinh.

Bọn họ đang đợi, chờ Thành Chủ tự mình đem mọi chuyện kể ra, bởi vì họ biết, nếu án mạng tiếp tục xảy ra, Lộ thành sớm muộn gì cũng sẽ biến thành một tòa thành chết!

Nhưng thời gian trôi qua, tâm tình mọi người lại trở nên không tốt, bởi vì án mạng cứ vẫn tiếp tục, mỗi ngày một người, ở đầu đường bị phanh thây.

Chết rất thê thảm, trong lúc nhất thời lòng người hoảng sợ. Mà đến bây giờ, nhiều ngày như vậy, đầu người chết một cái cũng không tìm được.

"Tiếp tục như thế, Lộ thành sẽ thật sự bị hủy."

Ghé vào bên giường, Bạch Hiểu Tình nhìn ngoài cửa sổ người đến người đi, trong mắt mang theo một tia thâm ý. Cũng không có đồng tình, thương hại, bình thản làm cho người ta kinh ngạc.

"Không biết vị Thành Chủ đại nhân kia còn có thể kiên trì tới khi nào. 

Không thể không nói, hắn thật sự là đủ bình tĩnh, đã chết mười lăm người, vậy mà lại giống như không có việc gì, thực làm cho người ta bội phục." 

Nửa tháng trôi qua, nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn, trong nửa tháng này đã có mười lăm người bị sát hại, hơn nữa chết rất thê thảm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui