Hãn Phi Giá Lâm: Vương Gia Thỉnh Ôn Nhu

Tùy ý để Triệu Tử Tu đỡ, từng bước một chậm rãi tiêu sái từ trên lầu xuống dưới, nhìn người phía dưới, khóe miệng mang theo nụ cười khinh thường, ánh mắt lạnh lẽo, toàn thân đều mang theo hơi thở lãnh liệt.

"Nói đi, ngươi có phải do thành vương điện hạ phái tới, hay là thái tử điện hạ phái tới? Không nên giả bộ ngớ ngẩn để lừa ta, cho dù ngươi không nói rõ, ta cũng biết đại khái đi."

Đối với người này Bạch Hiểu Tình tuyệt đối sẽ không khách khí, đã có can đảm trêu chọc nàng, như vậy liền tiếp nhận phản kích của nàng đi, nếu không tiếp được, như vậy hắn không xứng đáng!

"Cái gì... Cái gì thái tử, thành vương, ta không biết cô nương đang nói cái gì."

Nam tử trong giọng nói có chút hoảng loạn, đã không còn vững vàng như lúc ban đầu, hiện tại người ở đây ít nhiều đều hiểu chút ít.

Nam tử thế nào đều không ngờ sự tình lần này lại bại lộ nhanh như vậy, rõ ràng hết thảy đều ở trong kế hoạch của hắn, như thế nào một hồi liền thành như vậy?

" Loại chuyện bịa đặt này, ai cho các ngươi làm!"

Thanh âm Bạch Hiểu Tình càng trở nên lạnh lùng, khóe miệng như trước hơi giơ lên, nhưng tươi cười lại không có một chút ấm áp, lạnh lẽo làm cho người ta cảm thấy tim đập nhanh.

"Ta không nói bậy, rõ ràng là các ngươi giết thai phụ kia " nam tử nói chắc như đinh đóng cột, "Là ta tận mắt nhìn thấy."

Hiện tại nam tử chỉ có thể nói như vậy, chỉ cần một mực chắc chắn là Triệu Tử Tu làm, hắn không tin Triệu Tử Tu có bản lĩnh thông thiên, trong lúc này còn có thể lật thế cờ!

"Tận mắt thấy?" Bạch Hiểu Tình cười càng thêm trào phúng, "Tuyệt đối không có khả năng, bởi vì thời điểm thành trì bị thiêu, trong thành đã không còn người sống."

Cảnh tượng lúc ấy không ai rõ hơn Bạch Hiểu Tình, lúc bọn họ rời đi, toàn bộ Bình thành đã biến thành một tử thành, tuyệt đối không có một người sống sót.

"Mọi người đều biết, Thành vương cùng Tử Tu không hợp nhau, hắn đặt bẫy đem chúng ta dụ vào đất phong của hắn nghĩ muốn diệt trừ một lần cho xong, nhưng hắn đã đánh giá sai chúng ta, lúc biết được đất phong bản thân đã xảy ra chuyện, liền đem mọi chuyện đổ lên đầu chúng ta, còn muốn hủy hoại danh dự của ta, người như vậy thật sự làm cho ta khinh thường!"


Bạch Hiểu Tình ngữ khí dị thường oán giận, nguyên bản sắc mặt tái nhợt, cũng bởi vì kích động mà trở nên hồng nhuận, làm cho người ta cảm thấy nàng đúng là rất tức giận.

"Ngươi nói bậy, ta rõ ràng ở trong thành, nếu không ở trong thành làm sao mà biết việc này."

Nam tử sống chết không thừa nhận, bởi vì hắn vì nhiệm vụ này mà thu không ít bạc, nếu nhiệm vụ thất bại, hắn không có bạc để trả lại cho đối phương.

Hơn nữa quan trọng nhất là, nếu nhiệm vụ thất bại, hắn sợ sẽ không còn mạng, dù sao kêu hắn hủy hoại danh dự Bạch Hiểu Tình cùng Triệu Tử Tu là người kia.

"Còn không thừa nhận sao?" Bạch Hiểu Tình cười tàn nhẫn, trong mắt lạnh như băng, "Nếu ngươi thật sự ở đó, ngươi nên biết ta là Bạch Hiểu Tình, nhưng ngươi lại không biết, vậy ngươi nói với ta, "Yêu nữ" mà ngươi nhìn thấy trong thành là ai?"

Trong nháy mắt, nam tử cứng người lại, đúng vậy, Thành vương nói qua yêu nữ kia tên là Bạch Hiểu Tình, thế nhưng lại chưa từng nói qua dung mạo của nàng.

Hắn cho rằng có thể khiến Lệ Vương không gần nữ sắc động tâm, chắc chắn là tuyệt sắc giai nhân, nhưng thật không ngờ là, dĩ nhiên lại là một nữ tử thanh tú, hắn hết thảy đều sai lầm rồi...

"Này..."

Trong lúc nhất thời nam tử cũng không biết phải nói cái gì cho phải, hắn biết hiện tại nói cái gì Bạch Hiểu Tình đều có biện pháp đánh trả, dù sao hiện tại mọi chuyện đã hoàn toàn bị nàng nắm giữ ở trong tay.

"Hiện tại có phải nên nói ra rốt cuộc là ai phái ngươi tới?"

Bạch Hiểu Tình ánh mắt mang theo hàn ý, nàng biết sẽ có người đến hãm hại Triệu Tử Tu, thế nhưng là không nghĩ đến sẽ hãm hại kiểu này, ngay cả cái gọi là "Người chứng kiến" cũng tìm đến đây.

"Không có, ta nói đều là thật, ta đứng ở xa nhìn vào làm sao có thể nhìn thấy ngươi, hơn nữa ngươi nói trong thành mọi người đều đã chết, ai có thể làm chứng cho ngươi!?"


Khẩu khí nam tử có chút bất ổn, nhưng hắn hiểu bản thân nếu không kiên trì, phá hỏng kế hoạch của hai vị đại nhân, cuối cùng chịu thiệt, chỉ là bản thân. Không, không phải chỉ chịu thiệt, mà là mất mạng!

"Vậy ngươi có chứng cớ gì, chứng minh ngươi ở Bình thành."

Nhàn nhạt cười nhưng lại khiến tất cả mọi người cảm thấy giống như gió lạnh thấu xương. Tựa như không có ai có thể chứng minh người ở Bình thành bị thiêu sống, cũng không ai có thể chứng minh nam tử này ở trong thành.

"Ta... Lời nói của ta mọi người sẽ tin tưởng, đúng hay không?"

Nam tử giờ phút này rốt cục nhớ tới nên kích động quần chúng, chỉ là hiệu quả hình như không tốt lắm, mỗi người đều như bình thường nhìn hắn.

Vốn dĩ lời nói của hắn, bọn họ rất tin tưởng, bất quá hiện tại thoạt nhìn đã có ý giả dối như vậy, bởi vì lời nói của hắn căn bản không đầu không đuôi, hắn nói hắn gặp qua nữ nhân gọi là yêu nữ kia, nhưng nhìn thấy Bạch Hiểu Tình lại hoàn toàn không nhận ra.

Lệch lạc rõ ràng như vậy làm sao có thể để cho người ta không nghi ngờ!

"Nói đi, là ai phái ngươi tới, là thái tử hay là thành vương?"

Bạch Hiểu Tình như trước nhàn nhạt hỏi, thậm chí trên mặt đều mang theo tươi cười, nhưng đáy mắt lạnh lùng lại càng thêm thâm trầm.

"Cái gì Thành vương cùng Thái tử, ta không biết! Rõ ràng là các ngươi tàn ác đồ thành, bây giờ còn muốn chống chế sao!?"

Hiện tại nam tử chỉ có thể đủ hung hăng nói Triệu Tử Tu tàn sát đẫm máu giết hại người khác, hắn thật sự hối hận, nếu lúc trước hỏi về diện mạo của Bạch Hiểu Tình, sẽ không rơi vào thế bị động như vậy!


"Chống chế? Chúng ta không cần chống chế, không sai, chúng ta đã đồ thành, nhưng như thế thì sao, nếu không phải ở Bình thành mọi ngóc ngách đều bị vây diệt, chúng ta cũng không cần diệt thành! Loại tình huống này nếu không giết hết mọi người, người chết sẽ là chúng ta, chẳng lẽ, chúng ta phải ngồi chờ chết sao?"

"Nhưng... Nhưng ai biết các ngươi nói có phải sự thật hay không?"

"Ngươi không phải ở trong thành sao, có phải hay không ngươi còn không biết?"

Bạch Hiểu Tình cứ như vậy tựa vào trong lòng Triệu Tử Tu, vô cùng thanh thản, thế nhưng lại vô cùng nguy hiểm, giờ khắc này nàng giống như một thanh kiếm rút ra khỏi vỏ, muốn từng mũi kiếm đâm về phía địch nhân.

"Ta..."

Ngay thời điểm nam tử muốn nói gì đó, chủy thủ trong tay Bạch Hiểu Tình xuất ra, nhắm bên tai nam tử mà bay qua, ghim vào trên vách tường, mà lúc này mọi người mới phát hiện, nơi đó còn có một cái hắc y nhân.

"Ngươi... Khi nào thì phát hiện ta?"

Không sai, vừa rồi là hắn truyền âm chỉ dẫn nam tử kia nói như vậy, chỉ là thật không ngờ, vừa mới mở miệng đã bị Bạch Hiểu Tình phát hiện

Hiện tại hắn đã bị nàng đánh nội thương, hơn nữa cả người bị đóng chặt trên vách tường, muốn rời đi đều không có cách nào, hắn nghe chủ tử nói qua, Bạch Hiểu Tình giống Triệu Tử Tu là hạng người tâm ngoan thủ lạt, hiện tại nhìn thấy quả nhiên là không sai.

"Ngay từ đầu."

Ngày hôm qua, nàng cảm giác được ở chỗ tối có một hơi thở mỏng, nàng đã sớm nghĩ đến Triệu Tử Hằng cùng Triệu Tử Việt không có khả năng dễ dàng buông tha bọn họ, cho dù muốn dùng dư luận truyền lời đồn đãi cũng sẽ có người của bọn họ.

Bằng không, một khi không khống chế được dư luận sẽ tự hại bản thân mà không đạt được mục đích!

"Muốn giết ta? Chỉ sợ ngươi không có khả năng" khinh thường nhìn hắc y nhân một cái, Bạch Hiểu Tình ánh mắt lại dừng trên người nam tử kia, "Bây giờ còn không nói thật sao? Hay là ngươi muốn bị đóng ở trên tường cùng hắn mới chịu nói thật đây?"

"Hết thảy đều là nam nhân này bảo ta làm, ba ngày trước hắn tìm ta, nói ba ngày sau Lệ Vương tới Thuận thành, chỉ cần ta giúp hắn ở trước mặt mọi người nói như vậy, hắn liền cho ta một trăm lạng lượng vàng, nhưng nếu ta làm không được, ta liền sẽ mất mạng."


Nhìn đến người kia bị nắm đến, nam tử biết, hiện tại nếu hắn còn không nói thật, kế tiếp người mất mạng sẽ là hắn, tuy rằng nói nhiệm vụ lần này thất bại hắn ta sẽ không bỏ qua cho hắn, nhưng nếu nói ra hắn còn có thể sống lâu thêm chút.

Nếu hắn có tâm chạy trốn, cũng nhất định sẽ bị bắt, dù sao hắn chẳng qua là một tên tiểu nhân vô dụng.

Nhưng hắn biết, nếu hiện tại hắn còn không nói thật, như vậy Bạch Hiểu Tình tuyệt đối sẽ không quản hắn có phải tiểu nhân vật gì hay không, sẽ không thủ hạ lưu tình, nhất định sẽ trực tiếp đem hắn giải quyết, đến lúc đó người chịu thiệt chính là bản thân.

"Ai bảo ngươi đồn đãi mấy tin tức này."

Bạch Hiểu Tình nhìn nam tử, nhàn nhạt hỏi, trong giọng nói tựa hồ mang theo trào phúng, nhưng chính bộ dạng này, lại khiến nam tử cảm thấy càng khủng bố, càng không dám nói dối, hắn cảm thấy, bản thân một khi nói dối, Bạch Hiểu Tình hoàn toàn có khả năng sẽ trực tiếp lấy mạng hắn!

"Là thành vương điện hạ."

Quả nhiên...là hắn

Sau khi nghe được đáp án, khóe miệng Bạch Hiểu Tình gợi lên, chuyện xấu quả nhiên đều do hai người kia làm, sự tình lần này tuy rằng hắn không có nói ra Triệu Tử Hằng, nhưng nếu không có Triệu Tử Hằng chống lưng, Triệu Tử Việt làm sao có thể làm được!

Bất quá, lần này Bạch Hiểu Tình thật sự đã hiểu lầm Triệu Tử Hằng, lần này thật không phải là kế hoạch của hắn, ít nhất việc làm bị thương Bạch Hiểu Tình cùng hắn tuyệt đối không có quan hệ. Triệu Tử Hằng đã hiểu rõ tâm tư của bản thân, cho nên sẽ không làm ra việc thương hại đến Bạch Hiểu Tình.

Bạch Hiểu Tình khóe miệng cười trào phúng, hắc y nhân kia, chẳng lẽ hắn cho rằng hắn chết thì chủ tử của hắn liền không có việc gì sao?

"Tử Tu, ta nghĩ chúng ta nên tặng lễ vật hồi đáp người ta cho thật tốt. Phần này lễ này có đủ lớn hay không?"

Nàng chỉ lệnh bài ở thắt lưng hắc y nhân, ý tứ phi thường rõ ràng, là muốn đem lệnh bài đưa về cho Triệu Tử Việt, không biết hắn nhìn thấy sẽ có biểu cảm gì.

"Tạm thời ta không biết, bất quá, đợi đến khi Thành vương điện hạ nhận được lễ vật của chúng ta, tự nhiên sẽ biết..."

Phỏng chừng Triệu Tử Việt sẽ phi thường ảo não, dọc theo đường đi nhiều thứ kế hoạch bị thất bại như vậy, phỏng chừng tâm tình hắn rất không tốt đi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui