Hãn Phi Giá Lâm: Vương Gia Thỉnh Ôn Nhu

Nửa đêm, ở kinh thành.

"Ngươi nói rõ ràng cho ta, đây là có chuyện gì, đồ thành là ý gì, thành trì bị hủy là có ý gì!?"

Triệu Tử Việt nhìn người trước mặt, hận không thể một đao giết hắn, hiện tại tin tức hắn nên nhận không phải là Triệu Tử Tu chết ở Bình thành sao?

"Tử Việt, ngươi làm sao có thể thiếu kiên nhẫn như vậy."

Nhìn Triệu Tử Việt có chút khác thường, Triệu Tử Hằng cũng từng đợt buồn bực, hắn vẫn tương đối hiểu hoàng đệ này, thế nào mới nửa tháng, khí thế lại kém như vậy, quá mức khác thường.

"Hoàng huynh, không phải ta thiếu kiên nhẫn, mà là... Mà là... Ai, ta nói không rõ ra, ngươi nói cho hắn đi."

Nhìn nam tử trước mặt, Triệu Tử Việt ý bảo hắn đem sự tình toàn bộ đều nói cho Triệu Tử Hằng, hiện tại hắn thật sự cái gì đều không nói được, hắn sợ bản thân nói tiếp, sẽ giết chết têm ngu ngốc này!

Ám vệ cũng không dám lắm miệng, chính là đem sự tình lần này máy móc nói cho Triệu Tử Hằng, không nghĩ tới Triệu Tử Hằng sau khi biết được biểu cảm bỗng chốc liền thay đổi, biểu cảm vốn ôn hòa trong nháy mắt, trở nên vô cùng tàn nhẫn, giống như bản thân đã nói gì đó không nên nói.

Nhìn thấy biểu cảm của Triệu Tử Hằng, sắc mặt của Triệu Tử Việt cũng khó coi, vừa rồi ám vệ đem kế hoạch của mình toàn bộ đều nói ra, trong đó bao gồm kế hoạch trừ bỏ Bạch Hiểu Tình.

Hắn luôn luôn cho rằng Bạch Hiểu Tình sẽ là trở ngại của hoàng huynh, cho nên hắn luôn nghĩ biện pháp đem Bạch Hiểu Tình cùng Triệu Tử Tu trừ bỏ, không nghĩ tới lần này không trừ bỏ được Triệu Tử Tu, ngược lại tổn thương đến Bạch Hiểu Tình, xem ra thái tử hoàng huynh là triệt để tức giận.

Thật sự là sai lầm, vừa rồi hắn không phải là ám chỉ ám vệ không được đem những lời này nói ra, thật là, ám vệ này cũng không có nhãn giới, vậy mà cái gì đều nói hết ra, ai!

"Hoàng huynh..." trong mắt Triệu Tử Việt rõ ràng là lấy lòng, sai lầm, thật sự là sai lầm, sớm biết sẽ thành cái dạng này, vừa rồi bản thân nên đem sự tình nói cho hoàng huynh, như vậy còn có thể giấu chuyện về Bạch Hiểu Tình.


"Tử Việt, ta cùng ngươi nói cái gì?"

Thanh âm lạnh lùng mang theo hàn ý bức người, giờ khắc này Triệu Tử Hằng thật tức giận. Hắn tin tưởng Tử Việt luôn biết Bạch Hiểu Tình ở trong lòng hắn địa vị thế nào, hắn thật không ngờ Triệu Tử Việt vậy mà lại làm ra việc này!

"Hoàng huynh, ta không phải cố ý, nhưng ta thật sự cảm thấy nàng không thích hợp với ngươi, thật sự, nàng căn bản chính là tai họa, bằng không, làm sao có thể tác động tâm của ngươi nhiều như vậy?"

Triệu Tử Việt không thích Bạch Hiểu Tình, lần đầu tiên gặp mặt hắn liền không thích, nhất là thời điểm nàng đứng ở bên người Triệu Tử Tu luôn làm cho hắn cảm thấy cực kì chướng mắt. Hoàng huynh tốt như vậy nàng không muốn, cố tình muốn đi theo Triệu Tử Tu!

"Tử Việt, nói với ta, vì sao không thích Bạch Hiểu Tình."

Bọn họ đều sinh ra trong tối tăm, không có khả năng không muốn tìm ấm áp, phản ứng của Triệu Tử Việt xác thực có chút không đúng, không, không chỉ có chút không đúng, mà là phi thường không thích hợp!

"Không biết, dù sao chính là không thích, rất rất không thích, thời điểm nàng ở bên người Triệu Tử Tu càng thêm không thích!"

Mỗi lần nhìn thấy bọn họ hai người ở cùng nhau, hắn đều sẽ cảm thấy bản thân phiền chán. Rõ ràng Bạch Hiểu Tình không cần phải luôn đứng ở bên người Triệu Tử Tu, nhưng thời điểm hai người ở cùng nhau đều hài hòa, làm cho người ta cảm thấy phi thường khó chịu!

Nghe được lời nói của Triệu Tử Việt, Triệu Tử Hằng im lặng, hắn nơi nào không thích, căn bản là không ý thức được bản thân thích, cho nên nhìn thấy Bạch Hiểu Tình đứng ở bên cạnh người khác mới bài xích theo bản năng, này...

Nghĩ đến đây, Triệu Tử Hằng bất đắc dĩ thở dài một tiếng, hi vọng Tử Việt vĩnh viễn không hiểu tâm tư của bản thân, bằng không, hắn nhất định sẽ vì quyết định hiện tại mà hối hận.

Ai, có lẽ đây là kiếp của bọn họ, thời gian ở trong bóng đêm quá dài, luôn khát vọng ấm áp, hiện tại bọn họ gặp Bạch Hiểu Tình, nếu không thể có được, sẽ trở thành ma chướng!

Cùng lúc đó, một địa phương khác.


Một chiếc xe ngựa chậm rãi đi tới, gần nửa tháng, bọn họ cũng nhanh đến Thuận thành, dọc đường đi, đi ngang qua vài thành trì, thế nhưng đều không tìm được người gọi là 'Bảo nhân', bất quá nghe nói trong Thuận thành có người có khả năng là bảo nhân khá lớn.

"Còn đang giận ta?"

Thấy đã nhiều ngày Bạch Hiểu Tình đều không nói chuyện, Triệu Tử Tu có chút bất đắc dĩ, thế nhưng cũng không có biện pháp khác, tự mình biết thủ đoạn của bản thân có chút tàn nhẫn, làm cho nàng vô pháp thừa nhận.

Nhưng nhiều lúc, thủ đoạn tàn nhẫn, mới có thể giải quyết tốt sự tình, nếu không phải thủ đoạn của hắn đủ tàn nhẫn, bọn họ có thể còn sống từ trong bình thành đi ra hay không.

"Không có, chỉ là trong lòng có chút khó chịu thôi. Tử Tu, việc này ta muốn chậm rãi thích ứng."

Bạch Hiểu Tình nói là thật, nàng thật không có sinh khí, nhưng nàng thấy hắn dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy xử quyết một người, trong lòng luôn thấy khó chịu.

Liền tính nàng là người hiện đại, là sát thủ, nhưng giết người vẫn ít hơn, không có khả năng bỗng chốc giết chết nhiều người như vậy.

Hơn nữa ở hiện đại, so với cổ đại càng thêm quý trọng mạng người, không có khả năng sẽ giết hại trong phạm vi lớn như vậy, nàng tự nhiên là có chút không tiếp thụ được.

"Đôi khi, vì sống sót, mặc kệ là việc gì chúng ta đều phải làm!"

Mặc kệ Bạch Hiểu Tình có thể hiểu hay không, nhưng vì sống sót, vì bảo trụ cái mạng này, hắn cái gì cũng đều sẽ làm, mặc kệ là việc gì

Bạch Hiểu Tình không trả lời, nàng biết Triệu Tử Tu nói thật. Hiện tại nàng chẳng qua có chút cảm khái mà thôi.


Nàng cũng biết hành vi bản thân vài ngày nay đã khiến Triệu Tử Tu có chút lo lắng, nhưng muốn đem tư tưởng của nàng triệt để chuyển hóa, vẫn cần ít thời gian.

"Chúng ta khi nào thì có thể đến Thuận thành?"

Sự tình mấy ngày nay Bạch Hiểu Tình đã không muốn nói, trôi qua liền trôi qua, cho dù là rối rắm, suy nghĩ cũng không được gì. Coi như cái gì đều không biết thì tốt rồi.

Triệu Tử Tu giống như cũng biết Bạch Hiểu Tình đang nghĩ cái gì, cũng không nhắc lại chuyện mấy ngày trước, mà là thuận theo Bạch Hiểu Tình.

"Hẳn là ba, năm ngày sau, không biết lần này đi Thuận thành có thể thuận lợi không." Không biết vì sao Tử Tu có cảm giác khó hiểu, lần này đi Thuận thành sẽ có phiền toái.

"Ta cảm thấy sẽ có, lần trước ngươi không phải là đem người của Thành vương thả về sao, hắn đã biết ngươi hủy đất phong của hắn, ta không tin hắn lại có lòng tốt buông tha cho ngươi."

Bạch Hiểu Tình nhìn người cực kì chuẩn xác, lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Tử Việt cũng cảm giác được hắn là một người nhỏ nhen, hiện tại nàng vẫn có loại cảm giác này.

Hơn nữa Triệu Tử Việt đối với Triệu Tử Tu lại càng nhỏ nhen, mặc kệ là chuyện gì, một khi dính vào Triệu Tử Tu, Triệu Tử Việt sẽ phá lệ trở nên vô cùng nhỏ nhen.

"Thành vương lòng dạ hẹp hòi, thậm chí có thể nói so với nữ nhân đều hẹp hòi hơn, lần này có cơ hội, hắn làm sao có thể không trả thù ta."

Thật tốt là hiện tại Triệu Tử Việt không biết Triệu Tử Tu nói cái gì, nếu biết, không thể không tức chết, vậy mà nói hắn so với nữ nhân còn hẹp hòi hơn, điều này hắn sao có thể chịu được.

Kỳ thực mặc kệ là Triệu Tử Tu, Triệu Tử Hằng hay Triệu Tử Việt, tính cách của bọn họ biến thành như này đều do ở trong hoàng cung, cả ngày tính toán với nhau để sinh tồn, người nào tính cách cũng sẽ bị vặn vẹo một chút.

"Vậy ngươi không lo lắng sao, có sợ hắn lại phái sát thủ đến không?"

Tuy rằng hiện tại Bạch Hiểu Tình sức chiến đấu khôi phục không sai biệt lắm, nhưng dù sao miệng vết thương còn chưa có hoàn toàn khỏi hẳn, nếu tùy ý động võ, miệng vết thương vẫn sẽ nứt ra, cho nên một đoạn thời gian này Bạch Hiểu Tình cơ hồ đều không có ra tay.


Mà Triệu Tử Tu không muốn để cho người ta biết võ công của hắn, cho nên hiện tại hai người sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm. Nếu giờ phút này phái sát thủ tới, bọn họ tuyệt đối sẽ có phiền toái rất lớn.

"Bọn họ sẽ không, chỉ cần Triệu Tử Hằng ở đó sẽ không cho người đến giết ngươi, cho nên, ngươi yên tâm, trong khoảng thời gian này chúng ta sẽ rất an toàn."

Triệu Tử Tu lạnh lùng cười, tuy rằng hắn không đồng ý, nhưng lúc này vẫn mượn tâm tư Triệu Tử Hằng đối với Bạch Hiểu Tình, hắn biết sự tình lần này truyền đến tai hắn ta, Triệu Tử Hằng biết Bạch Hiểu Tình bị thương, tất nhiên sẽ không lại phái sát thủ tới, nhưng chính bởi vì như thế hắn mới càng thêm khó chịu.

Dứt lời, Triệu Tử Tu đem Bạch Hiểu Tình hung hăng ôm sát vào lòng, có người luôn luôn mơ ước nữ nhân của hắn, mà hắn lại cố tình không thể không không nhờ vào điều đó, cái loại cảm giác này không phải khó chịu bình thường, hắn đều có một loại cảm giác muốn giết người.

"Lại như thế nào?"

Tựa hồ là đã quen Triệu Tử Tu như vậy, Bạch Hiểu Tình thậm chí ngay cả giãy dụa đều không có, hoàn toàn có thái độ bình tĩnh đối với việc ngươi muốn ôm liền ôm, ta coi như không biết đi.

"Khó chịu, Triệu Tử Hằng, tên hỗn đản này đối với nàng còn chưa chết tâm."

Hắn cũng không phải ngu ngốc, tâm tư Triệu Tử Hằng cho tới nay hắn so với ai đều rõ ràng, cho nên, mới khó chịu a! Hơn nữa hắn có loại cảm giác, tựa hồ người có hứng thú với Bạch Hiểu Tình không chỉ có Triệu Tử Hằng, giống như còn có Triệu Tử Việt nữa!

Tuy rằng loại cảm giác này là phi thường quỷ dị, nhưng Bạch Hiểu Tình chính là cảm giác được!

“ Vậy muốn ta đi giết hắn hay không?"

Không kiên nhẫn lườm Triệu Tử Tu một cái, nàng không rõ người kia thế nào mỗi một ngày liền nghĩ ra nhiều thứ như vậy. Triệu Tử Hằng đối với nàng không chết tâm? đùa đi!

Lúc trước thời điểm Triệu Tử Hằng rời khỏi Lệ Vương phủ ánh mắt khinh thường kia, Bạch Hiểu Tình thấy rất rõ, nói hắn đối bản thân chưa từ bỏ ý định là hoàn toàn không có khả năng!

"Không cần, hiện tại võ công của nàng không hơn hắn bao nhiêu, nàng đi giết hắn cho dù thành công cũng sẽ bị thương, hơn nữa bên người của hắn còn có ám vệ, nàng đi như vậy khả năng bị hắn bắt rất lớn."

Đưa dê vào miệng cọp làm sao hắn có thể làm, nếu muốn giết Triệu Tử Hằng chính hắn đã sớm động thủ, hắn chẳng qua là thấy Triệu Tử Hằng đối với nàng có tâm tư thấy khó chịu mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui