Hãn Phi Giá Lâm: Vương Gia Thỉnh Ôn Nhu

"Tốt lắm, chúng ta trở về đi xem thử."

Bạch Hiểu Tình nhìn Triệu Tử Tu, trên mặt cũng nở nụ cười, hiện tại, nàng tựa hồ cũng không bài xích nam nhân này, ít nhất nhau thời điểm ở cùng, cũng không cảm thấy không thoải mái.

"Được, chúng ta hiện tại trở về."

Hai người cưỡi ngựa, tuấn mã màu đen chạy như bay, tốc độ này, so với lúc nãy hoàn toàn không thể so sánh nổi, xem ra, lúc bọn họ lên núi, sở dĩ hắn duy trì tốc độ kia là vì để cho nàng thưởng thức phong cảnh trên núi đi.

"Không hổ là tia chớp"

Tia chớp là tên con ngựa này, là do tốc độ chạy của nó, thật không là hổ là tia chớp, tuy rằng tốc độ lúc nãy không tính là chậm, nhưng tốc độ hiện tại, càng làm cho nàng cảm thấy hưng phấn hơn.

Không biết qua bao lâu, bọn họ đi tới một gian phòng nhỏ hoang tàn, ở góc tường trong phòng nhỏ là một vài người ngồi xổm run run. Người cầm đầu nhìn thấy Triệu Tử Tu tiến vào, lập tức đứng dậy hành lễ.

"Lệ Vương điện hạ, chúng ta đã đem những người liên quan đưa đến nơi này, mời ngài thẩm vấn."

Thời điểm nghe tới bốn chữ Lệ Vương điện hạ, người đang ngồi xổm trong góc, thiếu nữ toàn thân cao thấp đẩu đều run rẩy, bỗng nhiên lo lắng, đứng thẳng thân mình nhìn Triệu Tử Tu.

"Ngươi chính là Lệ Vương sao, thuộc hạ ngươi dám ngông cuồng như vậy bắt cóc bổn tiểu thư, chẳng lẽ bọn họ không biết bổn tiểu thư chính là 'Bảo nhân' bệ hạ đang tìm sao, Lệ Vương mau giết bọn họ, cứu bổn tiểu thư ra, bổn tiểu thư sẽ cho ngươi một cơ hội cưới bổn tiểu thư."

Nghe cái người gọi là bảo nhân nói, Triệu Tử Tu nở nụ cười, chỉ là có chút lãnh tuyệt, làm cho người ta có cảm giác không rét mà run.

"Bổn vương đối với kẻ quê mùa như ngươi không có hứng thú."

Người như vậy, Triệu Tử Tu gặp nhiều rồi, ở trước mặt của hắn kêu gào, quả thực chính là tự tìm chết!


"Lớn mật! Ngươi cũng biết, bổn tiểu thư là 'Bảo nhân', bệ hạ luôn tìm bổn tiểu thư, nếu bổn tiểu thư xảy ra chuyện gì ngươi nhất định sẽ chịu không nổi!"

Thiếu nữ này tuy rằng ngu dốt, nhưng đối với một số chuyện, tỷ như uy hiếp hù dọa người vẫn biết. Chỉ là mấy thứ này ở trước mặt Triệu Tử Tu căn bản là không dùng được.

Triệu Tử Tu lạnh lùng bĩu môi, sau đó chậm rãi nói, ngữ khí lạnh lẽo, làm cho người ta không tự chủ được sợ hãi.

" 'Bảo nhân'? Ngươi cũng xứng!"

"Tất nhiên... Ta là 'Bảo nhân' chân chính!"

Phụ thân nói, chỉ có nàng là bảo nhân, cũng chỉ có nàng mới đủ khả năng trở thành bảo nhân, cho nên nàng một điểm cũng không sợ!

"Thật sự?" Triệu Tử Tu khinh thường cười lạnh, "Ta có thể nói cho ngươi biết, ngươi so với ba trăm người khác chỉ có duy nhất ngày sinh thần là trùng khớp với 'Bảo nhân', những người khác ít nhất còn có đến hai ba cái, hơn nữa sinh thần của ngươi là thật hay giả cũng không biết."

"Không có khả năng, ta chính là 'Bảo nhân'!"

Không sai, phụ thân nói qua, chỉ cần nàng một mực khẳng định bản thân là 'Bảo nhân', sẽ không người nào có thể phủ nhận, bởi vì không có chứng cứ gì.

"Ngươi đã nói ngươi chính là 'Bảo nhân', như vậy chứng cớ đâu? Thỉnh cô nương đưa ra chứng cứ để chứng minh bản thân là 'Bảo nhân' đi, bằng không một hồi chờ ta thật sự dụng hình sẽ rất khó coi."

Bạch Hiểu Tình nhìn thiếu nữ này, trên mặt mang theo tươi cười nhàn nhạt, nàng không rõ, "Bảo nhân" có thể dễ dàng giả mạo sao, chẳng lẽ các nàng không biết tội khi quân phạm thượng là sẽ rơi đầu sao?

"Ta... Ta không cần thiết phải đưa ra chứng cớ, ta có thể cảm giác được bản thân chính là bảo nhân!"

Hiện tại thiếu nữ thật là đâm lao phải theo lao, không có biện pháp khác, chỉ có thể cứng rắn chống đỡ, nếu bị người khác biết nàng không phải "Bảo nhân", hậu quả sẽ...


"Cảm giác? Trên đời này người có thể cảm giác tốt về mình nhiều lắm!"

Đối với lời nói của thiếu nữ, Bạch Hiểu Tình rất muốn cười, cảm giác sao, phản ứng cũng thật nhanh đi, nếu cảm giác hữu dụng như vậy, như vậy trên đời nàycòn cần chứng cớ sao?

"Tiện nhân này, ngươi..."

" Vả miệng cho bổn vương!"

Động đến Bạch Hiểu Tình cũng giống như nghịch ý Triệu Tử Tu, nói không được, chạm vào cũng không được, một khi đụng phải, như vậy kết quả sẽ rất nghiêm trọng.

"Các ngươi không thể đánh ta, ta là 'Bảo nhân', ta là bảo... A —— "

Một tiếng thét chói tai, sau đó chính là thanh âm bàn tay tát xuống, một chút lại một chút, vang dội thanh thúy, có thể nghe ra người xuống tay tuyệt đối không hề thủ hạ lưu tình.

Nếu hôm nay thiếu nữ này nói cái khác, khả năng Triệu Tử Tu cũng chỉ tùy ý trừng phạt một chút liền xong, nhưng nàng lại chạm đến điểm quan trọng cuả Triệu Tử Tu.

"Nàng ta không chịu nói, các ngươi nói cũng được, nàng, rốt cuộc có phải 'Bảo nhân' không?"

Nhìn vài người ngồi xổm trong góc tường run run, Triệu Tử Tu lạnh giọng hỏi. Hắn muốn nhìn xem những người này lá gan có bao nhiêu lớn!

"Hồi... Hồi vương gia, tiểu nữ thật sự là mùng bảy tháng bảy sinh ra, thật là bảo nhân a."

Lí lão gia tử toàn thân run run, nhưng vẫn như trước một mực chắc chắn thiếu nữ chính là bảo nhân. Bởi vì ở trong lòng hắn, chỉ cần nữ nhi thành "Bảo nhân", như vậy toàn gia hắn sẽ được hưởng vinh hoa phú quý!


“ Được, tốt lắm! Các ngươi thật sự là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, vậy bổn vương thành toàn cho ngươi!" Triệu Tử Tu trong tay cầm một tờ giấy, ném tới trước mặt bọn họ.

"Lí Nguyệt Nhi, nguyên danh Lí chiêu đệ, nhũ danh Vượng tài, mười bốn năm trước mùng bảy tháng ba sinh ra, năm tháng trước biết được bệ hạ đang tìm kiếm 'Bảo nhân', liền tính toán, bịa đặt sinh thần của Lí chiêu đệ hơn nữa cải danh Lí Chiêu Đệ thành Lí Nguyệt Nhi. Ta nói không sai chứ."

Trong nháy mắt, tất cả mọi người choáng váng, bọn họ thế nào đều không ngờ, đối phương lại thần thông quảng đại như vậy đem toàn bộ tin tức đều tra được, trong khoảnh khắc, bọn họ thật không biết làm gì.

"Vương gia, Vương gia, chúng ta tất cả đều sai rồi, cầu Vương gia tha mạng!"

Vốn bọn họ chính là tham lam, không nghĩ tới hiện tại tham lam không thành, ngược lại đem tánh mạng bản thân đi vào nguy hiểm. Có lẽ đối với bọn họ mà nói tiền tài rất quan trọng, nhưng sinh mạng vẫn quan trọng hơn a!

"Hiện tại mới nhớ tới cầu xin tha thứ, chậm rồi! Hơn nữa nữ nhi của ngươi mắng nữ nhân của bổn vương, cũng đã đủ để không thể thứ! Muốn cho bổn vương cơ hội cưới nàng? Hừ! Bổn vương thấy nàng là cảm thấy bẩn!"

Ánh mắt Triệu Tử Tu phẫn nộ, cũng có chút sát ý, thật giống như không đem những người này bầm thây vạn đoạn liền không thoải mái

"Ám nhất!"

"Có thuộc hạ."

Thanh âm Triệu Tử Tu rơi xuống, không hề có cảm tình, thanh âm tựa hồ sâu thăm thẳm, làm cho người ta không thể cảm giác được.

Triệu Tử Tu ánh mắt dừng ở trên người bọn họ giống như là đang nhìn người chết, "Lăng trì xử tử!"

Nghe Triệu Tử Tu phán quyết, Bạch Hiểu Tình hơi nhíu mày, đi ra khỏi căn phòng cũ nát, tuy rằng nói này những người này nhất định không thể sống, nhưng là lăng trì xử tử...

Nhìn thấy vậy, Triệu Tử Tu hơi nhíu mày, đi theo ra ngoài, "Tình Nhi, nàng tức giận?"

Trong thanh âm mang theo một tia dè dặt cẩn trọng lấy lòng, căn bản không hề giống với cái người vừa mới ra lệnh kia, không biết vì sao, Bạch Hiểu Tình luôn có loại cảm giác không thực tế.

Nàng nhẹ nhàng lắc đầu.


"Tình Nhi, vừa rồi nàng ta gọi nàng là tiện nhân, ta không thích!" Bạch Hiểu Tình là trân bảo hắn nâng trong tay sợ rớt, bị người ta gọi là tiện nhân, hắn thế nào chịu được!

"Ta không để ý, chẳng qua là một cái xưng hô mà thôi." Cho dù là vũ nhục đối với nàng mà nói cũng không có quan hệ gì, thân là một sát thủ, tâm trí nàng đã sớm được tôi luyện để không đi để ý vài thứ kia.

Không cần nói là xưng hô như vậy, cho dù là khó nghe hơn nàng cũng không thèm để ý, bởi vì không có gì quan trọng, chẳng qua là một cái xưng hô mà thôi, không hề đáng ngại

Cho dù bị kêu như vậy, thì thế nào, cũng không mất đi miếng thịt nào.

"Nhưng là ta để ý, chỉ cần ta còn sống, ta liền không cho phép bất luận kẻ nào vũ nhục nàng!" Triệu Tử Tu kiên quyết nói.

Trong nháy mắt, Bạch Hiểu Tình cũng thật cảm động, nhưng trong lòng càng bất đắc dĩ, thanh danh của hắn vốn không được tốt lắm, hiện tại bởi vì bản thân, chỉ sợ sẽ càng kém đi!

Lúc này đây, Triệu Tử Tu không nói cái gì, hắn biết, hiện tại bản thân nói cái gì cũng sẽ không có kết quả, Bạch Hiểu Tình là dạng người gì, Triệu Tử Tu biết, hiện tại nói nhiều, chỉ sợ làm nàng thêm chán ghét.

Dọc theo đường đi, hai người không nói chuyện, thời điểm trở lại trong phủ, Bạch Hiểu Tình cũng là tùy ý để Triệu Tử Tu giúp nàng cởi áo khoác ôm lên giường nghỉ ngơi. Tuy rằng đáy lòng còn rất nhiều chuyện, thế nhưng chống không lại thân thể mỏi mệt, cuối cùng vẫn là nặng nề ngủ.

Xem dung nhan tuyệt mỹ của nàng, Triệu Tử Tu biểu cảm càng thêm nhu hòa, cuối cùng ở trên trán nàng hôn xuống sau đó đem cả người nàng ôm vào trong lòng, gắt gao không chịu buông.

Sợ hãi của nàng không ai có thể hiểu được, có lẽ ngay từ đầu, hắn cùng Bạch Hiểu Tình đã không phải là người cùng một thế giới, là hắn mạnh mẽ khiến hai người ở cùng nhau, khả năng ở trong lòng Bạch Hiểu Tình, ngay từ đầu là hận Triệu Tử Tu.

Bất quá ngay cả như vậy, hắn cũng sẽ không buông tay, chỉ cần đã đi vào trong lòng hắn, cho dù là bắt nhốt, hắn cũng muốn vĩnh viễn giữ nàng bên cạnh! Liền tính nàng sẽ hận hắn, hắn cũng muốn lưu nàng lại!

Thời gian kế tiếp, cuộc sống trở nên đơn điệu hơn rất nhiều, bởi vì việc ở Thanh thành toàn bộ đã được giải quyết, cho nên Bạch Hiểu Tình cùng Triệu Tử Tu, cả ngày chính là nhàm chán thưởng thức phong cảnh, sau đó trở về nghỉ ngơi.

Rất nhiều lúc Bạch Hiểu Tình nhịn không được suy nghĩ, đây là bộ dạng thật của Triệu Tử Tu sao, giống như bản thân rất hiểu hắn? Nhưng cuối cùng lại vẫn như trước không thể hiểu hết...

Tựa hồ cảm giác được Bạch Hiểu Tình có gì đó không đúng, lần này Triệu Tử Tu dè dặt cẩn trọng, có lẽ phải nói nam nữ đang yêu đều ngu ngốc đi, rất nhiều chuyện rõ ràng chỉ cần nói rõ là tốt rồi, hai người lại cố tình muốn suy nghĩ miên man, sẽ chỉ làm bản thân thêm phiền não thôi.

Chỉ là hiện tại, hai người kia đều cố chấp cái gì cũng không nói, cho nên trong lòng bọ họ đều phi thường không thoải mái, thật là tự làm bậy không thể sống a!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui