Hãn Phi Giá Lâm: Vương Gia Thỉnh Ôn Nhu

Buổi sáng, Bạch Hiểu Tình không nói với Triệu Tử Tu một câu, lên xe ngựa vẫn là xem hắn không tồn tại, xem ra chuyện hồi sáng thật đã chọc tức nàng.

Tuy biết chuyện hồi sáng Bạch Hiểu Tình nhất định sẽ tức giận, nhưng Triệu Tử Tu là không làm không được, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể kéo khoảng cách giữa hai người gần lại.

Hiện tại hắn đã chịu Bạch Hiểu Tình vắng vẻ đủ rồi, cho dù Bạch Hiểu Tình tức giận, ít nhất cũng có thể tăng một ít nhân khí, không phải duy trì không khí trầm lặng.

"Trạm thứ nhất chúng ta đi Phượng thành."

Biết bản thân nếu như không nói gì, Bạch Hiểu Tình tuyệt đối sẽ không nói chuyện trước với mình, cho nên, Triệu Tử Tu mở miệng trước phá vỡ không khí nặng nề này.

Nhưng dù như thế nào, Bạch Hiểu Tình cũng không quan tâm, hừ hừ! Đi phượng thành cùng nàng có quan hệ gì, không để ý hắn chính là không để ý hắn. Nam nhân đáng chết, vậy mà lại uy hiếp nàng!

Kỳ thực chính Bạch Hiểu Tình đều không phát hiện, hiện tại hành vi của nàng cực kỳ giống tiểu hài tử đang dỗi. Đối với Triệu Tử Tu nàng đã không còn bài xích.

"Kỳ thực kế hoạch vốn không phải đi Phượng thành, bất quá đi Phượng thành chúng ta có thể xem náo nhiệt của Mạc Phong."

Hắn biết nói như vậy, Bạch Hiểu Tình nhất định sẽ cảm thấy hứng thú. Tuy rằng khó chịu là nàng cảm thấy hứng thú vì một nam nhân khác, nhưng nàng có phản ứng một chút đều tốt hơn là im lặng.

“ Xem náo nhiệt cái gì?"

Mạc Phong ngày đó đột nhiên rời đi, làm cho nàng chưa kịp nói từ biệt, hiện tại có thể nhìn thấy hắn cũng tốt.

"Nữ nhân của hắn hiện tại luận võ kén rể, mà hắn lại không dám đi tham gia, bởi vì hắn biết, nếu hắn tự mình đi, nữ nhân kia nhất định sẽ chạy đi rất nhanh, cho nên, ngày hôm qua hắn viết thư tìm chúng ta cầu cứu."


Xác thực nói, hắn cầu cứu là Bạch Hiểu Tình, nếu Triệu Tử Tu lên sân khấu tỷ thí, nàng phải gả cho Triệu Tử Tu, vậy Mạc Phong sẽ thành tội nhân thiên cổ, cho nên hắn muốn Bạch Hiểu Tình nữ phẫn nam trang giúp hắn tỷ thí!

" Cứu thế nào? Đem nữ nhân kia bắt lại sao?"

Còn có thể làm sao bây giờ, đây là biện pháp đơn giản nhất, nhưng đây chính là phạm pháp, là cường bạo dân nữ đi, cái này thật có chút không dễ làm a!

Bạch Hiểu Tình trả lời làm Triệu Tử Tu trong nháy mắt xấu hổ, nàng làm sao lại có thể nghĩ ra biện pháp bưu hãn như vậy. Nhưng kỳ thực như vậy cũng rất tốt, sẽ đơn giản hơn nhiều, bất quá...

Triệu Tử Tu ghé vào bên tai Bạch Hiểu Tình, cảm giác được nàng theo bản năng trốn tánh, ánh mắt hắn liền ám chỉ, sau đó ở bên tai của nàng nhẹ giọng nói.

Một lát sau, Bạch Hiểu Tình khóe miệng gợi lên ý cười tà ác, tốt lắm, chủ ý này rất tốt, lại có thể đem tà ác ẩn sâu trong nội tâm nàng dẫn ra.

"Nhưng ý cuối cùng, ta không đồng ý!"

Bất quá nàng nghe được cuối cùng hơi hơi nhíu nhíu mày, vì sao nàng muốn cùng hắn trang vợ chồng a! Vạn nhất đáng chết nam nhân nghiêm cẩn muốn làm sao bây giờ?

"Nếu không làm như vậy, nàng ta vì cùng Mạc Phong dỗi đòi gả cho ta, thì làm sao bây giờ, lúc đó không phải là kế hoạch phản tác dụng sao?"

Tuy rằng đây thật là chủ ý của Mạc Phong, thế nhưng hắn cũng phải vì hắn suy nghĩ, hắn làm sao có thể để cơ hội tốt như này vụt mất. Kỳ thực hắn là muốn nhân cơ hội này cưới nàng, bất quá việc này vốn dĩ là không có khả năng.

"Chẳng lẽ nàng không muốn giúp Mạc Phong sao?"

Tuy rằng Bạch Hiểu Tình không thừa nhận, nhưng hắn có thể cảm giác được, ấn tượng của nàng đối với Mạc Phong tuy rằng chỉ coi như huynh trưởng, nhưng cũng làm cho hắn khó chịu, cho nên, lần này nhất định phải nhân cơ hội chiếm một ít tiện nghi.


"Được rồi..."

Bạch Hiểu Tình miễn cưỡng đáp ứng một tiếng, vì sao nàng lại muốn cùng người kia giả làm vợ chồng, nàng phi thường bất mãn! Kỳ thực dù tức giậ trung, Bạch Hiểu Tình vẫn có một chút đắc ý, bất quá điểm ấy chỉ sợ ngay cả chính nàng đều không biết.

Xem Bạch Hiểu Tình nghiến răng nghiến lợi, Triệu Tử Tu ở trên môi nàng hôn một cái, ý định muốn cường bạo nàng a.

Quả nhiên, vừa hôn xong, cơn tức của Bạch Hiểu Tình rõ ràng càng tăng lên, hận không thể bóp chết Triệu Tử Tu, kết quả hai người liền ở trong xe ngựa nháo lên.

Một người trốn một người truy, hai người huyên thuyên ầm ĩ, thậm chí ngay cả xa phu nghe được động tĩnh trong xe, không khỏi cười mỉm, chủ tử bọn họ bao lâu rồi không có sung sướng như vậy, xem ra Bạch cô nương quả nhiên không phải một người bình thường.

Rốt cục, đến phượng thành, xe ngựa dừng ở trước mặt Mạc Phong, nhìn thấy xe ngựa, Mạc Phong chạy nhanh đến đón, hiện tại hắn phải nhờ vào hai vị cứu tinh này, đến vừa vặn, ngày mai là luận võ chọn rể, nếu bọn họ tới chậm, hắn thật sự không biết phải làm thế nào mới tốt.

Hiện tại Mạc Phong có chút kích động, cho nên cũng không phát hiện cái gì khác thường, chỉ là lúc hắn nhìn đến hai người kia, lại thấy cảnh tượng đáng sợ đến ngây người.

Chỉ thấy Triệu Tử Tu cả người nằm trong xe ngựa, hai tay giống như bị trói lại, mà Bạch Hiểu Tình lại là vẻ mặt giận dữ cưỡi ở trên thân thể hắn, đôi tay kia nhỏ bé trắng nõn nắm cổ áo hắn, không biết là muốn mở vạt áo hắn ra hay muốn khép lại, dù sao toàn bộ chỉ có thể dùng một từ “LOẠN” để hình dung.

"Nương tử, nàng không cần nhiệt tình như vậy, nàng xem nàng đều dọa đến đại ca."

Triệu Tử Tu thốt ra lời này, Mạc Phong lập tức sẽ biết hắn đã đưa kế hoạch nói ra, cho nên, hiện tại phản ứng của Bạch Hiểu Tình Mạc Phong có thể hiểu.

"Ai là nương tử của ngươi, lại nói bậy ta rút đầu lưỡi của ngươi!"


Thật sự là tức chết nàng rồi, dọc đường đi không biết môi nàng đã bị Triệu Tử Tu chiếm bao nhiêu tiện nghi, mà võ công bản thân lại không bằng hắn, cuối cùng nếu không phải hắn nhường bản thân, phỏng chừng nàng căn bản là không bắt được hắn.

"Nương tử, nàng bỏ được sao? Nếu rút đầu lưỡi vi phu, về sau vi phu làm thế nào hôn nàng a."

Nhìn người đang cưỡi trên người hắn, Triệu Tử Tu cười ôn nhu lưu luyến, hình như nếu nàng thật sự rút đầu lưỡi của hắn, hắn đều cam tâm tình nguyện.

Bạch Hiểu Tình thật là sắp tức chết rồi, nàng trước kia thế nào không biết Triệu Tử Tu lại không biết xấu hổ như vậy!?

Đột nhiên, Bạch Hiểu Tình nở nụ cười, đây là giận quá hóa cười, tuy rằng nói tươi cười kia không xem là dữ tợn, nhưng cũng rất dọa đến Mạc Phong ở bên ngoài, bởi vì biểu cảm kia thật sự rất vặn vẹo.

Ngay khi Triệu Tử Tu còn không hiểu Bạch Hiểu Tình muốn làm gì, môi của nàng đã dán lên môi của hắn, xúc cảm làm cho hắn nhịn không được đem lưỡi của bản thân tham lam tiến vào trong miệng của nàng.

Đau!

Nháy mắt đau đớn khiến Triệu Tử Tu hiểu được mục đích của Bạch Hiểu Tình là cái gì, nhưng hắn lại không hề bỏ cuộc, mà tiếp tục cùng nàng dây dưa.

Bạch Hiểu Tình nháy mắt cương cứng thân thể, mở mắt, chuẩn bị đẩy hắn ra, lại sững sờ nhìn thẳng vào mắt hắn đang sảng khoái, bởi vì theo ánh mắt của hắn Bạch Hiểu Tình thấy được ôn nhu cùng bao dung.

Chính trong giây lát này nàng phân thần để cho Triệu Tử Tu muốn làm gì thì làm, thời điểm Bạch Hiểu Tình lấy lại tinh thần, đã sớm bị hôn đến thở hổn hển, thậm chí là khí lực tát hắn một cái đều không có.

"Lệ Vương điện hạ, nhớ kỹ, ta nói được thì làm được, nếu lại có lần sau, ta liền muốn mạng của ngươi."

Bởi vì không có khí lực, Bạch Hiểu Tình cả người ghé vào trên người Triệu Tử Tu, trong thanh âm còn mang theo thở dốc, tuy là uy hiếp, nhưng khi nàng nói ra lại hàm xúc ý tứ tán tỉnh.

Nghe Bạch Hiểu Tình nói, Triệu Tử Tu tự lấy dây thừng trói hai tay, trong khoảnh khắc không còn chống đỡ, chỉ thấy hắn giữ chặt tay Bạch Hiểu Tình, đưa vào trong y phục của hắn, đặt ở vị trí trái tim, trên mặt mang theo ý cười ôn nhu.

"Nương tử, chính là nơi này, chỉ cần nàng hạ thủ, mạng vi phu liền giao cho nàng."


Cảm giác được độ ấm dưới tay, Bạch Hiểu Tình dùng sức muốn rút tay ra, nhưng Triệu Tử Tu lại không chịu buông ra, khó được tiếp xúc như vậy, hắn làm sao có thể buông tha.

Mà lúc này, một bên Mạc Phong thật sự choáng váng, mấy tháng trước nếu có người nói Triệu Tử Tu có thể nói năng ngọt xớt như vậy, hắn nhất định sẽ rút đầu lưỡi người kia, nhưng bây giờ rõ ràng sự thật a.

Nhưng là hiện tại, hắn thầm nghĩ muốn tự móc hai mắt của mình, hắn làm sao có thể nhìn đến một màn không biết xấu hổ như vậy, ăn đậu hủ người khác mà có thể ăn công khai như vậy, Triệu Tử Tu khi nào thì không biết xấu hổ như vậy.

"Khụ khụ, ta nói, các ngươi hai người biểu diễn xong chưa, tuy rằng ở đây ít người, nhưng cũng là ở trên đường cái, có chuyện gì vào trong rồi giải quyết."

Quả nhiên, nghe Mạc Phong nói xong, Bạch Hiểu Tình bình tĩnh lại nhảy xuống xe ngựa, trước khi đi còn thanh thanh đạm đạm liếc Mạc Phong một cái, nhưng cái liếc mắt kia khiến Mạc Phong toàn thân lạnh cả người, chẳng lẽ hắn vừa rồi làm sai cái gì sao?

Xem Bạch Hiểu Tình mặt lạnh nhạt, Mạc Phong lắp bắp kinh hãi, nàng rốt cuộc là dạng người gì, giống như người vừa mới nổi giận kia không phải là nàng vậy, lại có thể hoàn mỹ che dấu cảm xúc như vậy.

"Mạc Phong, ngươi không biết xem chuyện xấu của người khác kết qua sẽ rất thảm sao."

Khó có khi Bạch Hiểu Tình cùng bản thân thân cận như vậy, lại vì tên gia hỏa này phá hư, hắn thật sự rất muốn bóp chết Mạc Phong, nàng chủ động hôn hắn, cơ hồ là việc không thể tưởng tượng, cho dù vừa rồi là phát tiết, nhưng cũng là nàng chủ động hôn hắn, cơ hội tốt như vậy là rất khó có được!

"Ngày mai sau khi đại hội luận võ chấm dứt, ngươi có thể quang minh chính đại hướng mọi người tuyên bố nàng là nữ nhân của ngươi, còn chưa đủ sao?"

Triệu Tử Tu đang nghĩ cái gì hắn thế nào không biết, bất quá, trên thế giới người có thể làm cho hắn nghiêm túc, tựa hồ cũng chỉ có nàng.

Nhớ tới lúc trước sau khi Lam Ngọc Nhi rời khỏi, Triệu Tử Tu lãnh huyết vô tình, cùng nam nhân phong tao trước mắt đang cười trước mặt này giống như là hai người khác nhau, thật sự làm cho người ta không biết nói gì.

"Lần này bỏ qua cho ngươi, nếu có lần sau, ta không để ý khiến cho ngươi không thể động phòng hoa chúc cùng nương tử."

Vì kế hoạch ngày mai, đêm nay Triệu Tử Tu không có đi nháo Bạch Hiểu Tình, cho nên, đêm đó coi như là rất tốt đi. Đương nhiên, chỉ là suy nghĩ của một người thôi, mà người còn lại...

Ai, tốt nhất không nên nhắc đến!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui