Hãn Phi Giá Lâm: Vương Gia Thỉnh Ôn Nhu

"Hơn nữa tương lai bổn vương không có khả năng chỉ có một chính phi, hiện tại bên người bổn vương chẳng qua chỉ xuất hiện một nữ tử, nhưng chẳng qua cũng chỉ là một hộ vệ mà thôi, liền có bộ dáng đố phụ, như vậy bổn vương về sau cưới sườn phi, còn không phải Vương phủ cũng bị nàng đem nháo đến long trời lở đất sao!? Loại nữ tử này bổn vương không cần!"

"Đủ, Tử Tu, bản cung đã từng nói với ngươi, ngươi đều quên, đã thích một nữ tử liền phải toàn tâm toàn ý yêu nàng, tam thê tứ thiếp không phải laf việc nam nhân tốt nên làm."

"Mẫu hậu, trong triều để cân bằng thế lực phải dựa vào hôn sự, đạo lý này ta nghĩ mẫu hậu hẳn là so với ta còn hiểu rõ hơn."

Hắn tự nhiên sẽ không cưới một nữ tử không thương, nhưng hắn cũng sẽ không theo ý Bạch Yêu Nhiêu!

"Mẫu hậu, nếu như không có việc gì ta trước mang theo hộ vệ hồi Vương phủ."

"Trở về đi."

Bạch Yêu Nhiêu một tay nhẹ nhàng ấn huyệt thái dương, tay kia thì nhẹ nhàng day day, nàng biết hiện tại Triệu Tử Tu đã rất nhượng bộ, nếu tiếp tục nháo, mọi người đều sẽ rất khó coi, hơn nữa lần này sự tình thật đúng là không phải lỗi của Triệu Tử Tu, mà là vì Bạch Diên Nhi điêu ngoa tùy hứng.

"Không cho ngươi đi, ta không cho ngươi đi! Triệu Tử Tu, ta không cho ngươi không cưới ta, nếu ngươi không cưới ta, ta liền gả cho thái tử, để Bạch gia trợ giúp thái tử!"

Giờ khắc này Bạch Diên Nhi thật là điên cuồng, nàng thật không ngờ Triệu Tử Tu lại có thể nói nàng như thế.

"Hảo, tốt lắm! Ngươi đã muốn gả liền gả luôn đi!"

Rốt cục, Triệu Tử Tu dừng bước chân, mỉm cười nhìn Bạch Diên Nhi, nhưng đáy mắt lãnh ý rõ rành rành, làm cho người ta nhìn thấy ghê người.

"Không, Tử Tu ca ca, ta không phải ý này, ngươi nghe ta giải thích!"

"Bạch Diên Nhi, ngươi cút về bạch phủ cho ta, ta không muốn ở trong cung nhìn thấy ngươi."

Âm thanh bén nhọn vang lên, hung hăng hét vào tai Bạch Diên Nhi, làm cho nàng toàn thân co rúm lại.


"Cô cô, ta..."

"Cút, ta không phải cô cô của ngươi, Bạch gia không có người như ngươi, ngươi không phải là muốn gả cho thái tử sao, bản cung thành toàn cho ngươi, bản cung sẽ đem chuyện này nói cho bệ hạ, thỉnh bệ hạ tứ hôn!"

Không ai biết, thái tử là tử huyệt của Bạch Yêu Nhiêu, năm đó ở Bạch Yêu Nhiêu mang thai, Triệu Tử Tu chính là mượn lực lượng thái tử trừ bỏ thai nhi trong bụng nàng.

"Không, Hoàng hậu cô cô, ta biết sai rồi, cầu ngài không cần đuổi ta!"

Bạch Diên Nhi biết, Hoàng hậu thật sự tức giận, nếu nàng thật sự gả cho thái tử nhất định sẽ bị gia tộc xoá tên.

Bởi vì tất cả mọi người biết, gia tộc đứng ở phe Lệ Vương, cho nên phản đồ nhất định sẽ bị đuổi ra khỏi gia tộc, nàng không cần, tuyệt đối không cần!

Xem hai người diễn trò khôi hài, Bạch Hiểu Tình khóe miệng hơi hơi cong lên, lạnh lùng khinh thường, đây là tình thân? Thật là ghê tởm! Vì lợi ích bản thân cái gì đều không cần. Thật sự là rất ghê tởm!

"Bạch Hiểu Tình, ngươi vậy mà náo tẩm cung mẫu hậu, sau khi trở về liền phạt ngươi."

Đang lúc Bạch Diên Nhi tức giận Bạch Yêu Nhiêu, nghe xong lời này, trong lòng thư thái rất nhiều, tuy rằng không phải là con trai thân sinh, nhưng cũng dưỡng nhiều năm như vậy, trong lòng dù sao còn có mẫu hậu là nàng.

Nhưng đứng ở bên người Triệu Tử Tu, Bạch Hiểu Tình lại chẳng cho rằng như vậy, tuy rằng lời nói Triệu Tử Tu rõ ràng tức giận như vậy, nhưng nàng lại có thể rõ ràng cảm giác được tức giận này không phải nhắm vào nàng mà là nhắm vào người khác.

Tỷ như Bạch Diên Nhi, còn có... bên cạnh Bạch Diên Nhi là Hoàng hậu nương nương.

Hai người rời xa khỏi tẩm điện Hoàng hậu, có thể nghe thấy Bạch Yêu Nhiêu thét chói tai, xem ra hôm nay Bạch Diên Nhi là chết chắc rồi, bất quá có thể oán ai, ai bảo nàng không sợ chết đụng vào họng súng của Bạch Yêu Nhiêu.

Biết rõ trên thế giới này Bạch Yêu Nhiêu hận nhất là thái tử Triệu Tử Hằng, vậy mà còn muốn ở trước mặt nàng uy hiếp Triệu Tử Tu như vậy, thật là tự làm tự chịu!


"Bạch Hiểu Tình, ngươi đã phát hiện rồi."

Có lẽ là vì trải qua chuyện hôm nay, khẩu khí của Triệu Tử có chút tang thương, cái loại cảm giác này, làm cho người ta không nói nên lời.

Mà Bạch Hiểu Tình nhìn hắn một cái, không trả lời, nàng biết hiện tại Triệu Tử Tu muốn cũng không phải là đáp án của mình, mà là muốn tâm sự, hiện tại điều duy nhất nàng cần làm chính là nghe hắn nói.

"Không cần lo lắng, quan hệ giữa ta với Bạch Yêu Nhiêu cho tới bây giờ cũng không tốt."

Tựa hồ là biết Bạch Hiểu Tình rối rắm điều gì, thanh âm Triệu Tử Tu nhàn nhạt, lại nồng đậm mỏi mệt.

"Ngươi không thích Hoàng hậu."

"Đâu chỉ là không thích, ta thậm chí là hận nàng hận muốn nàng phải chết!"

Cái loại thù hận thấu xương này khiến Bạch Hiểu Tình đứng một bên cũng cảm thấy sợ hãi.

"Không hỏi ta vì sao hận sao?"

Bình thường Triệu Tử Tu đều không thích thuộc hạ nhiều lời, bởi vì nếu không thức thời, càng biết nhiều, sẽ càng nguy hiểm, nhưng hôm nay, Bạch Hiểu Tình thức thời như vậy lại làm cho hắn cảm thấy thật sự không vui, nàng cái gì cũng không hỏi, là vì không muốn hiểu biết bản thân sao?

"Vì sao muốn hận?"

"Vì sao không hận."


Triệu Tử Tu thấp giọng cười, trong tiếng cười không thể bỏ qua hận ý, cái loại này hận khắc cốt ghi tâm này, phảng phất là lúc sinh tử mà vô tình quên mất.

"Nàng cướp đi hết thảy của ta, sinh mệnh mẫu hậu, sủng ái của phụ hoàng, muội muội chưa kịp sinh ra. Thậm chí ngay cả mạng của ta đều thiếu chút bị nàng cướp đi, ngươi nói ta có thể nào không hận?"

"vì sao ngươi lại để nàng sống sót?"

Nàng biết Lệ Vương là hạng người tâm ngoan thủ lạt, hơn nữa thế lực hiện tại của hắn, đối phó Hoàng hậu căn bản là không có vấn đề, một khi đã như vậy, hắn vì sao còn muốn để nàng sống?

"Vì sao không để nàng sống sót, nếu nàng chết dễ dàng như vậy, ta đã từng cảm nhận hết thảy đau đớn sao lại không để nàng có cơ hội cảm nhận, sớm muộn gì cũng có một ngày, ta làm cho nàng biết cái gì là luyện ngục nhân gian! Những đau đớn, khổ sở ta phải chịu, ta đều sẽ để nàng nếm thử một lần."

"Thế nào, cảm thấy ta thật tàn nhẫn?"

Hắn cho tới bây giờ cũng không phủ nhận bản thân tàn nhẫn, vì mẫu hậu báo thù cho dù là chuyện tàn nhẫn hắn đều nguyện ý làm.

"Ta cho tới bây giờ đều chưa từng nói ngươi tàn nhẫn, không cần mỗi một lần làm việc gì đều hỏi ta như vậy, ta là sát thủ, không là dân lương thiện."

Nàng giết người so với Triệu Tử Tu tuyệt đối không thua, thủ đoạn cũng không nhân tình hơn hắn.

"Bởi vì, nếu ta là ngươi, ta có lẽ sẽ càng thêm cực đoan, nếu là vì báo thù cho người quan trọng đối với ta, cho dù mất mạng cũng không sợ."

Chỉ là kiếp trước, tựa hồ cũng không có ai đáng để nàng bảo hộ, chẳng lẽ đây gọi là vận mệnh, nàng cả đời nhất định phải là người cô đơn sao?

Trong giây lát này, Triệu Tử Tu đối Bạch Hiểu Tình tựa hồ có thêm loại cảm tình khác, ngoài việc muốn chinh phục, lại có thêm cảm giác ấm áp.

"Ta vốn cho là ngươi là nữ nhân, hiện tại ta xem như hiểu rõ ta nhìn lầm rồi, ngươi mặc dù có bề ngoài nữ nhân, nhưng tuyệt đối là tâm nam nhân!"

Trong giọng nói có ý chế nhạo nhàn nhạt, rõ ràng làm cho người ta cảm giác được cảm xúc của hắn đã tốt lên rất nhiều.

Hai người trở lại trong phủ, quản gia thấy Triệu Tử Tu, trên mặt như trước còn sót lại một ít cảm giác không vui, quản gia biết hôm nay ở trong cung chắc chắn đã xảy ra chuyện không vui, bằng không, tâm tình chủ tử cũng sẽ không kém như thế.

"Bạch cô nương, lão nô có chút chuyện muốn nói cùng ngươi, có thể cho lão nô một ít thời gian?"


Xem bộ dáng quản gia nghiêm túc, Bạch Hiểu Tình gật đầu, tuy rằng kỳ thực nàng cũng không muốn ở cùng người, nhưng sống ở đây ba năm, cho nên cũng nên tiếp cúc một ít!

"Bạch cô nương, tuy rằng ta cũng không biết ngươi vì sao ở lại bên người chủ tử, thậm chí không biết ngươi là ai, nhưng là ngươi hiện tại bảo hộ chủ tử, cho nên, ta hi vọng có một số việc ngươi có thể biết."

Bạch Hiểu Tình nhìn thật sâu, ánh mắt quản gia thâm thúy làm cho người ta có chút bất an.

"Ta không biết chủ tử hôm nay nói với ngươi bao nhiêu, cũng không biết ngươi có nguyện ý muốn biết hay không, nhưng ta phải nói cho ngươi nghe."

Lão quản gia bất đắc dĩ thở dài, nhớ tới năm đó Vương gia, ai, không nói cũng thế!

"Lão nô đi theo Vương gia được mười mấy năm, cho nên sự tình của Vương gia lão nô toàn bộ đều biết hết, bao gồm việc tiên hoàng hậu qua đời, tất cả những việc này lão nô đều tận mắt thấy, cho nên Vương gia trải qua thống khổ, lão nô so với bất luận kẻ nào đều hiểu rõ hơn."

"Bởi vì sự việc đã xảy ra, Vương gia chán ghét nữ nhân cực độ, nhiều năm như vậy, Bạch cô nương ngươi là người duy nhất tiếp cận được Vương gia, cho nên hi vọng Bạch cô nương hảo hảo chiếu cố Vương gia, kỳ thực Vương gia cũng là một người đáng thương."

Nghe lão quản gia nói, trong lúc nhất thời, Bạch Hiểu Tình không biết phản ứng thế nào, vốn Lệ Vương cùng nàng cũng chỉ có thời gian ba năm quan hệ, mà nàng sẽ có một ngày rời đi, nhưng đối mặt với thỉnh cầu của một lão nhân gia, nàng phải cự tuyệt thế nào đây.

"Bạch cô nương, có lẽ có chút không hiểu được. Nhưng lời lão nô hết thảy đều là thật sự, lão nô không cầu gì khác, chỉ hy vọng Bạch cô nương có thể đối Vương gia tốt một chút."

Xem một lão nhân gia ở trước mặt bản thân nỉ non, Bạch Hiểu Tình không có trả lời, bởi vì đối với nàng mà nói, hứa hẹn là rất quan trọng, một khi hứa hẹn, như vậy, đại biểu sau này liền không thể đổi ý, cho nên nàng không thể hứa hẹn. Chỉ có thể xoay người rời đi.

Chính lúc nàng rời đi, cũng không nhìn thấy nước mắt trên mặt quản gia trong nháy mắt biến mất, cùng lúc đó ám vệ bỗng nhiên xuất hiện.

"Quản gia, ngài thật là càng ngày càng gian trá.Lừa Bạch cô nương như vậy, ngài sẽ không sợ nàng biết sẽ tìm ngài tính sổ, phải biết rằng Bạch cô nương võ công cũng không hề thấp." Thanh âm ám vệ có chút vui sướng khi người gặp họa.

"Hừ, đừng nói tâm tư chủ tử ngươi nhìn không ra, nếu là trước đây có người tới gần chủ tử như vậy, sớm đã chết, hôm nay lúc biết được Bạch cô nương bị tuyên vào cung, lập tức liền tiến cung."

Sự tình hôm nay thậm chí đều ngoài dự kiến của hắn, lúc này đây hắn mới biết được, Bạch cô nương đối với chủ tử là trọng yếu cỡ nào.

Cuối cùng, hai người cùng thở dài, hi vọng chủ tử sớm ngày có thể hiểu rõ cảm tình bản thân, cũng hi vọng Bạch cô nương có thể sớm ngày hiểu rõ tâm chủ tử.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui