Hãn Phi Giá Lâm: Vương Gia Thỉnh Ôn Nhu

Edit: susublue

"Già mồm át lẽ phải." Nàng biết ngay Triệu Tử Tu nhất định sẽ cãi lý, hơn nữa còn muốn chiếm tiện nghi của nàng.

"Ta nào có, ta nói là buổi tối không quấy rầy nàng ngủ, nhưng hiện tại lại là ban ngày, vẫn còn chưa ăn cơm trưa đâu, không phải là có thể chiếm một chút tiện nghi sao." Triệu Tử Tu không nghiêm túc ngồi ở trong xe ngựa ôm lấy Bạch Hiểu Tình.

"Có chuyện này ta muốn hỏi chàng, điểm tâm lần trước ta làm cho chàng ăn ngon không? Nàng nghĩ nếu làm cho Hoàng đế một cái bánh ngọt cỡ lớn chắc cũng không có vấn đề gì, ngược lại rất mới mẻ, nhất định có thể thu hút sự chú ý của nhiều người.

"Ăn ngon lắm, chỉ cần là do nàng làm thì đều ngon." Triệu Tử Tu nghĩ đến tại món điểm tâm lúc trước Bạch Hiểu Tình làm cho mình, chẳng lẽ tối nay nàng muốn làm lại món điểm tâm đó, dienxdafnlequyssdoon như vậy thì thật sự rất tuyệt.

"Thật sự ngon sao? Chàng chắc là chàng không gạt ta chứ, hay là chàng chỉ khen cho có lệ thôi đó?" Không biết có phải vì Triệu Tử Tu muốn lấy lòng nàng nên mới nói như vậy không.

"Thật sự ngon lắm, ta không có lừa nàng, điểm tâm lần trước chúng ta cùng nhau ăn thật sự rất ngon, nhưng mà sau này nàng không làm cho ta ăn nữa, gần đây cũng bận rộn công vụ, tối hôm nay sẽ làm cho ta ăn đúng không?" Triệu Tử Tu bắt đầu vui vẻ.

"Không làm cho chàng ăn." Một câu nói của Bạch Hiểu Tình đã đánh Triệu Tử Tu rơi từ thiên đường xuống địa ngục, không làm cho hắn ăn thì làm cho ai ăn? Chẳng lẽ ở trong lòng nàng còn có người quan trọng hơn mình sao.


"Là phụ hoàng chàng." Bạch Hiểu Tình muốn làm một cái bánh ngọt lớn, như vậy sẽ rất xuất chúng, sau đó sẽ cải tiến toàn bộ ngày sinh nhật.

"Cho phụ hoàng ta? Vì sao không phải là cho ta?" Bây giờ ngay cả phụ hoàng của mình mà Triệu Tử Tu cũng ăn dấm chua, Bạch Hiểu Tình thật sự muốn trợn trắng mắt.

"Bánh sinh nhật có ý nghĩa giống như đào mừng thọ ở thời đại này, ý ta muốn chúc thọ phụ hoàng." Bạch Hiểu Tình biết nhất định hắn sẽ hỏi tận nguồn gốc rễ nên Bạch Hiểu Tình nói nói rõ ràng một lần cho xong.

"Ta biết, dù sao nàng nói ta cũng không hiểu, nhưng chắc là ăn rất ngon." Triệu Tử Tu thật sự nghe không hiểu, nhưng trong lòng vẫn rất kích động.

"Ừ" Bạch Hiểu Tình ở chung với Triệu Tử Tu một khoảng thời gian nên cũng rất ăn ý, có nhiều chuyện không cần phải nói.

"Mấy ngày nay ta rất bận nên không có chú ý đến thái tử, không biết bọn họ lại có quỷ kế gì nữa." Hiện tại Bạch Hiểu Tình vẫn còn lo lắng bè cánh của thái tử sẽ đối phó Triệu Tử Tu.

"Bên kia ta đã sớm bố trí cơ sở ngầm, bây giờ bọn họ đang vội vàng sửa mới tửu lâu, bên người của chúng ta chắc chắn cũng có người của bọn họ.” Triệu Tử Tu biết Triệu Tử Hằng luôn sắp xếp sẵn người ám sát hắn là vì bên cạnh bản thân cũng có người của hắn.

"Phu nhân, nàng đã làm cả đêm rồi, bây giờ đi ngủ đi, ta thật sự rất đau lòng cho nàng." Buổi tối sau khi trở về thì Bạch Hiểu Tình liền nghiêm túc vùi đầu trong phòng, bận rộn làm đủ thứ chuyện, Triệu Tử Tu đi qua xem thử coi nàng viết cái gì, nhưng những nét chữ của Bạch Hiểu Tình hắn đọc không hiểu.

Mặc kệ thế nào, chỉ cần được ở bên cạnh Bạch Hiểu Tình thì Triệu Tử Tu đã rất vui vẻ rồi, nhìn Bạch Hiểu Tình bận rộn, Triệu Tử Tu lại bất cẩn ngủ thiếp đi.

"Chuyện này." Bận rộn nửa ngày Bạch Hiểu Tình mới quay đầu lại nhìn thì lại thấy Triệu Tử Tu đang ngủ, nam nhân thà ngồi ngủ gật trên ghế cứng cũng không muốn về phòng ngủ trên giường, có đôi khi thật sự khiến nàng rất đau lòng.

"Tử Tu, Tử Tu.” Sau khi hết bận Bạch Hiểu Tình thật sự không đành lòng nhìn nam nhân mình yêu ngủ như vậy, vì thế nên mới đánh thức Triệu Tử Tu.

"Ưm, Tình Nhi, nàng hết bận rồi hả, ngủ trên ghế dựa thật sự rất không thoải mái." Lúc Triệu Tử Tu đứng dậy thì cảm thấy tê chân, kết quả thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

Trong phút giây đó Bạch Hiểu Tình tưởng Triệu Tử Tu thật sự ngã nên mới vươn tay đỡ hắn theo bản năng, nàng sợ Triệu Tử Tu thật sự té lăn trên đất.


Nhưng khi nhìn thấy Triệu Tử Tu dựa vào trong lòng mình nở một nụ cười xấu xa thì Bạch Hiểu Tình mới biết bản thân đã bị lừa, bởi vì Triệu Tử Tu biết võ công thì sao có thể dễ dàng ngã như vậy.

"Tự đứng cho vững." Phát hiện mình mắc mưu, Bạch Hiểu Tình đen mặt.

"Không" Triệu Tử Tu rất ngang ngược nhào vào lòng Bạch Hiểu Tình, cảm nhận sự ấm áp.

"Đi ngủ đi." Bạch Hiểu Tình cảm thấy rất bất đắc dĩ, bây giờ cách tốt nhất chính là đi ngủ, như vậy thì nàng mới thoát được.

"Được." Đối với Triệu Tử Tu mà nói, hắn vui nhất là khi nghe thấy những lời này, nó khiến Triệu Tử Tu đang buồn bã ỉu xìu trở nên rất vui vẻ, ôm lấy Bạch Hiểu Tình chạy ra bên ngoài.

“Chàng muốn mang ta đi đâu." Sau khi nàng nói đi ngủ thì Triệu Tử Tu lại vui vẻ giống như được nạp điện, ôm nàng chạy ra bên ngoài.

"Quên đi, ta vẫn chưa muốn ngủ, ta nhớ ra là bột mì đã lên men xong rồi, ta muốn đi làm bánh ngọt." Bị Triệu Tử Tu ôm lên giường thì nhất định nguyên một ngày sẽ không xuống giường được.

"Thật sự không buồn ngủ sao?" Chẳng lẽ người nàng làm bằng sắt ư? Thức như vậy rồi mà không muốn ngủ, Triệu Tử Tu không phải là một người tham ngủ, nhưng nhìn nữ nhân của mình khổ cực như vậy, hắn vẫn hi vọng nàng có thể nghỉ ngơi một chút.

"Không cần, bây giờ ta không còn nhiều thời gian, sinh nhật Hoàng đế sắp tới rồi, nếu muốn khách điếm được thuận lợi khai trương thì chỉ có thể dựa vào hắn." Có được người nổi tiếng làm hậu trường thì tương lai sẽ rất thuận lợi.


"Được rồi, nhưng chúng ta vẫn nên nghỉ ngơi một chút, ta không hy vọng lúc nàng tham gia yến hội sẽ té xỉu vì mệt." Tuy rằng Bạch Hiểu Tình kiên trì, nhưng Triệu Tử Tu vẫn ôm Bạch Hiểu Tình đi vào phòng mình.

"Không nên động đậy, ngủ một lát là được rồi, sẽ không mất quá nhiều thời gian." Ôm Bạch Hiểu Tình lên giường, dien;daffn*lle#quydo0n Triệu Tử Tu cũng nằm bên cạnh nàng nhắm hai mắt lại, Bạch Hiểu Tình vốn muốn giãy dụa, nhưng nghe thấy những lời này của Triệu Tử Tu thì trong lòng bỗng nhiên khác thoải mái.

"Tình Nhi, ôm nàng ngủ thật sự rất thoải mái." Không biết là đang nói nói mớ hay là thật sự lẩm bẩm, lúc Bạch Hiểu Tình sắp ngủ bỗng nhiên nghe thấy Triệu Tử Tu nói thầm bên tai mình như vậy thì trong lòng cực kỳ ấm áp, thân thể bắt đầu lui vào trong ngực hắn.

"Ta cũng vậy." Bạch Hiểu Tình chậm rãi nhắm mắt lại, nằm trong lòng Triệu Tử Tu từ từ ngủ.

"Oa, bánh ngọt nàng làm thật sự rất xinh đẹp, không biết hương vị ra sao?" Khi Triệu Tử Tu ngủ dậy thì đã phát hiện ra chiếc bánh xinh đẹp trước mắt, hắn cũng đoán được đây hẳn là bánh ngọt mà Bạch Hiểu Tình nói.

"Đây chính là kinh hỉ cho buổi thọ yến, phụ hoàng chàng nhất định sẽ thích." Ánh mắt của Triệu Tử Tu và phụ thân hắn cũng tương đối giống nhau.

"Tốt lắm, không có gì tốt hơn cái này." Triệu Tử Tu xúc động mơ tưởng muốn được ăn thử một miếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui