Hãn Phi Giá Lâm: Vương Gia Thỉnh Ôn Nhu

Edit: susublue

"Ta thấy hoa khôi cũng không có tài năng gì hơn trò này, vẫn không bằng nhan sắc của ngươi." Triệu Tử Hằng cười nói.

"Gia, ngươi thật xấu." Nữ nhân bên cạnh thẹn thùng vùi đầu trước ngực Triệu Tử Hằng.

Triệu Tử Việt có chút không hiểu, sao hoàng huynh có thể trợn mắt nói dối như vậy, hai nữ nhân đầy bôi trát đầy son phấn này sao có thể so với Bạch Hiểu Tình, tuy rằng Triệu Tử Việt không thích Bạch Hiểu Tình, nhưng lại không thể không thừa nhận nàng ta không tệ, còn rất có khí chất, dù là ai cũng không thể tưởng tượng được lúc này nàng lại là nữ tử thanh lâu.

Nhưng thật ra Bạch Hiểu Tình cũng không phải người ở thanh lâu, đương nhiên Triệu Tử Việt và Triệu Tử Hằng biết Bạch Hiểu Tình đến thanh lâu là có mục đích, tuyệt đối không hề đơn giản.

"Tiểu thư, có rất nhiều công tử nói muốn gặp ngươi." Tiểu Phấn kích động chạy vào nói.

" Tiểu Phấn, ngươi còn không biết quy củ của ta sao." Sao nàng có thể lén gặp những người đó, nếu để Tử Tu đã biết thì nàng sẽ chết chắc.

Bạch Hiểu Tình cảm thấy càng lúc mình càng để ý nam nhân kia, lòng luôn trầm luân vào đó không kiềm chế được, có cảm giác nói không nên lời, nếu hắn biết trong lòng nàng nhớ thương hắn thì nhất định khóe miệng sẽ cười đến rách luôn.

"Dạ biết, tiểu thư yên tâm, Tiểu Phấn sẽ giải quyết giúp người." Tiểu Phấn nghiêm túc nói.

"Ha ha, nha đầu nhà ngươi, Tiểu Phấn, lấy hồ sơ ghi chép về các cô nương trong Vạn Xuân Các đến đây cho ta."

Nước xa không cứu được lửa gần, Bạch Hiểu Tình cảm thấy vẫn nên chọn vài cô nương trong Vạn Xuân Các sẽ tốt hơn, dù sao nhan sắc của bọn họ cũng không tệ, diễn[dannlle3quyssdo0n trong lòng nàng biết người Vạn Xuân Các không hề thích nàng, nàng phải tìm cơ hội kéo gần quan hệ, nắm bắt lòng người mới được.

" Hồ sơ? Hồ sơ gì." Tiểu Phấn vẫn chưa hiểu, dù sao những từ ngữ này lọt vào tai nàng vẫn có chút xa lạ.


"A, chính là tin tức." Bạch Hiểu Tình bất đắc dĩ nói.

"Thật xin lỗi tiểu thư, đầu óc Tiểu Phấn không thông minh, không hiểu nhanh được." Tiểu Phấn ngây ngốc nói.

"Không sao, ngươi lui xuống trước đi."

Tiểu Phấn rất đơn thuần, nhưng không phải là nàng không đối phó được những người có tâm kế, chỉ là nàng không muốn tìm phiền phức thôi, Bạch Hiểu Tình cảm thấy mình cần người thông minh, nhưng người này nàng phải tự mình đi khai quật.

Triệu Tử Việt và Triệu Tử Hằng chậm chạp chưa tới tìm nàng, Bạch Hiểu Tình còn cho rằng hai người này thật sự đến dạo kỹ viện, nhưng như vậy hình như cũng hơi trắng trợn, dù sao hôm nay quan to khách quý đến không ít, nếu truyền vào trong cung thì danh dự cũng không tốt, Bạch Hiểu Tình thầm nhạo báng ý tưởng này của bọn họ.

Nhưng mọi chuyện vẫn như dự đoán lúc trước của Bạch Hiểu Tình, cho nên khi Triệu Tử Hằng và Triệu Tử Việt đến tìm nàng thì Bạch Hiểu Tình cũng không thấy bất ngờ.

Nhưng lại khiến Thẩm Vạn Xuân bất ngờ, rốt cục bọn họ là ai mà lại có thể khiến Bạch Hiểu Tình gặp bọn họ, phải biết rằng Bạch Hiểu Tình có quy tắc là không lén gặp khách.

Dù Thẩm Vạn Xuân có gan lớn bằng trời cũng không dám trêu chọc Lệ Vương, đương nhiên Thẩm Vạn Xuân cũng không biết hai người này là Thái tử và Thành Vương.

"Không ngờ Thái tử điện hạ và Thành Vương điện hạ cũng có ham thích này." Bạch Hiểu Tình ngồi trước chiếc bàn gỗ tròn trong phòng, nhấc ấm trà lên rót đầy ba ly đã chuẩn bị từ trước.

"Chúng ta cũng không ngờ hoa khôi của Vạn Xuân Các lại là ngươi." Thành vương thấy Bạch Hiểu Tình bình thản thì trong lòng lại trùng xuống.

"Phải không, lễ vật hôm qua chắc là Thành vương điện hạ rất vừa lòng."

Từng câu nói của Bạch Hiểu Tình đều vạch trần chuyện xấu của Triệu Tử Việt, mà Triệu Tử Việt cũng rất xấu hổ, nhớ tới chuyện ngày hôm qua, trong lòng còn có chút buồn nôn, nữ nhân độc ác này.


Thái tử cũng đã nghe nói đến chuyện này, cho nên hôm nay mới đi cùng Thành Vương đến đây.

"Bạch Hiểu Tình, ngươi thân là Lệ Vương phi vậy mà lại ở thanh lâu làm hoa khôi, không sợ người trong thiên hạ nhạo báng sao, nếu truyền vào trong cung ngươi cảm thấy sẽ thế nào, bản thân ngươi mất mặt thì thôi, nhưng đừng hại Lục hoàng đệ." Triệu Tử Hằng châm chọc.

"Sao? Không ngờ Thái tử điện hạ lại quan tâm Tử Tu như vậy, thật đúng là huynh đệ tình thâm."

Trong giọng nói của Bạch Hiểu Tình đầy ý chế giễu, hắn đang uy hiếp nàng sao? Thật là buồn cười, Bạch Hiểu Tình nàng đã dám làm thì sẽ không sợ người ta dị nghị, hơn nữa mục đích nàng làm như vậy Tử Tu cũng biết, hai người này thật đúng là thông minh, không ngờ một người là Thái tử, một người là Vương gia mà chỉ số thông minh cũng chỉ tới đó.

“ Đây không phải chuyện của ngươi, Bạch Hiểu Tình, nếu như ngươi tình nguyện quy thuận ta, như vậy chuyện ngươi ở Vạn Xuân Các ta sẽ không hé răng nói một chữ nào, nếu không chuyện này truyền đến tai phụ hoàng thì đừng trách ta không nhắc nhở ngươi."

Người thông minh như Bạch Hiểu Tình, Thái tử luôn muốn nàng quy thuận bản thân, hơn nữa chỉ cần là thứ của Triệu Tử Tu thì hắn nhất định phải cướp về tay.

"Thái tử điện hạ, ngươi không biết là lời nói của ngươi rất buồn cười sao? Bạch Hiểu Tình ta chưa bao giờ nói lần thứ hai, những gì ta đã quyết định cũng chưa bao giờ đổi ý." Bạch Hiểu Tình kiên định nói.

Thấy Bạch Hiểu Tình ngồi một chỗ không hề lo lắng, nếu là nữ nhân khác đã sớm cúi đầu xưng thần với hắn rồi, hắn không quen nhìn khí thế cao ngạo của Bạch Hiểu Tình, thật ra một nửa nguyên nhân nữa là tham vọng chinh phục của nam nhân.

“Nhưng cũng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, hôm nay các ngươi không kiêng nể ra vào thanh lâu, chuyện này cũng không tốt đẹp gì hơn việc ta ở thanh lâu, ta thấy người nhận ra ta không nhiều bằng Thái tử và Thành vương đâu."

Bạch Hiểu Tình nói như vậy hai người mới nghĩ tới, hôm nay toàn quan viên triều đình tới nơi này, tuy rằng không ai đến chào hỏi, nhưng trong lòng mọi người đều biết rõ, dù là tránh mặt nhưng không biết sau lưng sẽ nói như thế nào.

"Hừ, Bạch Hiểu Tình ngươi đừng đắc ý quá sớm, sớm muộn gì cũng có một ngày ngươi đến quỳ xuống cầu xin ta." Triệu Tử Hằng nói xong liền thở phì phò phất tay áo rời đi, Triệu Tử Việt thấy thái tử đi rồi cũng đuổi theo sát phía sau.


Bạch Hiểu Tình hừ lạnh, ai cầu ai còn không biết đâu, kiếp này Bạch Hiểu Tình nàng chưa từng cầu xin ai cái gì.

"Hoàng huynh, chuyện này làm sao bây giờ." Ra khỏi thanh lâu lên xe ngựa, Thành Vương mới lo lắng hỏi, không ngờ trộm gà không thành còn mất cả nắm gạo.

"Không cần lo lắng, những người đó không dám nói gì đâu, huống chi chúng ta cũng không làm gì cả." Ngoài miệng thì Triệu Tử Hằng nói như vậy nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng, dù sao hiện tại phụ hoàng có thành kiến rất lớn với hắn, hơn nữa Bạch Hoàng hậu luôn luôn hi vọng Triệu Tử Tu trở thành thái tử, bất cứ lúc nào địa vị của hắn cũng có thể mất.

Sở dĩ Triệu Tử Hằng cứ bám lấy Bạch Hiểu Tình không tha là vì muốn lợi dụng Bạch Hiểu Tình để củng cố địa vị của mình, trợ giúp hắn thuận lợi đăng cơ, hắn tin tưởng nếu Bạch Hiểu Tình tình nguyện quy thuận hắn thì nhất định hắn sẽ có được lực lượng như vậy.

Bạch Hiểu Tình nhìn trà lạnh trên bàn, thật đáng tiếc, đây chính là trà Thiết Quan Âm tốt nhất.

Cứ tới đêm khuya yên tĩnh, Bạch Hiểu Tình đều sẽ ngồi lẳng lặng viết thư cho Triệu Tử Tu, cũng chỉ có lúc này nàng mới có thể kể ra nỗi nhớ nhung trong lòng mà không cần kiêng nể điều gì.

Bạch Hiểu Tình cảm thấy chuyện này giống như việc viết viết thư tình lúc học trung học vậy, bởi vì mỗi ngày ảnh vệ đều sẽ báo cáo chuyện nàng làm gì, dien;dannllequys*do0n gặp ai cho Triệu Tử Tu biết, lúc trước nàng cật lực phản đối việc Triệu Tử Tu xâm phạm quyền tự do của nàng nhưng cuối cùng vẫn không có hiệu quả.

"Hai người các ngươi thật đúng là trẻ con, chuyện cũ rích như viết thư tình mà cũng làm được." Không biết từ lúc nào mà Phượng Nghiêu đã ngồi ở trong phòng Bạch Hiểu Tình.

"Ngươi hâm mộ hay ghen tỵ mà cứ ăn no liền chạy đến đây vậy." Thật ra Bạch Hiểu Tình đã sớm biết Phượng Nghiêu đến đây, tuy rằng nam nhân này cứ đến rồi lại đi.

Đúng vậy trong lòng hắn hâm mộ, ghen tị, nhưng hắn phải làm thế nào đây, trong lòng nàng đều là người kia, ở đó làm gì còn chỗ cho hắn.

"Ta thật không biết vì sao ngươi lại muốn tới đây làm hoa khôi thanh lâu, không biết là chuyện này có gì tốt cho Triệu Tử Tu nữa." Phượng Nghiêu tỏ vẻ không hiểu, nhưng thật ra trong lòng hắn lại hiểu hơn bất cứ ai.

"Phượng đại các chủ cũng có lúc không thông minh."

"Ta không phải thần tiên."

"Nói đi, đến có chuyện gì, nói xong rồi thì cút đi." Bạch Hiểu Tình không chút khách sáo nói.


Phượng Nghiêu cảm thấy nữ nhân này càng lúc càng không đặt hắn vào mắt.

"Ta tới là muốn tạm biệt ngươi, bản thân ngươi phải cẩn thận một chút, ta muốn đi giúp Lệ Vương."

Chiến sự cũng không quá thuận lợi, Phượng Nghiêu thật sự lo lắng cho Triệu Tử Tu, cho nên muốn đi giúp Triệu Tử Tu một tay. Thật ra cấu tạo của Vạn Xuân Các Phượng Nghiêu đã sớm nắm rõ, nhưng nếu cái gì hắn cũng nói cho Bạch Hiểu Tình biết thì sẽ không vui nữa, nhưng hắn sẽ luôn bảo vê bên cạnh nàng.

Từ sau khi Phượng Nghiêu hiểu rõ tâm tư của mình thì cũng đối xử với Bạch Hiểu Tình khác đi, thật ra hắn luôn ở một nơi bí mật gần đây, nơi mà Bạch Hiểu Tình cũng không biết.

"Ngươi có ý gì." Bạch Hiểu Tình không biết ý của Phượng Nghiêu là gì.

Nàng lo lắng cho Triệu Tử Tu, nghe thấy Phượng Nghiêu nói như vậy thì có vẻ tình hình chiến sự ở phía Nam không được tốt lắm, nhưng Phượng Nghiêu kêu mình cẩn thận một chút, chẳng lẽ hắn biết được chuyện gì sao.

"Nghe ta là được, ta đi trước đây." Nói xong thì không thấy bóng người đâu nữa.

Xem ra ảnh vệ có chuyện giấu diếm nàng, nhất định là do Triệu Tử Tu dặn dò, nhưng Bạch Hiểu Tình cũng không nói, nàng biết Triệu Tử Tu sợ nàng lo lắng, nàng tin tưởng, hắn sẽ vì nàng mà sống sót trở về.

Lời nói của Phượng Nghiêu khiến trong lòng Bạch Hiểu Tình có rất nhiều nghi hoặc, nghe giống như là có liên quan đến Vạn Xuân Các vậy, nhưng rốt cục Vạn Xuân Các này cất giấu cái gì.

Bạch Hiểu Tình cũng không quá lo lắng chuyện của Triệu Tử Hằng và Triệu Tử Việt, ở trong mắt nàng, sự uy hiếp của hai nam nhân kia cũng không phải quá lớn, hôm nay dám đến uy hiếp nàng quả thực là quá coi thường nàng rồi.

Hoàng thượng đứng về phe của Triệu Tử Tu, cho nên chuyện này trong lòng Hoàng thượng đã sớm có chuẩn bị, bởi vì Triệu Tử Tu cũng đã nói rõ tình huống, hoàng đế nghe xong cũng thấy rất có đạo lý, nhưng vẫn cảm thấy Bạch Hiểu Tình phải hy sinh quá lớn, cho nên Bạch Hiểu Tình cũng không lo lắng gì cả.

Huống chi dù hoàng đế không biết thì nàng cũng không sợ người ta nói, nàng đã sớm chuẩn bị tinh thần rồi, tóm lại chuyện nàng đã muốn làm thì tuyệt đối không cho phép thất bại.

Muốn hồ sơ của các cô nương ở Vạn Xuân Các thì nhất định phải thông qua Thẩm Vạn Xuân, Vạn Xuân Các không phải là nơi tùy tiện thu nhận người có lai lịch bất minh, tất nhiên Bạch Hiểu Tình biết chuyện này nên mới kêu Tiểu Phấn đi tìm hồ sơ giùm mình.

Mà Thẩm Vạn Xuân lại không hiểu Bạch Hiểu Tình muốn tin tức của các cô nương để làm gì, Bạch Hiểu Tình cảm thấy có đôi khi Thẩm Vạn Xuân rất thông minh nhưng đôi khi lại ngu ngốc, nhưng người như vậy là đám sợ nhất, không ai đoán được suy nghĩ của hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui