Sáng sớm hôm sau lúc thức dậy, Bạch Hiểu Tình nhìn hai người đứng ở trước cửa phòng mình, không nhịn được khẽ cười thành tiếng, hai người này không phải hôm qua đã rượt đuổi nhau sao, sao bây giờ lại thành bộ dạng này?
Tất nhiên, Bạch Hiểu Tình đã quên mất hành động vĩ đại của mình, nếu không phải vì nàng, bọn họ sao có thể ăn mặc rách rưới như vậy.
"Bạch cô nương, ngươi còn cười, nếu như không phải vì ngươi, chúng ta sẽ biến thành bộ dạng này sao?"
Nhìn bộ dáng Bạch Hiểu Tình cười trộm, Chu Thái Bình buồn bực, hắn thật không ngờ Bạch Hiểu Tình lại quên toàn bộ chuyện ngày hôm qua!
"Ta? Liên quan gì đến ta?"
Lời này của Bạch Hiểu Tình chứng minh rằng toàn bộ chuyện ngày hôm qua nàng đều đã quên, như vậy sao có thể làm hắn không phiền não được!
"Bạch tỷ tỷ, ngươi quên sao, đêm qua ta tới tìm ngươi, ngươi để cho người kia đuổi ta về, ngươi nhìn hắn đi, lớn như vậy còn khi dễ một đứa trẻ như ta."
Lôi Thiên Vũ nói đến cực kỳ ủy khuất, giống như hắn mới là người bị hại, có trời biết vết cào trên mặt Chu Thái Bình và dấu răng trên tay hắn là kiệt tác của ai.
"Ngươi!"
"Muốn ầm ĩ thì ra ngoài mà ầm ĩ!"
Tất nhiên Bạch Hiểu Tình đã chịu đủ hai người suốt ngày huyên náo này rồi, nếu bọn họ mà còn gây gổ, nàng tuyệt đối sẽ bị làm phiền đến chết, cho nên, trực tiếp đuổi người!
Nghe thấy lời nói của Bạch Hiểu Tình, hai người lập tức ủ rũ, nữ nhân này, thật sự rất vô tình!
"Bạch tỷ tỷ, hôm nay chúng ta ra ngoài đi dạo được không, ở sơn trại thời gian dài như vậy, phụ thân đều không cho ta ra ngoài, hiện tại thật vất vả lắm mới đi ra được, ngươi đi theo ta đi!"
Nói đến cùng vẫn là tâm tính của tiểu hài tử, nghĩ tới sắp được đi chơi, hắn cũng không thèm để ý đến việc khác.
"Muốn đi dạo?"
Ở Ngũ Họa sơn vài ngày, Bạch Hiểu Tình cũng đã điều tra một chút, thật sự không tìm được manh mối gì, cho nên nàng mới nghĩ trở về Bình thành.
Bây giờ đi điều tra thêm một chút cũng tốt!
Nhưng đi với tiểu tử Lôi Thiên Vũ này thì không thích hợp để điều tra, chỉ cần hắn đi theo sẽ lôi kéo Bạch Hiểu Tình chạy loạn khắp nơi, nàng làm sao có thể điều tra!
"Bạch tỷ tỷ, ngươi nhìn bên kia đi, sao lại có nhiều người vây quanh như vậy."
Ba người một đường vừa đi vừa đùa, lúc nhìn thấy một đám người vây ở bên đó, Lôi Thiên Vũ vẫn là tiểu hài tử, thấy trường hợp như vậy tất nhiên rất hiếu kì, nhưng Bạch Hiểu Tình cũng chỉ nhíu mày, náo nhiệt như vậy nhất định không có cái gì tốt!
"Đi, Bạch tỷ tỷ, chúng ta qua đó nhìn xem, nói không chừng lại có cái gì vui ở đó!"
Nói xong, Lôi Thiên Vũ liền kéo tay Bạch Hiểu Tình chen lấn vào trong đám đông, rốt cục cũng xuyên qua đám người đứng ở hàng đầu, cũng may hiện tại Bạch Hiểu Tình mặc nam trang, bằng không thật sự có chút bất tiện.
Ngay khi hai người chen vào đám đông, không lâu sau, Chu Thái Bình cũng đi theo, nhưng lại lạc nhau, trên đường náo nhiệt như vậy sẽ rất khó tìm.
Chen vào bên trong, Bạch Hiểu Tình và Lôi Thiên Vũ đồng loạt nhíu nhíu mày, bọn họ đều không ngờ sẽ nhìn thấy tình huống như vậy.
Bán mình táng phụ!
Một nữ tử tuyệt mỹ quỳ trên mặt đất, khóc như mưa, làm cho người ta không thể không thương tiếc, nhưng Bạch Hiểu Tình và Lôi Thiên Vũ lại không hề có cảm giác.
Bọn họ một người là sát thủ lãnh huyết, một người là sơn tặc có thói quen giết người cướp của, đối với tình huống nhỏ này sao có thể có cảm giác được, hơn nữa nhìn thấy thiếu nữ khóc thành bộ dạng này chẳng những không đồng tình, còn có thêm vài phần chán ghét.
Nhất là Bạch Hiểu Tình, nàng có thể khẳng định một hồi tuyệt đối sẽ xuất hiện một nam nhân thèm nhỏ dãi sắc đẹp của nàng, sau đó cô nương này liều sống chết không theo, cảnh tượng như vậy xuất hiện rất nhiều, nàng nhìn đến nỗi cảm thấy có chút phiền chán.
Quả nhiên, không ngoài dự đoán, có một nam tử tai to mặt lớn xuất hiện, tình tiết quá mức cũ kỹ làm Bạch Hiểu Tình trợn mắt, chẳng lẽ không có tình tiết nào khác sao?
Quả nhiên, nam nhân kia sau khi xuất hiện liền ném xuống một xấp ngân phiếu, nói muốn đem tiểu cô nương này về nhà làm tiểu thiếp thông phòng.
"Không, ta không cần."
Thiếu nữ quỳ trên mặt đất khóc như mưa, rõ ràng là không đồng ý đi theo người này, khi nàng thấy Bạch Hiểu Tình đang đứng ở hàng trước, hình như nhìn thấy một tia hi vọng, nhào tới bên người Bạch Hiểu Tình.
"Công tử, cầu xin công tử cứu ta!"
Nàng lôi kéo vạt áo Bạch Hiểu Tình, khóc rất thảm thiết, "Công tử, cầu ngươi cứu ta, ta nguyện ý làm trâu làm ngựa cho người."
Nghe lời thiếu nữ nói, Bạch Hiểu Tình chỉ nâng khóe miệng, nhẹ nhàng cười, vẫn chưa trả lời, mà lui về phía sau một bước, tất nhiên là không muốn liên lụy.
Mọi người vây xem thấy động tác của Bạch Hiểu Tình, trong lòng đều giận dữ, tức giận mắng Bạch Hiểu Tình không có tình người.
"Vị cô nương này, vị công tử kia cũng không muốn giết ngươi, tại sao phải cứu mạng?"
Trong nháy mắt, người chung quanh đều sửng sốt, đúng vậy, cũng không phải muốn mạng của nàng, tại sao phải kêu cứu mạng, nhưng làm tiểu thiếp một nam nhân tai to mặt lớn như vậy, một thiếu nữ như hoa như ngọc thật sự có chút không tiếp nhận được.
"Công tử, ta không muốn làm tiểu thiếp, ta chỉ muốn bán mình táng phụ. Ta..."
"Vị cô nương này, ngươi đã nói là bán mình táng phụ, cần gì phải chọn lựa, nếu thật tâm muốn bán mình táng phụ, cho dù là bán vào thanh lâu cũng có thể. Ta xem bộ dạng cô nương không phải là muốn bán mình táng phụ, mà là muốn tìm cho bản thân một lang quân như ý đi!"
Bạch Hiểu Tình không khách sáo nói, nhưng cũng không sai, dù sao nếu muốn bán mình táng phụ, như vậy bán cho ai, bán thế nào đều sẽ tỏ vẻ thờ ơ, mà nàng ta lại còn muốn chọn người mua?
Những lời này làm sắc mặt nữ tử cực kỳ khó coi, nhưng cũng không phản bác, dù sao sự thật chính là như thế, hiện tại nàng có chút hối hận cầu cứu vị bạch y công tử này, nàng thật không ngờ với sắc đẹp của bản thân vẫn còn có người không muốn mua.
Kỳ thực nếu hôm nay đổi lại là một nam nhân, có khả năng sẽ trợ giúp nàng, chỉ tiếc nàng lại chọn Bạch Hiểu Tình.
"Để sau đi, vị cô nương này đã không muốn, như vậy ta bỏ tiền thay nàng chôn cất phụ thân, hơn nữa nàng cũng không cần thiết bán mình!"
Một bên Chu Thái Bình nhìn không được, hắn thật sự không tin Bạch Hiểu Tình lại là một người lãnh huyết như vậy, cho dù đã từng là sát thủ cũng không thể có bộ dạng này?
Bạch Hiểu Tình nhìn hắn một cái, trong mắt mang theo một tia thâm thúy, ha ha, ý của Chu Thái Bình thật sự không bình thường, tự chuốc họa vào thân cũng làm, nàng thật không biết nên nói gì cho phải, nhưng cô nương này...
Nghe được lời nói của hắn, tên công tử tai to mặt lớn kia tất nhiên sẽ không thuận theo, nhưng vài người đã bị Chu Thái Bình giải quyết, không thể không nói, tuy rằng hắn thoạt nhìn không đáng tin, nhưng trên thực tế võ công cũng không tệ.
Chỉ là, người này, tuy rằng võ công không tệ, nhưng ánh mắt lại không tốt, nàng và Lôi Thiên Vũ đều nhìn ra nàng ta có vấn đề, sao hắn lại không nhìn ra?
"Đa tạ công tử, nhưng tiểu nữ tử đã nói bán mình táng phụ, cầm tiền của công tử, tất nhiên sẽ đi theo công tử làm nô tì."
Thiếu nữ kiên định nói, nhưng lại khiến Chu Thái Bình thay đổi sắc mặt, hắn chẳng qua chỉ muốn trợ giúp nữ nhân số khổ này, chưa từng có ý nghĩ gì khác, sao nàng ta lại không có nhãn lực như vậy.
Cuối cùng, mặc kệ Chu Thái Bình nói như thế nào, sau khi nàng ta an táng phụ thân của mình vẫn là đi theo Chu Thái Bình, theo lời của nàng, bản thân hiện tại đã là người của Chu Thái Bình, đương nhiên phải đi theo bên cạnh hắn.
Chỉ là, Bạch Hiểu Tình biết sự tình không đơn giản như vậy, mục đích cuối cùng của nàng ta hình như không phải là Chu Thái Bình, mà là nàng!
Tuy rằng không biết vì sao mình lại có cảm giác này, nhưng nó lại rất rõ ràng.
"Quên đi, chúng ta trở về nghỉ ngơi, ta cũng có chút mệt mỏi."
Bạch Hiểu Tình hơi thở dài một tiếng, một ngày này bọn họ đi theo bên cạnh, một chút tin tức cũng đều không có, làm cho nàng rất bất đắc dĩ, hơn nữa Bạch Hiểu Tình cũng không phải người thích đi dạo phố, bây giờ có thể quay về, tất nhiên nàng sẽ không tiếp tục ở đây.
Ban đêm, mệt mỏi một ngày Bạch Hiểu Tình nhìn gì đó trong tay xong chuẩn bị nghỉ ngơi, lại cảm giác được nguy hiểm.
Bỗng nhiên, khóe miệng gợi lên một tia cười lạnh, quả nhiên chính là người kia, nàng chỉ biết mục đích của nàng ta tuyệt đối là mình, tuy rằng cũng không biết vì sao, nhưng hiện tại đã biết rõ, thiếu nữ kia tới để ám sát nàng!
Nhẹ nhàng tránh ở sau cửa, thu lại hô hấp, trong nháy mắt, trong phòng yên tĩnh hẳn đi, giống như không có người nào bên trong, làm cho người ta cảm thấy có chút kỳ quái.
Hiển nhiên, nữ tử cũng bị mê hoặc, có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn chậm rãi đến gần cửa, nàng không ngờ lúc này Bạch Hiểu Tình vẫn còn tỉnh táo.
Tất nhiên, nàng không biết thời gian Bạch Hiểu Tình nghỉ ngơi, đối với người cổ đại, lúc này chắc chắn đã đi ngủ, nhưng đối với Bạch Hiểu Tình là người hiện đại mà nói, giờ này so với ban ngày không có gì khác.
Cửa lặng lẽ mở ra một khe hở nhỏ, một làn khói mê chậm rãi lan rộng toàn bộ căn phòng. Khóe miệng Bạch Hiểu Tình mỉm cười, lần này so với lần trước chuyên nghiệp hơn, dùng thứ tốt trong cung, nhưng bởi vì như vậy, nàng mới biết thêm sau lưng nữ nhân này có người khác thao túng.
Ngay lúc đối phương nghĩ Bạch Hiểu Tình đã mê man, nàng nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào, không phát ra một chút tiếng động nào.
Quả nhiên, lần này là cao thủ, đáng tiếc, lại muốn giết nàng.
"Nói đi, ngươi muốn chết kiểu nào, ta sẽ thành toàn cho ngươi, hiếm khi có người có can đảm đến ám sát ta, ta nhất định sẽ cho ngươi chết toàn thây."
Bỗng nhiên một thanh âm truyền đến làm thân thể đối phương cứng đờ, cảm giác được trên cổ truyền đến sát ý, nàng mới biết kế hoạch của mình thất bại, Bạch Hiểu Tình đã sớm phòng bị nàng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...