"Vương gia, đêm qua. . . . . . Khụ khụ. . . . . ." Đình Vân không biết có nên nói hay không .
Tuyệt sắc nam tử cười rất xinh đẹp , lại mang theo chút nguy hiểm : "Đêm qua như thế nào?" Xem bộ dạng này của Đình Vân , chỉ biết sẽ không có chuyện gì tốt!
Quả nhiên. . . . . ."Nghe nói, đêm qua thời điểm tam vương gia tắm rửa , tam vương phi đi nhìn lén, sau đó. . . . . . Nghe nói là sau đó dục hỏa khó nhịn, rồi sau đó phá cửa phòng mà vào, đem tam vương gia thân không mảnh vải áp ở dưới thân. . . . . ." Đình Vân nói tới đây, thật sự không đành lòng , tam vương gia thật sự là đáng thương! Mà giờ đây,chuyện này lại thành đề tài trong lúc trà dư tửu hậu của tất cả dân chúng trong kinh thành !
Đôi mắt tà mị của Hiên Viên Vô Thương nhíu lại, khuôn mặt như cánh hoa đào ý cười dạt dào, lại làm cho Đình Vân sau lưng lông tơ dựng đứng, bình thường vương gia nhà bọn họ mà lộ ra biểu cảm này , chứng tỏ. . . . . . Rất tức giận!
"Vương gia, ngài có phải cũng thật đồng tình tam vương gia phải không , tam vương phi thật sự là hơi quá đáng!" Đình Vân thật lòng vì Hiên Viên Ngạo mà bất bình!
"Đúng vậy! Tam nhi thật sự hơi quá đáng!" Trên môi mỏng như cánh hoa đào ý cười càng sâu, nữ nhân này, hôn hắn, làm hắn động tâm, cũng nói đối hắn phụ trách, thế nhưng còn dám đi nhìn lén Ngạo tắm rửa! Còn đem Ngạo áp ở dưới thân? !
Thật to gan!
"Cẩn thận quan sát hành động hướng đi của tam vương phi , một chút cũng không thể lơi lỏng !" Giọng nói rất có từ tính vang lên, xem ra hắn phải cấp cho nha đầu kia một chút giáo huấn rồi.
Đình Vân giựt giựt khóe miệng, vương gia, đó là vương phi của tam vương gia a, chúng ta như vậy chú ý làm cái gì?
"Vâng !" Đình Vân tuy rằng không nói gì, nhưng vẫn là ngoan ngoãn trả lời.
"Chỉ cần nàng ra khỏi tam vương phủ, phải đến thông báo." Nha đầu kia, tuyệt đối không đợi ở trong vương phủ được!
Đình Vân co rúm lại một chút, nói ra phỏng đoán của bản thân : "Vương gia, tam vương phi ra vương phủ đến thông báo ngài làm cái gì? Người tưởng thay tam vương gia giáo huấn nàng?"
"Quả thật muốn giáo huấn nàng!" Bất quá không phải vì Ngạo, còn nửa câu sau , chưa nói.
Đình Vân vừa nghe, thâm sâu chấp nhận, vị tam vương phi này quả thật hẳn là nên giáo huấn, rất không đem tam vương gia mà vương gia đau nhất chiều chuộng nhất để vào mắt rồi ! Vì thế lớn tiếng đáp: " Vâng !"
Đợi Đình Vân bước ra khỏi , kia bạch y thiên hạ xoay người, một chưởng nhẹ nhàng chụp đến bàn , bàn kia nhưng trong nháy mắt một cái dập nát! Khuôn mặt tuyệt sắc như cánh hoa đào , tươi cười tà mị lại càng thêm xinh đẹp. . . . . .
Ngón tay thon dài vươn ra , lau đi bọt máu bên môi , đôi mắt đào hoa nhiễm lên nhiều tia sáng lạnh. . . . . .
Tam nhi, thật sự rất được !
. . . . . .
Hiên Viên Ngạo lạnh mặt cùng Vũ Văn Tiểu Tam ngồi ở trên xe ngựa, sắc mặt tuấn dật vô cùng khó coi. . . . . .
Tiện nhân này ! Cũng dám uy hiếp hắn!
Vũ Văn Tiểu Tam ở một bên đắm đuối đưa tình xem xét hắn, hắc hắc hắc. . . . . . Chuyện mà bản tiểu thư muốn làm, chưa có bao giờ thất bại !
"Vương gia, người ta hi vọng, trở lại phủ tướng quân, ngài biểu hiện ân ái với người ta một ít!" Miễn cho phụ thân và các ca ca lo lắng.
Mỗ vương gia mặt tối sầm, xem nữ nhân này được một tấc lại muốn tiến một thước : "Vũ Văn Tiểu Tam, bổn vương không nhiều thời gian rỗi cùng ngươi đóng kịch như vậy !"
"Ài , người ta nói cho phụ thân, nói vương gia bảo cha nói bậy!" Mỗ nữ ngửa đầu lên mặt.
"Ngươi!" Hiên Viên Ngạo vì hành động vô sỉ của nữ nhân này mà không biết nói gì !
"Vương gia, người ta làm thế này cũng là vì tốt cho ngài , nếu để cho phụ thân biết vương gia đối người ta không tốt thì quan hệ của phủ tướng quân và vương phủ cũng sẽ không vừa mắt. Nói vậy vương gia cũng không muốn như thế đi?" Tâm tư của những người làm chính trị , nàng tuy rằng không hiểu, nhưng là đoán được ra một hai.
Hiên Viên Ngạo nhắm mắt lại, không muốn quan tâm tới cô gái này, chính là trong lòng có một đốm lủa nhỏ đang bắt đầu thiêu đốt. . . . . .
"Vương gia, đến! Thanh âm của hạ nhân truyền đến.
Mỗ nữ cười hì hì chuẩn bị xuống xe ngựa, lại bị Hiên Viên Ngạo giữ chặt. . . . . ."Bổn vương trước tiên đi xuống!" Đen mặt, cái cô gái này luôn như vậy không coi trọng hắn!
Mím mím môi: "Vương gia , mời !"
Lập tức ở phía sau hắn nhăn mặt. . . . . . Đợi Hiên Viên Ngạo xuống xe ngựa, quay đầu lại xem thấy nàng đang làm mặt quỷ. . . . . . Mặt tối sầm, tiện nhân này!
Vũ Văn Tiểu Tam thản nhiên xuống xe ngựa, liền thấy phụ thân, đại ca, nhị ca của nàng đang đứng ở cửa phủ , cao hứng phấn chấn tiến lên: "Phụ thân, đại ca, nhị ca!"
Để lại mỗ vương gia đen mặt đứng ở phía sau nàng. . . . . .
Nét mặt già nua của Vũ Văn Cảnh Thiên cũng nhiễm lên một chút xấu hổ , nhẹ giọng trách cứ: "Tam nhi thế nào không biết đúng mực như vậy !" Trong mắt nhưng đều là yêu thương khó nén .
Nói xong liền đối với Hiên Viên Ngạo hành lễ: "Vương gia!" Rồi sau đó quay đầu đối với nữ nhi nhà mình kêu một tiếng: "Vương phi!"
Vũ Văn Tiểu Tam cười hì hì mở miệng: "Phụ thân, vương gia đối người ta tốt lắm , hắn sẽ không để ý , đúng không?"
Nói xong nhìn ngó Hiên Viên Ngạo, mỗ vương gia sắc mặt cứng đờ, rồi sau đó cố gắng tươi cười gật gật đầu: "Bổn vương đương nhiên sẽ không để ý!"
"Ha ha. . . . . . Vương gia mời !" Vũ Văn Cảnh Thiên nói xong lui qua một bên, nhìn thấy Hiên Viên Ngạo trên đầu băng vải trắng. Tưởng tượng buổi sáng hôm nay mới nghe được đồn đãi, nét mặt già nua có chút không nhịn được.
Đoàn người đến đại sảnh, đang ăn cơm. . . . . .
"Vương phi!" Hiên Viên Ngạo giống như thâm tình gắp thức ăn cho mỗ nữ. . . . . .
"Tạ vương gia!" Mỗ diện mạo giống như hạnh phúc ăn. . . . . .
Vũ Văn Cảnh Thiên, Vũ Văn Hạo và Vũ Văn Triệt ba người hai mặt nhìn nhau, tuy rằng thoạt nhìn thật ngọt ngào, nhưng là vì sao bọn họ luôn cảm thấy vô cùng. . . . . . Khụ khụ. . . . . . Quái dị?
"Ai nha, đúng rồi, phụ thân, vương gia mấy ngày trước đây nói muốn nhận thức một chút Vượng Tài nhà chúng ta ! Mau sai người dắt tới để hai người bọn họ nhận thức !" Mỗ nữ chợt nhớ tới lời nói ngày ấy với Hiên Viên Ngạo .
Hiên Viên Ngạo mặt đen xì. . . . . .
Vũ Văn Cảnh Thiên cũng có chút buồn bực: "Vượng Tài?"
"Chính là con chó nhà chúng ta !" Vũ Văn Tiểu Tam nói xong, đối với Vũ Văn Cảnh Thiên nhướn nhướn mày.
Vũ Văn Cảnh Thiên tuy rằng là võ tướng, nhưng tốt xấu cũng trà trộn quan trường nhiều năm, vì thế quay đầu đối hạ nhân nói: "Kêu quản gia đem Vượng Tài dắt tới!"
Mỗ vương gia sắc mặt cứng đờ, giọng nói âm lãnh : "Không cần ! Bổn vương không nghĩ nhận thức !"
Vũ Văn Tiểu Tam đang muốn nói cái gì, lại bị Vũ Văn Cảnh Thiên chặn lại : "Vương gia đã không nghĩ nhận thức liền thôi !" Nói xong trừng mắt nhìn nữ nhi nhà mình liếc mắt một cái, nha đầu kia, khi nào thì trở nên không có đúng mực như vậy , vương gia là nàng có thể trêu cợt à?
Nếu để cho hắn biết tình huống cụ thể đã xảy ra mấy ngày hôm nay ở vương phủ , chỉ sợ dọa ra bệnh tim!
Ăn cơm xong, Vũ Văn Cảnh Thiên cùng Hiên Viên Ngạo đi thư phòng, để lại Vũ Văn Tiểu Tam cùng hai ca ca ngồi cùng nhau .
"Tam nhi, hắn có khi dễ ngươi không ?" Khuôn mặt Vũ Văn Hạo tràn đầy khí phách tràn đầy sủng nịch.
Nghe xong làm cho Vũ Văn Tiểu Tam thấy xúc động , có thân nhân quan tâm cảm giác thật tốt: "Đại ca, hắn không có khi dễ ta!" Ta không khi dễ hắn, hắn nên cám ơn trời đất rồi ! Còn tưởng muốn khi dễ ta?
"Có chuyện gì thì nói với các ca ca , các ca ca sẽ vì ngươi làm chủ !" Giọng nói của Vũ Văn Triệt ôn nhu vang lên.
" Ừ !" Vũ Văn Tiểu Tam hạnh phúc gật đầu, đến cổ đại lâu như vậy , lần đầu tiên bị người quan tâm , nàng làm sao có thể không cảm động!
"Đại công tử, Nhị công tử, Vô Thương vương gia cầu kiến!" Quản gia báo lại.
Vũ Văn Hạo và Vũ Văn Triệt liếc nhau, lập tức đứng dậy, vội vàng đi ra cửa , đi chưa được mấy bước, chợt một trận gió từ bên cạnh thổi qua, bọn họ thấy tiểu muội nhà mình đã mau vọt tới cửa , một giọng nói ngọt ngào truyền đến: "Thương Thương đến đây, nhất định là đến xem người ta , ha ha. . . . . ."
Hai người sau đầu xuất hiện một giọt mồ hôi lớn , này. . . . . .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...