"Hoàng tẩu!" Tự nhiên một tiếng nói ngọt ngào mềm mại vang lên bên tai.
Vũ Văn Tiểu Tam quay đầu nhìn hắn một chút, khẽ cười một tiếng: "Tiểu Triệt Triệt, còn chưa có hỏi tới cháu đâu, không phải đã chạy rồi ư, tại sao lại trở lại?"
Ặc, loại phản ứng này? Không giống như tác phong của nàng!
Hiên Viên Triệt đem đầu tiến tới trước mặt của nàng, trên khuôn mặt tinh xảo đáng yêu như trẻ con tràn đầy tinh khiết: "Bởi vì bên ngoài chơi không vui, cho nên người ta trở lại thôi!"
Ai da, thật sự là một tiểu đệ đệ đáng yêu, nhưng mà nàng đã đáp ứng với Thương Thương không thể sự nảy sinh tâm tư không đứng đắn rồi! Aizz. . . . . ."Là vậy sao, vậy tiểu Triệt Triệt ở bên ngoài có gặp được cô nương nhà ai để sớm ngày lập gia đình không?"
Hắn nhanh lên một chút lập gia đình đi, tránh cho lão nương ngày ngày nhớ thương!
Lần này dù là Tiểu Nguyệt cũng có chút không thể tưởng tượng nổi, trước kia không phải tiểu thư thật thích Thất vương gia sao? Sao lại đột nhiên giở quẻ vậy?
Hiên Viên Triệt cũng có chút trượng nhị hòa thượng(1), không hiểu gì hết, hoàng tẩu đổi tính sao? Nghĩ tới đó liền không nhịn được nói ra: "Hoàng tẩu, tẩu biến hóa thật lớn!"
Đúng lúc này, một tiếng nói rất có từ tính truyền đến: "Đó là bởi vì hoàng thúc của cháu dạy dỗ tốt!"
Nam tử tuyệt sắc một thân áo trắng, khóe môi treo một nụ cười làm điên đảo chúng sinh bước tới. . . . . .
Khóe miệng Vũ Văn Tiểu Tam giật giật, rất tức giận nhìn người này: "Hiên Viên Vô Thương, làm sao chàng lại nói như vậy?" Hắn dạy dỗ tốt? Vậy mặt mũi của mình để ở đâu?
Nụ cười trên khóe môi người nào đó chợt cứng đờ, sải mấy bước đi tới ôm nàng vào trong ngực: "Nương tử, vi phu sai lầm rồi, là ngài dạy dỗ thật tốt!"
"Coi như chàng thức thời!" Mỗ nữ lỗ mũi phun tức, ngửa mặt nhìn lên trời.
Chọc cho nam tử cười khẽ một tiếng, ngắt cái mũi của nàng. . . . . .
Toàn thân Hiên Viên Triệt run lên, run đến cả người nổi đầy da gà. Mặt ghét bỏ nhìn hai người này, có cần ác tâm như vậy hay không?
"Hoàng thúc, các ngươi tiếp tục vui vẻ đi, Triệt đi trước!" Nói xong liền muốn chạy, Tiểu Nguyệt cũng là một bộ dáng cực kỳ buồn nôn, nghĩ tới có nên chạy theo hay không?
"Triệt, chuyện kinh thành liền giao cho cháu và Mặc rồi, từ nay trở đi hoàng thúc và tam hoàng huynh của cháu sẽ phải đi đến biên quan!" Hiên Viên Vô Thương nhìn Hiên Viên Triệt một chút, tiểu tử này chạy trở về không phải cũng vì muốn giúp một tay sao? Vậy thì thỏa mãn ý của hắn đi!
"Tốt!" Cười ngọt ngào rời đi.
"Thương Thương, chúng ta sẽ phải đi đánh giặc rồi hả?" Mỗ nữ trợn to cặp mắt, tràn ngập mong đợi.
"Ừ, có sợ hay không?" Sờ sờ tóc của nàng.
"Ha ha. . . . . . Ta còn chưa từng đi đánh giặc đâu, có lẽ sẽ chơi rất vui!" Vốn là có chút sợ, chỉ là có hắn ở đây, nên nàng cái gì cũng không sợ.
Đặt đầu bên cạnh cổ của nàng: "Chờ chiến tranh kết thúc, chúng ta thành thân có được hay không?"
"Được!" Một tiếng đáp ứng ngoài dự đoán của hắn.
Hắn có chút kinh ngạc nhìn nàng, vốn tưởng rằng lấy tính tình của nàng còn phải nói tới yêu cầu gì đó, sẽ gây khó khăn cho hắn một phen.
"Làm gì nhìn ta như vậy?" Cười híp mắt nhìn hắn "Không muốn thành thân thì thôi!"
"Ai nói! Người ta nằm mộng cũng muốn thành thân với Tam nhi!" Hắn vội vàng mở miệng, chỉ sợ nàng đổi ý.
"Hi Vương Gia, Hi Vương Gia, không xong rồi!" Một nam nhân mặc quân trang vội vội vàng vàng chạy tới.
"Chuyện gì?" Quay đầu nhàn nhạt quét hắn, chỉ là mày kiếm đã khẽ nhíu lên.
"Tam vương gia để cho tiểu nhân tới mời ngài đi qua cùng bàn chuyện xuất chinh. Còn nữa, Vương Gia nói tiểu nhân thông báo trước cho ngài biết Gia Luật Trục Nguyên đang ở Hiên Viên đế quốc, nhưng đã phái người lẻn vào biên thành, bắt giữ hơn vạn dân chúng ở thành Cẩm Giang, dùng cái này để uy hiếp nên Tam vương gia không thể không thả hắn rời đi!" Người binh lính kia vội vội vàng vàng bẩm báo quân tình khẩn cấp cho hắn.
Vũ Văn Tiểu Tam có chút kinh ngạc, Gia Luật Trục Nguyên sao vậy? tại sao Hiên Viên Ngạo không muốn cho hắn đi? Nhìn Hiên Viên Vô Thương nhưng không dám hỏi.
"Hắn ngược lại thông minh! Được rồi, nói cho Tam vương gia, Bổn vương sẽ qua sau!" Gia Luật Trục Nguyên không phải kẻ ngu xuẩn, nếu dám đến, tuyệt đối là đã làm xong sách lược vẹn toàn.
"Dạ!" Người binh lính kia nói xong liền lui ra ngoài.
"Tam nhi, có muốn đi cùng người ta không?" Trên dung nhan tuyệt mỹ có chút phức tạp, hắn một khắc cũng không muốn cùng nàng tách ra, nhưng nếu đi qua bên kia thì sẽ có Ngạo ở đớ.
"Đi!" Mặc dù nàng cũng cảm thấy gặp Hiên Viên Ngạo sẽ lúng túng, nhưng nếu Hiên Viên Ngạo cũng muốn tham chiến, như vậy gặp nhau chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.
. . . . . .
"Hoàng thúc!" Hiên Viên Ngạo nhìn thấy hai người bọn họ tay nắm tay mà đến, đôi mắt lạnh lẽo thoáng qua chút ưu thương không muốn người biết, ngay sau đó chống lên khuôn mặt tươi cười nhìn Hiên Viên Vô Thương chào hỏi, hắn đã đáp ứng hoàng huynh lấy quốc sự làm đầu!
"Ừm!" Hiên Viên Vô Thương gật đầu một cái, mang theo Vũ Văn Tiểu Tam tiến vào đại sảnh nghị sự.
Chúng tướng quân đã ngồi ở bên trong thương thảo, Vũ Văn Tiểu Tam rất có lễ phép cười với Hiên Viên Ngạo một tiếng, liền không nhìn lại hắn.
Đi theo sau hai người bọn họ vào, trong lòng chua xót, khó khăn bình tĩnh lại.
Các tướng lĩnh có chút kinh ngạc nhìn bọn hắn, dung mạo cô gái kia thật giống tam vương phi, nhưng mấy ngày trước đây không phải nói tam vương phi đã chết cháy trong hỏa hoạn ở hoàng cung rồi sao? Suy nghĩ một chút, xem chừng chỉ là dung mạo na ná nhau mà thôi, liền không dây dưa nhiều ở trên vấn đề này làm gì!
Nhưng là. . . . . .
Một người tướng lãnh rất bất mãn đứng lên: "Hi Vương Gia, xin thứ cho thuộc hạ bất kính, quân cơ là đại sự của quốc gia, ngài mang nữ nhân tới làm cái gì?"
"Đương nhiên là giúp các ngươi nghĩ kế!" Hiên Viên Vô Thương còn chưa kịp mở miệng, Vũ Văn Tiểu Tam liền lấy chuyện qua.
Trên dung nhan như cánh hoa anh đào lộ ra ý vị dở khóc dở cười, nha đầu này!
Ánh mắt Úy Trì Phong chợt lóe, vóc người cơ hồ giống nhau như đúc, giọng nói cũng giống, cõi đời này thật đúng là có chuyện trùng hợp như vậy sao? Nhìn Hiên Viên Ngạo một chút, trên mặt cũng không có bất kỳ biểu lộ gì, cho nên mặc dù cảm thấy kỳ quái, vẫn không nói gì.
Tướng lĩnh kia rất tức giận mở miệng: "Một người nữ nhân thì có thể ra cái chủ ý gì!" Nghe nói Hi Vương Gia vì một nữ nhân mới giết nữ hoàng Thanh Loan, chỉ sợ sẽ là nữ nhân trước mặt này rồi, thật là hồng nhan họa thủy mà!
Lời này vừa rơi xuống, hai vệt ánh sáng lạnh lẽo quét lên người của hắn. Một đạo đến từ Hiên Viên Vô Thương, một đạo đến từ Hiên Viên Ngạo, tướng lĩnh này liền cắn răng, không dám tiếp tục mở miệng.
Giờ phút này Long Ngạo Thiên và Hiên Viên Mặc cũng cười vững vàng tiến vào, vừa nhìn thấy Vũ Văn Tiểu Tam thì sững sờ trong chốc lát, liền không hề quan tâm nữa.
"Hoàng thượng!" Mọi người chuẩn bị hành lễ, Hiên Viên Mặc phất phất tay, bày tỏ không cần hành lễ.
Đi tới bản đồ trước mặt, tất cả mọi người liền vây lại.
Tay Hiên Viên Ngạo chỉ dọc theo giới hạn màu đỏ kia: "Chúng ta có thể đi dọc theo con đường này, vượt qua Thanh Sơn, vòng qua Nhạc Dương, rồi sau đó từ chỗ này đi tới biên quan, dọc đường có thể công có thể thủ, không sợ Gia Luật Trục Nguyên phái binh đánh lén."
Hiên Viên đế quốc đã bị Gia Luật Trục Nguyên lẻn vào không ít người, chỉ có thể nói do hắn bị thương không đúng lúc, cũng không biết là vì nguyên nhân gì, tinh thần hoàng huynh luôn hoảng hốt, không có chú ý những chuyện này.
"Miên Dương đã bị người của Gia Luật Trục Nguyên lẻn vào, đi đường này là biện pháp duy nhất, quân đội có thể đi như vậy, nhưng lương thảo thì sao đây?" Lại một tướng lĩnh mở miệng hỏi, nếu lương thảo đi cùng với quân đội chỉ có thể kéo dài lộ trình, nhưng vô cùng không an toàn. Tam quân chuẩn bị lên đường, lương thảo nhất định phải vận chuyển trước!
"Đây cũng là nguyên nhân triệu tập các vị tới đây, bản đồ vận chuyển lương thảo bị trộm, đã rơi vào trong tay quân địch. Bất luận chúng ta đi con đường nào cũng có thể gặp tập kích, cho nên Bổn vương muốn biết các vị Tướng quân nghĩ thế nào?"
Hiện nay hắn có thể nghĩ tới biện pháp chính là phân mấy đường để vận chuyển lương thảo, cho dù là bị tập kích, cũng có thể giữ được mấy đường an toàn khác, nhưng nếu như vậy cũng sẽ làm cho binh lực phân tán, dễ dàng bị cướp đoạt thành công hơn.
Mọi người nhíu lông mày suy nghĩ, Úy Trì Phong mở miệng: "Vương Gia, thần nguyện ý dốc hết sức đảm nhiệm việc vận chuyển lương thảo, chỉ cần Gia Luật Trục Nguyên dám phái người tới cướp đoạt lương thảo, nhất định làm hắn chỉ có tới chứ không có lui!"
Hiên Viên Vô Thương mở miệng: "Bổn vương cho là không bằng từ Thanh Dương, qua Giang Nam, vượt qua Kinh châu, tuy là đường xá xa một chút, nhưng tuyệt đối sẽ không bị Gia Luật Trục Nguyên phát hiện!"
"Ý kiến hay!" Các tướng lĩnh hai mắt tỏa sáng, cái chủ ý này không tồi, bởi vì đường đi đều là nơi kinh tế phồn hoa, có thể đóng giả thương khách.
Vũ Văn Tiểu Tam ngáp một cái: "Ta nói cả đám các ngươi phiền phức như vậy làm cái gì?"
Vừa nói câu này, Vũ Văn Tiểu Tam đã cảm thấy các tướng lãnh rất bất mãn, hung thần ác sát quay đầu nhìn mình: "Ngươi là một nữ nhân thì biết cái gì?"
Tiếng nói vừa dứt, cũng cảm thấy một cái tay bấm lên cổ của hắn, hơn nữa từ từ buộc chặt, làm hắn thở không nổi. Vũ Văn Tiểu Tam vội vàng kéo tay Hiên Viên Vô Thương trở lại: "Thương Thương bình tĩnh, bình tĩnh, chúng ta đều là người văn minh, không thể làm chuyện thô lỗ!"
Hiên Viên Vô Thương thu tay lại, tràn đầy cảnh cáo nhìn tướng lãnh này một cái, rồi sau đó ôm chặt hông của Vũ Văn Tiểu Tam, không tiếng động nói cho mọi người biết, có Hiên Viên Vô Thương hắn ở đây, bất luận kẻ nào cũng không thể khi dễ nàng.
Tướng lãnh kia đi một vòng ở quỷ môn quan, tuy là có chút sợ, nhưng ánh mắt nhìn Vũ Văn Tiểu Tam vẫn tràn đầy khinh thường, một nữ nhân thì biết cái gì!
Hiên Viên Mặc ngược lại có chút hứng thú, quay đầu nhìn Vũ Văn Tiểu Tam: "Nàng có gì chủ ý, nói một chút coi!" Nàng luôn có chút mưu ma chước quỷ ly kỳ cổ quái.
Long Ngạo Thiên giựt giựt khóe miệng, bày tỏ không tin, tuy nói nữ nhân này có chút tài hoa, nhưng sau khi trải qua sự kiện "Chúng ta thật có duyên" hắn thật rất khó tưởng tượng nàng có chủ ý gì tốt!
"Các ngươi nghĩ biện pháp, đều là đi lộ tuyến thích hợp, quả thật rất hợp với tài dùng binh. Chỉ là, mặc dù ta không hiểu binh pháp, nhưng lại hiểu được lòng người!" Vũ Văn Tiểu Tam cười đến như đã tính trước.
"Nói như vậy thì giải thích thế nào?" Lần này ngay cả Long Ngạo Thiên cũng có chút tò mò.
Lúc này Hiên Viên Vô Thương cũng đã hiểu được ý của nàng, khóe môi như hoa anh đào nâng lên một nụ cười khẽ. Nha đầu này, mưu ma chước quỷ cũng không ít!
"Rất đơn giản, chỉ xem các ngươi có dám đánh cuộc hay không thôi! Chỉ cần ở phía trước đội ngũ vận chuyển lương thảo giơ một lá cờ, viết lên đó ‘đây chính là lương thảo của Bổn vương, các ngươi mau tới giành!’ !" Sau khi nói xong cười đến mặt mày gian xảo.
Mọi người sau khi sững sờ trong chốc lát, liền hai mặt nhìn nhau. . . . . . Đây không phải là có bệnh sao? Còn sợ người ta sẽ không giành hay sao?
Ánh mắt Hiên Viên Ngạo cũng sáng lên: "Kế này có thể dùng được!" Một người bình thường, . ở vào thời điểm này, tuyệt đối sẽ không ngờ tới bên trong là lương thảo thật!
Không ít người nghe lời nói của Hiên Viên Ngạo, sau khi im lặng ngắn ngủi, từ từ cũng thấu hiểu ý tứ trong đó, ánh mắt nhìn Vũ Văn Tiểu Tam cũng có chút không giống với lúc nãy.
. . . . . .
"Tướng quân, ngươi xem!" Một lính trinh sát chỉ về đội ngũ lác đác lơ thơ vài người ở phía trước, không tới 1000 binh mã, hơn nữa không hề có tinh thần, kéo từng xe từng xe gì đó, dùng túi để chứa, nhưng không cách nào do thám được là vật gì.
Ngược lại phía trước lại giơ một lá cờ to, trên đó viết: "Đây là lương thảo của bổn vương, mau tới giành!"
A Cổ Đạt Mộc khóe miệng giật giật, ***! Coi lão tử là kẻ ngu sao? Vương thượng phái hắn và Hách Liên Dũng phân chia phục kích, cướp đoạt lương thảo của quân địch. Nhìn đội ngũ này này giống như nhiều năm không ngủ, đứng cũng không vững. Nếu bên trong thật vận chuyển lương thảo, đó mới kỳ quái đấy!
Còn giơ một lá cờ như vậy, hoàn toàn là trêu chọc A Cổ Đạt Mộc hắn mà!
"Tướng quân, chúng ta có nên xuất binh hay không, bọn họ chỉ có hơn một ngàn người thôi!" Một tiểu binh núp ở phía sau hắn, rất kích động mở miệng, đây không phải là ông trời ban cơ hội tốt cho bọn họ lập công hay sao?
"Xuất binh cái rắm! Ngươi cũng biết cũng chỉ có một ngàn người, ngươi cho rằng Hiên Viên Ngạo là người ngu sao? Hắn suy nghĩ cứ như vậy lừa gạt chúng ta đi ra ngoài, ngươi gặp qua đội ngũ vận chuyển lương thảo nào, ở trước mặt có treo một lá cờ như vậy không?" A Cổ Đạt Mộc đánh một cái tát xuống óc heo của hắn, rất tức giận trách cứ, tại sao hắn có thể có một thủ hạ ngu xuẩn như vậy!
Người tiểu binh kia vừa nghe, mới sâu sắc để ý tới: "Tướng quân, vậy chúng ta nên làm thế nào?"
"Nếu là lão tử đoán không sai, lương thảo chân chính hoặc là đang ở trên đoạn đường bên Hách Liên Dũng, hoặc là vẫn ở phía sau con đường chỗ này. Bây giờ chúng ta không nên đi ra ngoài bứt dây động rừng, cứ tiếp tục coi chừng ở chỗ này!" A Cổ Đạt Mộc hợp tình hợp lý phân tích, rồi sau đó để đoàn người đó đi qua.
Người tiểu binh kia gật đầu một cái, than thở nói: "Tướng quân, ngài thật thông minh!"
"Cho nên lão tử mới có thể làm Tướng quân!" Rất không nhịn được quay đầu gầm nhẹ "Được rồi, đừng nói nhảm nữa, ở đây coi chừng thật tốt đi!"
. . . . . .
Tế đàn Hiên Viên đế quốc. Kèn thổi lên, cảnh tượng đặc biệt hoành tráng!
Hiên Viên Mặc một thân long bào đứng ở trên đài cao, đưa lưng về phía mọi người, đốt ba nén nhang, cắm vào lư hương, rồi sau đó vung tay áo bào to lớn lên, xoay người nhìn mọi người, trầm giọng mở miệng. . . . . .
——"Mông Man đế quốc liên tiếp xâm phạm biên cương Hiên Viên Quốc ta, đã xúc phạm đến uy nghiêm của nước ta, có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục! Trẫm phái binh xuất chinh, quyết một trận tử chiến! Nay, trẫm phó thác nhiệm vụ quan trọng này cho chư vị, mong chúng tướng sĩ một lòng đoàn kết, giương cao uy nghiêm của Hiên Viên quốc của ta!" Giọng nói ôn nhã, thế nhưng lúc này có vẻ khí phách sắc bén.
Chúng tướng sĩ cùng nhau hô to: "Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Hiên Viên đế quốc tất thắng! Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Hiên Viên đế quốc tất thắng! . . . . . ."
"Tốt! Hiên Viên Ngạo tiến lên nhận ấn soái!" Uy phong của đế vương, cứ như vậy mà tản ra!
Hiên Viên Ngạo mặc toàn thân quân trang, bước từng bước lên đài cao, cúi đầu nhận lấy ấn soái từ trong tay Hiên Viên Mặc, rồi sau đó quay đầu nhìn mọi người, muốn nói cái gì đó, nhưng không có mở miệng, chẳng qua vừa cầm vật trong tay vừa rút thanh trường kiếm ra một tiếng "Bá". . . . . .
Chúng tướng sĩ chỉ nhìn thấy kiếm quang nhanh chóng vẽ vài đường, nhưng bóng dáng của Hiên Viên Ngạo nhanh đến nỗi làm cho người ta không nhìn thấy. . . . . .
Tiếp, một thân lãnh ngạo dừng lại, đứng ở trên đài cao, cặp mắt lạnh lùng nhìn mọi người, mà phía sau tế đài, đã sử dụng kiếm quang viết ra một chữ "Sát" to lớn!
Các tướng sĩ sững sờ ngắn ngủi một lúc, ngay sau đó sóng lòng sôi sục, lớn tiếng la lên: "Sát! Hiên Viên đế quốc tất thắng! Sát! Sát! . . . . . ."
Đây cũng là Hiên Viên Ngạo, cái gì cũng không nói, lại có thể khích lệ tinh thần đến trình độ cao nhất.
"Ngạo, thanh Quân Tử Kiếm này, trẫm ban cho đệ! Hi vọng đệ có thể chiến thắng trở về!" Nói xong câu này, quả nhiên tiểu thái giám lấy từ bên trong khay màu vàng ra một thanh kiếm.
Kiếm chưa ra khỏi vỏ, đã thấy lạnh lẽo không thể đến gần!
Hiên Viên Ngạo nhíu lông mày nhìn hắn, đây chính là quốc bảo của Hiên Viên đế quốc, có thể nào cứ như vậy ban cho hắn chứ?
"Cầm đi! Chỉ có Chiến thần của Hiên Viên đế quốc ta, mới xứng với thanh kiếm này!" Trên khuôn mặt trơn bóng như ngọc đều là nụ cười làm cho người ta như tắm gió xuân.
"Cám ơn hoàng huynh!" Không hề từ chối nữa, nhận lấy kiếm "Hoàng huynh, Thần đệ lên đường đây!"
"Ừm!" Gật đầu một cái.
Hiên Viên Ngạo nhún nhẹ một cái, liền nhảy lên bảo mã, con ngựa kia nâng lên vó trước, hí một tiếng. Hiên Viên Ngạo giơ thanh kiếm thật dài lên cao: "Lên đường!"
Dưới ánh mặt trời chói chang, bóng dáng của hắn giống như thiên thần, làm cho người ta chỉ có thể ngẩng nhìn!
"Lên đường!" Tnh thần chúng tướng sĩ dâng cao, mặt đầy kích động đi theo hắn thét chói tai: "Lên đường! Lên đường! Giết Mông Man đế quốc không chừa một mảnh giáp!"
. . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam đứng ở một bên, mặt lộ kinh ngạc, không ngờ con Hỏa Kê này còn có khí thế bực này!
Chợt cảm thấy tay ngang hông bị siết chặt, quay đầu liền cảm thấy mùi vị dấm chua tràn đầy: "Tam nhi, không cho nhìn hắn!"
"Được! Được! Được! Chỉ nhìn một mình chàng!" Bất đắc dĩ trừng mắt, sờ sờ gò má như bạch ngọc của hắn, cái bình dấm chua này!
Hắn hài lòng cười một tiếng, rồi sau đó ôm ngang nàng lên, bước lên xe ngựa theo quân lên đường. . . . . .
Đình Vân tiến lên bẩm báo: "Vương Gia, quân đội của Dạ Mị đế quốc đã chỉnh đốn tốt! Đại hoàng tử và trưởng công chúa đã giam lỏng theo phân phó của ngài!"
"Ừ, triệu tập bọn họ từ phía tây bọc đánh cánh sau đội quân của Thanh Loan đế quốc, Bổn vương sẽ làm cho bọn họ chỉ có tới chứ không có lui!" Một cỗ khí thế quần lâm thiên hạ tản mát ra.
"Dạ!" Đình Vân lĩnh mệnh, lập tức lui ra ngoài.
Vũ Văn Tiểu Tam nghiêng đầu nhìn hắn, bên trong đôi mắt tỏa ra ánh sao: "Thương Thương, không ngờ chàng lại có khí thế như vậy! Ta thật sự là đào được bảo vật rồi! Còn nữa, chàng và Dạ Mị đế quốc có quan hệ gì?"
Hắn dịu dàng cười một tiếng: "Người ta là Nhiếp Chính vương của Dạ Mị đế quốc, lợi hại không? Cho nên Tam nhi nhất định phải quý trọng người ta thật tốt, đừng đánh tâm tư không đứng đắn với người khác nữa!"
"Chàng còn dám đắc ý như vậy!" Vũ Văn Tiểu Tam trừng mắt, đáy lòng lại mơ hồ có chút lo lắng, nàng cảm giác chuyến đi này sẽ xảy ra chuyện gì đó không tốt.
Nhìn nàng một chút, ôm lấy nàng thật chặt vào trong ngực của mình: "Tam nhi đừng sợ, có ta ở đây!"
Sự lo lắng của nàng, hắn tự nhiên nhìn ra được!
Xe ngựa đã bắt đầu chậm rãi đi về phía trước. . . . . .
"Thương Thương, không biết vì sao ta vẫn có một loại dự cảm chẳng lành, hơn nữa so lần trước còn mãnh liệt hơn rất nhiều!" Nàng dựa vào trong ngực hắn, tay nhỏ bé không tự chủ níu lấy vạt áo của hắn. Đôi mày thanh tú nhíu chặt, chân mày cũng hung hăng nhíu chung một chỗ.
Tay thon dài đưa ra, vuốt lên chân mày đang nhíu chặt của nàng, giọng nói đã có chút không vui: "Không cho cau mày! Có Thương Thương ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu! Dù cho có chuyện gì, cũng không thể tách chúng ta ra! Thương Thương đối với Tam nhi, chết cũng không chia lìa!"
Vũ Văn Tiểu Tam ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt tuyệt mỹ của hắn một chút, sững sờ trong chốc lát, rồi sau đó giương môi cười khẽ: "Được, người ta cũng như Thương Thương, dù chết cũng không chia lìa” Nói xong ôm chặt hông của hắn, làm ổ trong lòng hắn. Nam nhân như vậy, dù chết nàng cũng không muốn buông ra, cũng không muốn tặng hắn cho bất luận kẻ nào!
Lời này lại làm cho hắn nhíu chặt lông mày: "Tam nhi, nếu Thương Thương không có ở đây, người ta hi vọng Tam nhi có thể sống thật tốt!" Thật ra thì hắn cũng mơ hồ có chút dự cảm không tốt.
Trước kia hắn ích kỷ, không muốn tặng nàng cho bất luận kẻ nào. Nhưng hiện tại, suy nghĩ của hắn đã thay đổi. Nếu hắn chết, hắn hi vọng nàng có thể sống sót thật tốt. Hắn tin tưởng, dù hắn không nói, Ngạo cũng sẽ chăm sóc nàng thật tốt, chỉ cần tìm được. . . . . .
Lời này vừa nói ra, trong lòng Vũ Văn Tiểu Tam Tiểu đốt lên hai ngọn lửa nhỏ, vô cùng giận nhưng ngược lại cười đến cực kỳ vui sướng, hài lòng mở miệng: "Tốt, vậy chàng cần phải chết nhanh lên một chút. Chàng vừa chết, ta lập tức phải đi quyến rũ Gia Luật Trục Nguyên, thuận tiện quyến rũ tiểu Triệt Triệt, cũng thu luôn Hiên Viên Ngạo, sau đó sẽ đi tìm những mỹ nam tử khác. . . . . ."
Nói tới chỗ này, môi liền bị người nào đó hung hăng che lại. Nam tử hung hăng cắn môi của nàng, hơi thở như mang theo mưa giông gió bão, chiếm đoạt không khí trong miệng của nàng. Nụ hôn vừa kết thúc, siết thật chặt hông của nàng, cắn răng mở miệng: "Không cho phép! Thương Thương không cho phép!"
Nghe mỗi câu nàng nói, tim của hắn đau giống như bị kim châm vậy! Chỉ là suy nghĩ một chút liền không chịu được, hít thở không thông!
Lại thấy hốc mắt nàng ửng hồng: "Hiên Viên Vô Thương, ở trong lòng của chàng, ta chính là hạng người như vậy sao? Chàng chết, để cho ta sống một mình? Vậy mà yêu ta cái gì? Tại sao chàng có thể ích kỷ như vậy!"
Hắn ngẩn ra, lòng tràn đầy áy náy, ôm chặt nàng: "Tam nhi, thật xin lỗi! Thật xin lỗi!" Hắn cho là nàng sống một mình cũng rất tốt, tuy nhiên đó không phải là điều nàng muốn! "Về sau Thương Thương sẽ không bao giờ nói như vậy nữa!"
Chiến tranh hắn không sợ, hoặc có thể nói đã được tính trước. Nhưng cảm giác lo lắng ở đáy lòng lại cực kỳ mạnh mẽ, cho nên hắn mới nói ra những lời đó đối với nàng: "Tam nhi, có lẽ là do chúng ta suy nghĩ nhiều thôi!"
Nàng giương môi cười một tiếng: "Nhất định là do chúng ta suy nghĩ nhiều, phẩm chất đạo đức của hai chúng ta cao thượng, lại trọng tình trọng nghĩa như thế. Ông trời tuyệt đối sẽ không nhẫn tâm để cho chúng ta chết! Cho dù chết rồi, chúng ta cũng sẽ không xuống Địa ngục, tuyệt đối là gặp gỡ ở trên thiên cung, đến lúc đó chúng ta ở trên thiên cung làm đại tiên rồi. . . . . ."
Một khi mỗ nữ vui mừng lại bắt đầu tiến vào trong trình độ tưởng tượng cao của nàng, liền "Bản Đại Tiên" đều nói ra ngoài, nàng nghiễm nhiên đã thành tiên!
Hắn dở khóc dở cười nhìn bộ dáng nước bọt văng khắp nơi của nàng, trong lòng lại hơi có sầu lo, cuộc nói chuyện vài ngày trước với Mộ Vân Dật còn ở bên tai. . . . . .
——"Hi Vương Gia, xem ra người đã trúng hai loại độc, bởi vì hỗn hợp ở chung một chỗ, cho nên ta mới không nhìn ra được!"
"Loại độc nào?"
"Đều là độc thất truyền đã lâu, một loại là ‘triền miên’, một loại là ‘tử dạ’! ‘Triền miên’ sẽ làm người trúng độc thường cách một đoạn thời gian, liền đau đớn khó nhịn, thân thể như đang chịu cực hình! Mà ‘tử dạ’, nếu là người không biết võ công thì không sao, nhưng nếu biết võ công, thường cách một đoạn thời gian kinh mạch sẽ nghịch chuyển, cũng là đau đớn khó nhịn! Ta mới vừa phát hiện trên người của ngài độc ‘triền miên’ đã trở nên khó hiểu!"
"Khó hiểu?" Có chút không hiểu nhìn của hắn.
"Ừm! Khó hiểu! Không biết là vị cao nhân nào giải loại độc này cho Hi vương gia?" Hai loại độc xen lẫn chung một chỗ thì không thể giải được, nhưng lại có thể lấy độc trị độc, làm cho người ta sống ở trong khổ sở, nhưng nếu ý chí kiên cường thì không chết được, sợ rằng đây mới là nguyên nhân thực sự khiến Hi Vương Gia có thể sống lâu như vậy.
‘Tử dạ’ này hắn có thể giải, chỉ là cần phải có thời gian để chế thuốc. Còn ‘Triền miên’ có một đặc điểm, ở trên thân nam tử thì dễ giải, nhưng đến trên người nữ nhân liền không thể giải!
Bởi vì kết cấu thân thể của nam và nữ có khác biệt, đến trên người nữ nhân, vậy thuốc giải cần phải có máu của Xà Vương, không nói đến máu Xà Vương lấy rất khó khăn, vấn đề là thế gian này căn bản cũng không có xà vương!
"Bổn vương cũng không tìm được người giải độc, từ trước tới nay, đều là dùng thuốc của thần y cho." Trong lòng đã có dự cảm không tốt.
"Vậy Hi Vương Gia có hành phòng(2) với người khác không?"
"Có!" Chẳng lẽ là. . . . . .
"Vậy độc của Hi vương gia tất nhiên sẽ chuyển qua trên thân thể của người kia rồi! Nếu không xảy ra việc ngoài ý muốn, trong vòng nửa tháng, người đó sẽ bắt đầu phát độc lần đầu tiên!" Hắn ngược lại thật tò mò, rốt cuộc là ai lại hạ độc thủ như vậy với Hi Vương Gia!
"Ngươi nói là, người kia trong vòng nửa tháng cũng sẽ xuất hiện loại triệu chứng đó, hơn nữa sau này sẽ giống như bổn vương, chịu đựng loại đau khổ này?" Đôi mắt tà mị như hoa đào dính vào huyết sắc, nắm tay chắt chẽ nắm lại một chỗ, khổ sở như vậy, tại sao hắn có thể để cho nàng chịu đựng đây!
"Dạ!" Kiên định mở miệng, cũng mang theo chút không đành lòng. Bộ dáng Hiên Viên Vô Thương, vừa nhìn đã biết cực kỳ quan tâm đến nàng kia.
"Có thể giải không?"
"Chất độc trên người của ngài, cho ta thời gian một năm, có thể giải. Nhưng ‘triền miên’, nếu không tìm được Xà Vương, thì không thể giải!" Tuy là không đành lòng, nhưng vẫn phải nói ra lời này với hắn.
"Không thể giải sẽ như thế nào?"
"Nếu ý chí mạnh, thì cả đời sẽ sống trong khổ sở. Nếu ý chí không mạnh, thì sẽ chết!"
Sống trong khổ sở. . . . . . Sẽ chết. . . . . .
. . . . . .
Hiện nay đã qua hơn hai mươi ngày rồi, nhưng Tam nhi không có xuất hiện dấu hiệu phát độc, hắn cảm thấy may mắn đồng thời cũng đầy nghi ngờ lo lắng. Nhưng Mộ Vân dật vì đi tìm thuốc giải ‘Tử dạ’ cho hắn, đã đi Tuyết Sơn hái thuốc rồi.
Nghĩ tới đây trong đôi mắt tà mị như hoa đào là thất bại và thù hận, người kia thật đúng là hận hắn đến vậy sao? Ngay cả tình cảm chân thành của hắn cũng không chịu bỏ qua!
"Thương Thương, chàng đang nghĩ cái gì vậy?" Vũ Văn Tiểu Tam ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong cặp mắt xinh đẹp kia đều là nghi ngờ. Mấy ngày nay, nàng vẫn cảm thấy hắn có cái gì đó không đúng, giống như đang có tâm sự gì đó!
"Đang suy nghĩ tối hôm nay nên làm Tam nhi mấy lần!" Trêu chọc mở miệng.
Vũ Văn Tiểu Tam liếc mắt: "Cút!" Trong lòng đã hoài nghi, Thương Thương nhất định là có chuyện gì gạt nàng!
"Hi Vương Gia, đã đến Tấn Dương!" Ngoài xe có người mở miệng báo lên.
"Ừ!" Đáp một tiếng, liền ôm Vũ Văn Tiểu Tam vững vàng xuống xe ngựa.
Hiên Viên Ngạo quay đầu nhìn bọn họ một cái liền làm bộ không nhìn thấy, như không có chuyện gì xảy ra quay đầu lại, môi mỏng mím chặt, chờ bọn họ và Long Ngạo Thiên cùng tới đây.
Thành chủ Tấn Dương đã mang theo tất cả quan viên Tấn Dương quỳ gối ở cửa thành: "Hạ quan cung nghênh Hi Vương Gia! Tam vương gia! Ra mắt Long diệu thái tử!"
Người thành chủ kia ngẩng đầu lên nhìn Vũ Văn Tiểu Tam: "Vị này là?"
"Hi vương phi tương lai!" Hiên Viên Vô Thương mở miệng cười, Vũ Văn Tiểu Tam trừng mắt. Tại sao tên nam nhân này luôn không biết xấu hổ như vậy hả!
"À! À! Bái kiến Hi vương phi!" Sắc mặt tất cả mọi người đầy vui mừng, đây chính là lần đầu tiên hi Vương Gia nói chuyện với bọn họ.
Nhưng trong nháy mắt sắc mặt của Hiên Viên Ngạo trở nên rất khó coi, nhìn hai người bọn họ nửa ngày, cái gì cũng chưa nói liền bước vào bên trong thành.
Đáy lòng những quan viên kia có chút chột dạ, Tam vương gia cũng không có để cho bọn họ đứng lên liền tiến vào, đây là chuyện gì xảy ra? Còn nữa, nếu như vậy thì bọn họ nên tiếp tục quỳ hay nên đứng lên?
Hiên Viên Vô Thương nhìn bóng lưng Hiên Viên Ngạo một chút, sau đó nhìn ánh mắt phức tạp của Vũ Văn Tiểu Tam, cũng vững vàng đi vào theo, thuận tiện mở miệng: "Đứng lên đi!"
Những quan viên kia như nhặt được đại xá, lập tức bò dậy, mặt nịnh hót chỉ đường cho bọn hắn, giới thiệu. . . . . .
. . . . . .
Đến buổi tối, mọi người nhận lời mời của chủ Ứng Thành, cùng nhau đi ăn bữa tối.
Hiên Viên Ngạo làm chủ soái, ngồi ở chủ vị, Hiên Viên Vô Thương mang theo Vũ Văn Tiểu Tam ngồi phía bên trái, Long Ngạo Thiên ngồi ở phía bên phải.
Quan viên Tấn Dương thành cũng theo thứ tự sắp hàng xuống ngồi.
Người thành chủ Hạ Nhược Hàn kia cười nịnh hót đứng lên, bưng một ly rượu đi tới trước mặt của Hiên Viên Ngạo: "Vương Gia, hạ quan mời ngài một ly!"
Hiên Viên Ngạo lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái, ý tứ cảnh cáo trong mắt cực kỳ rõ ràng!
Người thành chủ kia tuy là run lên, nhưng lại không hiểu nguyên nhân, vẫn giữ khuôn mặt tươi cười tiếp tục mời rượu.
Hiên Viên Ngạo bưng rượu lên, uống một hơi cạn sạch, cũng không nhìn hắn.
Hạ Nhược Hàn này vẫn còn không hề hay biết, xoay người về phía Hiên Viên Vô Thương và Long Ngạo Thiên theo thứ tự mời rượu.
Đôi mày thanh tú của Vũ Văn Tiểu Tam nhíu chặt nhìn người này, sau đó nhìn nụ cười xinh đẹp của Hiên Viên Vô Thương, lại nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Hiên Viên Ngạo, còn có nụ cười đầy thâm ý khác của Long Ngạo Thiên, cảm thấy Hạ Nhược Hàn này dữ nhiều lành ít!
Hạ Nhược Hàn cười hì hì trở lại chỗ ngồi của mình "Ba!" , "Ba!" vỗ tay hai cái. . . . . .
Một đám cô nương mặc một tầng lụa thật mỏng, từng bước từng bước nhảy múa lên sân khấu. . . . . .
Y phục đủ mọi màu sắc, thật là diễm lệ, dáng dấp và dung mạo cũng coi như là thượng đẳng. Nhưng đặc sắc chủ yếu của họ cũng không phải là dung mạo, mà là mặc!
—— dưới tầng sa mỏng kia, có thể nhìn thấy rõ ràng áo ngực chỉ trói chặt bộ ngực, cùng với miếng vải chỉ có thể bao ở cái mông đầy đặn, rốn lộ ở bên ngoài, cực kỳ mê người.
Ngay sau đó cánh hoa rơi khắp nơi, tiếng cầm sắt vang lên. Nhóm vũ cơ lắc eo gợi cảm, một ít đôi mắt ẩn tình quét ba người Hiên Viên Ngạo, Hiên Viên Vô Thương và Long Ngạo Thiên!
Lắc mông đến trước người của Hiên Viên Ngạo, liền vung lụa mỏng về phía mặt của Hiên Viên Ngạo, lụa mỏng kia giống như lông vũ phất qua mặt hắn. . . . . .
Đáy mắt của nam tử lãnh ngạo thoáng qua một đạo ánh sáng lạnh, đồng thời dùng dư quang khóe mắt nhìn lén sang nữ tử áo đỏ, lại thấy trên mặt nàng cũng không có vẻ sợ hãi, giống như không liên quan đến chuyện của nàng, trong lòng cảm thấy thật thất bại!
Nàng kia thấy Hiên Viên Ngạo không quát lui, lá gan liền lớn lên, đi vòng qua bên người Hiên Viên Ngạo. . . . . . Nỗ lực vừa bước vừa lắc eo. . . . . .
Người thành chủ kia thấy vậy mặt lộ vẻ tự mãn. . . . . .
Mà Long Ngạo Thiên ở bên kia, một cô gái nhảy tới, cũng muốn đi vào trong ngực của hắn. . . . . .
Lại có một người nữ tử lắc mông đến bên cạnh Hiên Viên Vô Thương, Hiên Viên Vô Thương cúi đầu gắp thức ăn, làm như không thấy: "Tam nhi , dùng bữa!"
"Ừm!" Vũ Văn Tiểu Tam ngậm món ăn vào trong miệng, trong mắt đã bắt đầu xuất hiện chút tức giận.
Tiếp đó lại một cô gái đến sau lưng Hiên Viên Vô Thương, muốn tách Vũ Văn Tiểu Tam ra, rồi sau đó dùng lụa thật mỏng, quất về phía Hiên Viên Vô Thương, một cô gái khác cũng hướng tới trong ngực Hiên Viên Vô Thương. . . . . .
Đúng lúc này, bốn người đồng thời chuyển động!
Vũ Văn Tiểu Tam đứng lên, ném cô gái vung lụa mỏng về phía Hiên Viên Vô Thương qua vai, cô gái đó nặng nề ngã xuống trên mặt đất!
Thời điểm cô gái muốn dựa vào trong ngực Hiên Viên Vô Thương chỉ còn cách hắn còn có mười phân, ống tay áo hắn vung lên, nàng kia bị một cỗ nội lực hung hăng nện vào giữa đại điện! Trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, không dám tin nhìn Hiên Viên Vô Thương một hồi lâu, rồi sau đó trợn to cặp mắt hít vào một hơi, chết không nhắm mắt!
Hiên Viên Ngạo bắt được cổ tay vũ cơ đang muốn chạm lên mặt hắn, nhẹ nhàng ném một cái, nàng kia liền ngã ra ngoài, bị trọng thương. . . . . .
Mà Long Ngạo Thiên chỉ là đứng dậy, tránh được họ, đứng ra thật xa!
Những cô gái khác cũng thét lên rồi co lại một chỗ. . . . . .
Hiên Viên Ngạo đập mạnh một cái lên trên bàn, người thành chủ kia bị dọa đến run lên, quỳ trên mặt đất, rồi sau đó bò một đường đến trong đại điện.
Tiếp đó có người đi lên mang vũ cơ bị Hiên Viên Vô Thương đánh chết ra ngoài!
Vũ Văn Tiểu Tam một cước giẫm ở trên người vũ cơ bị bị mình ném ngã xuống: "Đặc biết sao! Nam nhân của lão nương, ngươi cũng dám mở tưởng!"
Hiên Viên Vô Thương nghe vậy, môi mỏng như hoa anh đào nâng lên một nụ cười hạnh phúc, rồi sau đó đứng lên, ôm nàng lên trên đùi của mình. Cái ly trên tay giống như lơ đãng ném một cái, nện vào cổ tay của cô gái kia. Nàng ta không hề có cảm giác gì, nhưng nếu muốn giơ tay lên, cũng nâng không được rồi, bởi vì gân tay nàng ta đã bị chặt đứt!
Mà nam tử tuyệt mỹ này, nhìn cũng chưa từng nhìn, chỉ ôm cô gái trong ngực, cầm tay của nàng lên mở miệng: "Tam nhi làm gì phải tự mình đánh nàng ta, tay có đau hay không? Người ta cho xoa xoa nàng. . . . . ."
Chúng quan viên phía dưới không thể tưởng tượng nổi nhìn Hiên Viên Vô Thương, không có lầm chứ? Hi vương phi tương lai đó ném ngã người ta, còn đạp người ta nữa đó, mà Hi vương gia khát máu trong thiên hạ không ai không biết, không người nào không hiểu, thế nhưng dịu dàng cầm tay của nàng ta lên, hỏi tay nàng có đau không? Còn xoa xoa nữa chứ?
Vũ Văn Tiểu Tam vui sướng hài lòng cọ xát trong ngực hắn, mặc dù cảm thấy nữ nhân đã dựa vào trong ngực hắn tuy đáng đánh đòn, nhưng tội cũng không đáng chết, đang suy nghĩ Thương Thương nhà bọn nàng là vì nguyên nhân gì mà giết nữ nhân kia, nhưng trong lòng của nàng vẫn cực kỳ cao hứng!
Nhìn Hiên Viên Ngạo đang nổi giận một chút, Hiên Viên Vô Thương gắp lên món ăn đút Vũ Văn Tiểu Tam: "Tam nhi dùng bữa!" Giống như chuyện ở chỗ này không hề có quan hệ với hắn.
Bụng Vũ Văn Tiểu Tam còn chưa có ăn no, tự nhiên cũng không có nhiều thời gian rãnh rỗi trông nom những người khác, liền nuốt thức ăn vào.
Thân thể Hạ Nhược Hàn run rẩy quỳ gối giữa đại điện, run lẩy bẩy mở miệng: "Nếu Tam vương gia và Hi Vương Gia không hài lòng với họ? Hạ quan sẽ thay đổi người tới hiến vũ ngay!"
Vũ Văn Tiểu Tam nghiêng đầu liếc hắn một cái, quả nhiên là cực kỳ ngu xuẩn. Nàng không hiểu chính trị một chút nào mà cũng có thể nhìn ra, vậy mà một Thành chủ như hắn lại không nhìn ra được?
Ngay sau đó một âm thanh rất có từ tính vang lên ở bên tai nàng: "Tam nhi nếu lại nhìn hắn, người ta liền giết hắn!"
Mỗ nữ giật giật khóe miệng, im lặng quay đầu: "Ta miệt thị(3) hắn cũng không được sao?"
"Không được!" Cực kỳ bá đạo!
Ngửa mặt lên trời trừng mắt, cầm một đôi đũa khác giúp hắn ăn cơm.
Hiên Viên Ngạo vốn là tức giận, nhìn lại hai người này không coi ai ra gì đút nhau ăn, hỏa khí càng thêm dâng trào!
Nhìn Thành chủ quỳ gối trong đại điện, lạnh giọng mở miệng: "Thân là người đứng đầu một thành, đang đương đầu với quốc nạn(4), quân đội của Mông Man đế quốc đã dẫn binh đến dưới thành, ngươi còn có ý định ở chỗ này uống rượu mua vui sao!"
Giọng nói cực kỳ lạnh lẽo, làm cho người nghe không nhịn được mà run rẩy!
Hạ Nhược Hàn sợ đến trắng bệch cả mặt, không ngừng dập đầu: "Vương Gia, hạ quan biết sai rồi! Xin Vương Gia tha cho hạ quan lần này!"
Đôi mắt lạnh như băng quét một vòng thân thể đám nữ nhân đang run rẩy: "Tất cả đều cút ra ngoài cho Bổn vương!"
"Dạ!" Các nữ nhân đứng lên, tháo chạy thật nhanh.
"Người tới, lôi hắn ra ngoài chém cho Bổn vương! Nếu dọc đường còn có quan viên như hắn, cũng giết chết hết luôn!" Hừ lạnh một tiếng, nhìn thân thể mọi người đang run rẩy.
"Vương Gia, tha mạng! Tha mạng!" Hạ Nhược Hàn cao giọng sợ hãi kêu la.
Một nam tử có vẻ mặt gian xảo tiến lên, quỳ xuống mở miệng: "Vương Gia, gặp lúc Mông Man đế quốc vừa tiến quân, tại sao chúng ta có thể vào lúc này chém giết thành chủ một thành? Huống chi mặc dù Hạ Thành chủ có lỗi, nhưng không lớn tới nỗi phải chết, kính xin Vương Gia xử lý nhẹ thôi!"
"Bổn vương làm việc như thế nào, còn cần ngươi phải tới dạy sao?" Giọng điệu lạnh lùng truyền đến, nghe không ra chút tâm tình nào.
Người nọ lập tức quỳ xuống, điên cuồng dập đầu: "Vương Gia thứ tội! Thuộc hạ biết sai rồi!"
"Bãi bỏ chức quan, cách chức làm thứ dân!" Chín chữ, quyết định vận mạng của hắn.
Nam tử có vẻ mặt gian xảo trợn to mắt, liên tục dập đầu!
Hiên Viên Vô Thương ngẩng đầu lên nhìn Phó Thành Chủ một chút, người này ngồi ở một bên nửa ngày cũng không có lên tiếng, mặt đầy chánh khí, lạnh nhạt mở miệng: "Ngạo, chém giết Thành chủ, quả thật bất lợi cho việc quản lý Tấn Dương."
Hiên Viên Ngạo sững sờ, lúc này hiểu ý: "Phó Thành Chủ thăng chức lên Thành chủ, Bổn vương lập tức viết thư, để hoàng huynh truyền đạt chiếu thư!"
Phó thành chủ kia sải mấy bước lên phía trước: "Hạ quan lĩnh mệnh!"
Dứt lời ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Vô Thương, trên mặt đầy vẻ cảm kích.
Hiên Viên Vô Thương cũng không nhìn hắn, chỉ dịu dàng mở miệng hỏi Vũ Văn Tiểu Tam: "Tam nhi, ăn no chưa?"
"Ăn no! Thương Thương thì sao?" Hoàn toàn không coi ai ra gì, trên thực tế chuyện bắt giam này cũng không liên quan gì đến nàng.
"Thương Thương cũng ăn no rồi, Ngạo, chúng ta đi trước!" Nói xong không đợi Hiên Viên Ngạo đáp lời, liền mang theo Vũ Văn Tiểu Tam rời đi.
. . . . . .
Ra khỏi đó, tâm trạng Vũ Văn Tiểu Tam có chút phức tạp, không ngờ phạm vi chìm nổi của quan trường lại lớn như vậy. Mấy canh giờ trước vẫn thuận lợi vui vẻ làm thành chủ, hiện tại lại trở thành một thi thể không đầu!
"Có phải Tam nhi không thích quan trường đúng không?" Hắn dễ dàng nói ra suy nghĩ của nàng.
Vũ Văn Tiểu Tam quay đầu, nhìn hắn một chút, rồi sau đó gật đầu một cái: "Ừ, không thích!" Hơn nữa còn là vô cùng không thích, bởi vì Hiên Viên Ngạo muốn chém thành chủ kia, tuyệt đối không chỉ có hôm nay, một việc đơn giản như vậy!
Nhìn ra nghi ngờ của nàng, hắn nhẹ giọng mở miệng: "Phó Thành Chủ tên Từ Phong, là người của Thừa Tướng."
"À?" Mấy ngày nay nàng cũng mơ hồ hiểu Thừa Tướng muốn tạo phản, nếu như vậy thì tại sao bọn họ lại muốn đặc biệt cất nhắc tên Từ Phong gì đó?
"Mặc dù Từ Phong là người của Thừa Tướng, nhưng là bị che mờ, cũng không biết tâm tư của Thừa Tướng, nếu trừ một điểm này đi thì cũng là người yêu nước!" Hắn thong thả ung dung giải thích với nàng.
"Cho nên chàng muốn hắn giả vờ lấy lòng Thừa Tướng, thuận tiện tương kế tựu kế sao?" Vũ Văn Tiểu Tam cũng nhanh chóng nghĩ thông suốt.
Hắn sờ sờ cái mũi của nàng: "Tam nhi của ta, thật sự rất thông minh!"
Sau khi nói xong ôm lấy nàng, bay lên nóc nhà, để cho nàng tựa vào bả vai của mình, hai người cùng nhau ngửa đầu nhìn bầu trời đêm. . . . . .
"Thương Thương, ta không thích những chuyện này!" Mặc dù nàng thích tiền, thích thân phận cao quý, nhưng lại không thích những chuyện âm mưu hay dương mưu này!
"Sau khi chiến tranh chấm dứt, chúng ta ẩn cư có được không?" Dịu dàng mở miệng hỏi hắn.
"Chàng cam lòng không?" Thân Vương của Hiên Viên đế quốc cùng Nhiếp Chính vương của Dạ Mị đế quốc, thân phận cao quý như vậy, vô luận là người nào đều không có thể dễ dàng chịu để xuống?
"Với Thương Thương mà nói, chỉ cần có Tam nhi, đã đủ rồi!" Chỉ cần có nàng làm bạn, hắn cái gì cũng có thể không cần!
Từ một khắc hắn yêu nàng, trong tim của hắn trừ nàng, thì không còn thứ khác.
"Tốt! Vậy chúng ta đi ẩn cư! Tìm một nơi non xanh nước biếc, sống cuộc sống chỉ có hai chúng ta! Không đúng, còn phải mang theo Tiểu Nguyệt. . . . . ."
Giọng nói của một tên nam nhân tràn đầy ghen tuông vang lên: "Tại sao còn có Tiểu Nguyệt?"
"Bởi vì ta có quan hệ rất tốt với nàng!" Giọng nói như chuyện đương nhiên vang lên.
"Nàng không thấy Tiểu Nguyệt nên lập gia đình rồi sao?"
"Ách, cái này, để ta suy nghĩ thật kỹ đã. . . . . ."
"Thật sự nên lập gia đình rồi!" . . . . . .
. . . . . .
Hậu viện, bốn cô gái ngó dáo dác, một cô gái nhỏ giọng mở miệng: "Động tác nhanh lên một chút!"
"Như Yên, chúng ta làm như vậy, nếu như bị phát hiện thì làm thế nào? Ngươi không nhìn thấy bọn Nguyệt nhi đều chết hết rồi sao, đến tay của ta cũng bị phế! Còn có. . . . . ." Một cô gái có lá gan nhỏ mở miệng hỏi, đã là có tâm tư muốn bỏ cuộc.
Chú thích:
(1) Trượng nhị hòa thượng: câu này đầy đủ là “Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não” = (nghĩa đen) sờ không tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng.
Câu này xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung “Bát Quái” La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng (hòa thượng cao hai trượng ^^). Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng.
Bởi vậy, mọi người đều nói ‘Sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng’, về sau câu này được truyền miệng và nhiều khi được lược bớt còn “摸不着头脑” (sờ không được suy nghĩ) với ý nghĩa: mù mờ, không thể hiểu rõ sự việc.
(2)Hành phòng: hay đầy đủ là hành phòng sự, chỉ việc sinh hoạt vợ chồng
(3)Miệt thị: cái nhìn khinh thường
(4) Quốc nạn: tai họa của quốc gia
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...