Hàn Môn Kiêu Sĩ


Nhà của Lý Diên Khánh lớn hơn trước đây gấp đôi, đó là vì bốn năm trước Hồ đại thúc từng lặng lẽ trở lại một chuyến, tìm hiểu Phương Tịch có tiếp tục phái người đến tìm kiếm mình hay không.

Lúc gần đi, gã liền bán nền móng mấy căn phòng cũ cho Lý Đại Khí.Lý Đại Khí xây dựng năm sáu gian phòng gạch ngói tại Hồ gia, khiến nhà họ biến thành một căn viện hai đường vào.

Bởi vì phần lớn thời gian trong năm Lý Đại Khí đều ở huyện An Dương, gã liền thuê một lão gia đinh chăm sóc Lý Diên Khánh, lại thuê một nữ đầu bếp nấu cơm.

Như vậy, Lý Diên Khánh cũng không cần tới nhà Lý Chân ăn cơm.Lý Diên Khánh đi vào viện, Đại Hắc nằm phơi nắng trong sân đứng dậy, lắc lư đi tới trước mặt Lý Diên Khánh, thân thiết dùng đầu cọ xát chủ nhân.


Đại Hắc còn lớn hơn Lý Diên Khánh một tuổi, đã đến tuổi già, rốt cuộc không bắt được chồn, phần lớn thời gian đều phơi nắng trong sân.Lý Diên Khánh sờ đầu nó, lấy một chiếc bánh bao hấp nước đường kín đáo cho nó, đây là thứ Đại Hắc thích ăn nhất, Đại Hắc ngậm bánh trở về ổ của nó.- Tiểu quan nhân trở về rồi sao?Nữ đầu bếp A Cúc tẩu thò đầu từ phòng bếp ra cười nói.A Cúc tẩu họ Ngô, người xã Thang Bắc, là cháu gái của Cố tam thẩm trong thôn, năm ngoái trượng phu xuất chinh Tây Hạ tử trận, nàng liền trở thành quả phụ, mang theo một con gái hai tuổi sinh sống, phòng ở và tiền trợ cấp bị cha mẹ chồng và tiểu thúc tử cướp đi, hai mẹ con cùng đường liền tìm nơi nương tựa ở cô cô.Cố tam thẩm thấy cháu gái sinh hoạt khó khăn, vừa vặn nhà Lý Đại Khí cần một nữ đầu bếp.

Cố tam thẩm liền giới thiệu nàng tới, nấu cơm cho Lý Diên Khánh, mỗi tháng kiếm bốn quan tiền, bao ăn ở, hai mẹ con liền an ổn.- Chào Cúc tẩu, Đinh Đinh đâu?- Nàng đang ngủ trong phòng, tiểu quan nhân muốn ăn gì không? Ta đi nấu bí đao, bỏ chút đường đỏ, rất ngọt.- Ừ! Cho ta một bát.Lý Diên Khánh đi tới phòng mình, đi mấy bước hắn lại hỏi:- Trung thúc đâu?Trung thúc là lão gia đinh nhà họ, người An Dương, cũng họ Lý, chẳng qua không liên quan tới Lý gia họ, hết sức thành thật.

Năm đó lúc Lý Đại Khí nuôi ngựa ở Lý phủ chịu đủ ức hiếp, chỉ có gã đồng tình với Lý Đại Khí.

Lý Đại Khí liền nói chuyện với Tộc trưởng đưa gã tới chăm sóc Lý Diên Khánh.- Trung thúc đi thôn Tiềm Sơn rồi, dường như có chuyện gì đó, ta không có hỏi.- Ta đã biết rồi!Lý Diên Khánh trở về phòng mình, ngồi xuống bắt đầu viết chữ.

Bài tập của hắn hôm nay rất nặng, chỉ sợ phải làm đến khuya mới có thể ngủ.Không bao lâu, A Cúc tẩu bưng cho hắn một bát nước bí thêm đường, liền lui xuống.

Hắn viết không bao lâu, ngoài cổng truyền đến tiếng nói chuyện, dường như có khách tới cửa.Lý Diên Khánh đành đặt bút xuống, đi ra ngoài sân.Chỉ thấy mấy người đứng trong sân, một người là Trung thúc, một người khác là một nam tử trung niên, còn một tiểu nương đi theo phía sau gã, dáng người nhỏ gầy, mặc áo vải thô đuôi ngắn bị giặt đến trắng bệch, nhút nhát cúi đầu, tay mang theo bao quần áo nhỏ.Trung thúc cười nói:- Vị này là Trương Bình thôn Tiềm Sơn, hắn nói trước kia đã gặp tiểu quan nhân.Lý Diên Khánh nhớ tới, là tỷ phu của Lý Đông Đông, một tên vô lại du thủ du thực.

Lý Đông Đông cũng rất chiếu cố gã, thường xuyên tiếp tế gia đình gã, nhưng mỗi lần tiền vừa đến tay Trương Bình liền tiến vào Di Xuân Viện, hơn nữa còn thích cờ bạc, thiệu nợ bên ngoài, nếu không phải sợ hãi Lý Đông Đông, ngay cả lão bà gã cũng muốn cầm cố cho người khác.Trương Bình tiến tới cúi đầu khom lưng cười nói:- Tiểu quan nhân, ta nghe Đại Nhạn nói, nơi này của ngươi cần một tiểu nha hoàn, vừa vặn ta có con gái, xem tiểu quan nhân có thể nhận lấy hay không?Đại Nhạn là con gái lớn của Trương Bình, lúc trước thế chấp cho Lý Văn Hữu bảy năm, chừng hai năm nữa sẽ tới kỳ xuất giá, chẳng qua phu nhân Tộc trưởng rất thích nàng, chuẩn bị tiếp tục giữ lại dùng.Lý Đại Khí ở huyện An Dương viết thư cho Tộc trưởng, để y lưu ý tìm nha hoàn cho con trai.

Lý Văn Hữu giao việc này cho phu nhân, Đại Nhạn thám thính được tin tức, liền lập tức nói cho phụ thân.Cơ hội kiếm tiền này Trương Bình sao có thể buông tha, gã lập tức mang theo con gái nhỏ tới cửa.Lý Diên Khánh nhận ra tiểu nương tử sau lưng Trương Bình, dường như là Hỉ Thước đã từng gặp năm đó.


Hắn khá ấn tượng đối với cô nương này, cũng có thiện cảm, liền quay đầu nhìn thoáng qua Trung thúc.

Trung thúc cười nói:- Vừa rồi ta đi qua thôn Tiềm Sơn, hỏi Bảo Chính, hẳn là không có vấn đề.Hiện giờ mua nha hoàn lo lắng nhất chính là một nữ bán hai lần, đến lúc đó cãi cọ không rõ, cho nên Trung thúc muốn đi tìm Bảo Chính xác nhận một chút.Lý Diên Khánh liền hỏi Trương Bình:- Người ta có thể nhận, ngươi muốn bao nhiêu tiền? Kỳ hạn bao nhiêu năm?Trương Bình hưng phấn không thôi, đôi mắt nhỏ hẹp lóe vẻ giảo hoạt.

Gã xoa tay nói:- Năm ngoái có nhà coi trọng Hỉ Thước, bỏ ra bảy mươi lạng bạc mua mười năm.

Ta cảm thấy gia cảnh người ta không tốt, lo lắng Hỉ Thước sẽ chịu ủy khuất, cho nên không đáp ứng.

Nếu như tiểu quan nhân nhìn trúng Hỉ Thước, ta hi vọng cũng có thể trả bảy mươi lạng bán mười năm, lại thêm ba mươi lạng bạc cầm cố.

Hỉ Thước nhu thuận nghe lời, làm việc ra sức, bộ dạng lại thanh tú, tiểu quan nhân mua nàng sẽ không lỗ.Thế chấp và thuê là khác nhau, thuê là mỗi tháng trả bao nhiêu tiền công, sau đó tính kỳ hạn khế ước, trả tiền công một lần duy nhất cho cha mẹ đối phương, đến khi khế ước đủ, người sẽ tự do.Mà thế chấp thì tại cơ sở tiền công đã bàn bạc quyết định cho thêm một khoản tiền, tương đương với tiền thế chấp thân người, sau khi tới thời hạn cần trả khoản tiền thế chấp này để chuộc người, nếu như không chuộc, người bán mình sẽ khó lấy được tự do.Trương Bình căn bản không hề có ý chuộc con gái, Đại Nhạn gã bán thế chấp cho Lý Văn Hữu.


Hỉ Thước gã đương nhiên cũng sẽ không bán rẻ.

Trung thúc bên cạnh ho khan hai tiếng, ý là giá tiền này quá đắt, năm mươi lạng bạc là đủ rồi.Lý Diên Khánh thấy Hỉ Thước bộ dạng đáng yêu, lại thấy Trương Bình ngoan tâm bán con gái như vậy, hắn không đành lòng liền nói với Trương Bình:- Vậy quyết định một trăm lạng bạc, người ngươi mang về trước, ngày mai sau khi tìm Bảo Chính lập khế ước, sẽ trả bạc cho ngươi.Trương Bình vui mừng trong lòng, con gái nhỏ của gã bốn mươi quan tiền cũng bán không được, bởi vì thân thể quá gầy, rất nhiều người chê nàng không làm việc được, mua là vướng víu, cũng không chịu mua nàng.

Trương Bình hận đến nỗi mỗi ngày đánh chửi con gái ở nhà ăn không ngồi rồi.Không nghĩ tới gã chuyển vận, dĩ nhiên mò được một trăm lạng bạc từ chỗ Lý Diên Khánh, Trương Bình sợ Lý Diên Khánh đổi ý, vội vàng nói:- Không cần! Ngươi cứ lưu lại nơi này, ngày mai ta đến tìm Trung thúc xử lý thủ tục.Trương Bình quay đầu răn dạy con gái vài câu, muốn nàng nghe lời tuyệt đối phục tùng chủ nhân, nếu như bị trả về sẽ đánh chết nàng.

Hỉ Thước sợ hãi hai chân run rẩy, không ngừng lau nước mắt.Nhìn Trương Bình chạy đi như làn khói, Lý Diên Khánh oán hận nói:.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui