- Khánh ca nhi, đây là con rể lớn của ta Trương Bình.Lý Diên Khánh ồ một tiếng, hóa ra gã là phụ thân của Đại Nhạn và Hỉ Thước.
Lý Diên Khánh đánh giá gã một chút, thấy gã mặt tròn, mắt dài nhỏ, mơ hồ lóe vẻ giảo hoạt.
Lý Diên Khánh lập tức nhớ tới Đại Nhạn, cha con họ quả thực rất giống nhau.Lý Diên Khánh không biết tại sao gã lại mời rượu mình, liền nói hai câu khách sáo, uống một chén với gã.Trương Bình cũng chưa có ý rời đi, dường như gã muốn nói gì đó.
Phụ thân Lý Đông Đông không vui trong lòng, thúc giục gã:- Tiểu quan nhân muốn uống rượu, ngươi kính rượu rồi thì nhanh rời đi!Trương Bình giả bộ không nghe thấy lời nhạc phụ, cười nói với Lý Diên Khánh:- Vừa rồi ta nghe Đại Khí nói, hắn thường xuyên không có ở nhà, tiểu quan nhân luôn không có người chăm sóc, ta liền đề nghị hắn, hắn nói cần tiểu quan nhân tự mình đồng ý mới được.Lý Diên Khánh vui vẻ cười nói:- Không biết Trương huynh đưa ra đề nghị gì với phụ thân ta?Bên cạnh, phụ thân Lý Đông Đông bắt đầu buồn bực trong lòng, con rể này của y không chỉ hết ăn lại nằm, còn nhiễm thói quen ăn uống cá cược chơi gái, bán sạch mọi thứ đáng giá trong nhà, mỗi lần y thương con gái cho nàng chút tiền, đều bị tên khốn này cướp đi, gã thì có đề nghị gì hay, chắc hẳn là có chủ ý xấu với tiểu quan nhân.Phụ thân Lý Đông Đông sợ con rể làm hỏng chuyện làm ăn của con trai, liền đứng dậy đẩy Trương Bình ra:- Đi qua một bên, nơi này không có chuyện của ngươi!Lý Diên Khánh vội vàng ngăn y lại:- Nhị thúc không nên tức giận, Trương huynh đã nói cho phụ thân ta, vẫn nghe một chút thì tốt hơn.Trương Bình trừng nhạc phụ một cái, lại cúi người cười bồi:- Ta nói cho phụ thân ngươi, nếu như trong phòng tiểu quan nhân thiếu người, tiểu nữ cũng có thể đi hầu hạ.Cái này tính là đệ nghị tốt gì? Lý Diên Khánh lập tức ngẩn người.Phụ thân Lý Đông Đông cũng không nhịn được nữa, y giận tím mặt, tiến tới túm cổ con rể, vung mạnh quyền muốn đánh:- Ngươi uống rượu liền say khướt, làm mất mặt lão tử!Mọi người sợ hãi vội vàng khuyên nhủ.
Lý Văn Hữu kéo phụ thân Lý Đông Đông ngồi xuống, cười nói:- Thật ra cũng không phải chuyện xấu mà! Nữ nhi lớn cũng phải ra ngoài làm chút chuyện, có thể phụ giúp gia đình, chỉ cần xem tốt thời gian, không chậm trễ xuất giá là được rồi.Lý Diên Khánh rốt cuộc hiểu rõ ý của Trương Bình, là bán con gái của gã cho nhà họ làm nha hoàn.
Nhưng nha hoàn triều Tống lại hoàn toàn không giống lúc trước, trên bản chất là một loại quan hệ thuê mướn, hai bên ký tên khế ước có thời hạn, sau khi mãn hạn liền khôi phục tự do.Cho nên rất nhiều người bần hàn đều đồng ý đưa con gái ra ngoài làm tiểu nha hoàn, không cần mình nuôi, còn có thể kiếm một khoản tiền cho mình, chờ sau khi mãn hạn lấy được tự do vừa vặn xuất giá.Chính bởi vì số lượng rất nhiều, bình thường giá trị nha hoàn rất rẻ, một năm cũng chỉ năm sáu quan tiền, khuôn mặt thanh tú nhu thuận một chút, giá cả sẽ đắt hơn.Nhưng tối đá một năm cũng chỉ khoảng mười quan tiền, cho nên rất nhiều người ở tầng lớp trung lưu đều có nha hoàn, giống như nhà Lý Nhị Lý Tam cũng có hai nha hoàn.Nhưng dù nói thế nào, đây cũng là một chuyện mất mặt, tương đương thừa nhận mình vô dụng, cần dựa vào cầm cố con gái để kiếm tiền.
Phụ thân của Lý Đông Đông là tức giận điều này, con gái dĩ nhiên muốn bán ngoại tôn nữ của mình trước mặt mọi người, điều này khiến mặt mo của y đặt vào chỗ nào?Lý Văn Hữu cười nói với Lý Diên Khánh:- Về sau phụ thân ngươi cũng thường xuyên không ở nhà, ta cũng cảm thấy ngươi cần một tiểu nha hoàn chăm sóc cuộc sống thường ngày, thế nào?- Đa tạ ý tốt của Tộc trưởng, tạm thời ta không cần!Lý Diên Khánh từ chối, hắn cũng không quá mâu thuẫn nha hoàn phục thị, quan trọng là hắn biết, Trương Bình muốn cầm cố con gái chắc chắn là con gái lớn Trương Đại Nhạn, hắn mới không cần tiểu nương tử kia đến hầu hạ mình, Hỉ Thước còn tạm được, đáng tiếc nàng lại quá nhỏ.Lý Văn Hữu là lão tài chủ cực kỳ tinh minh, y biết tình cảm giữa Lý Đông Đông và đại tỷ của mình rất thâm sâu, cho nên mới mời tỷ phu tới nhà uống rượu.
Trương Bình này là tên vô lại nổi tiếng ở thôn Tiềm Sơn, nếu như có thể lung lạc gã, thì có thể giám thị Lý Đông Đông từ khía cạnh nào đó.Lý Diên Khánh thấy Lý Diên Khánh không tiếp thụ, liền cười nói với Trương Bình:- Vừa vặn bên người phu nhân của ta cần một hầu gái kim khâu, liền để con gái ngươi tới phủ ta làm việc đi! Ngày mai ngươi đưa nàng đến, chúng ta gặp mặt rồi nói chuyện giá tiền.Trương Bình vui mừng, liền vội vàng khom người nói:- Tiểu nữ có thể tới Lý phủ làm việc, cũng là vinh hạnh của nàng.Mặc dù trong lòng phụ thân Lý Đông Đông nổi nóng con rể vô dụng, chẳng qua với tính tình này của con rể, năm nay ngoại tôn nữ lớn chắc chắn phải ra ngoài làm việc, so với tới nhà người bình thường làm nha hoàn chịu khổ, còn không bằng làm việc trong phủ của Tộc trưởng, ăn ngon không cần phải nói, thu nhập cũng sẽ không kém, vừa vặn kiếm chút tiền cho con gái mình trang trải chút chuyện gia đình.
Y trừng mắt với con rể một cái, không lên tiếng nữa.Lý Diên Khánh cũng không quan tâm Trương Đại Nhạn tới nhà Tộc trưởng làm nha hoàn, hiện giờ hắn chỉ quan tâm tình hình của phụ thân, không biết nói chuyện thế nào rồi?Lòng Lý Diên Khánh nóng như lửa đốt, lại không dám đứng dậy cáo từ.
Rốt cuộc chờ đến lúc tiệc rượu tàn, hắn cũng chuẩn bị cáo từ rời đi, Lý Đông Đông đã bị mọi người rót cho say ngã, phụ thân Lý Đông Đông tiễn họ ra khỏi nhà.Lý Văn Hữu cười nói:- Khánh nhi, ngồi xe ngựa của ta đi! Ta có lời muốn nói với ngươi.Lý Diên Khánh đành phải lên xe ngựa.
Lý Văn Hữu lại sắp xếp tùy tùng cưỡi lừa của Lý Diên Khánh về nhà, lúc này xe ngựa mới di chuyển.Trong xe ngựa, Lý Văn Hữu lấy ra một phần khế ước thương hội đưa cho hắn:- Một bản ba phần, đây là một phần của ngươi, tự ngươi giữ cẩn thận.Lý Diên Khánh nhận khế ước lại hỏi:- Tộc trưởng định bắt đầu từ nơi nào?- Ta đự định bắt đầu từ số thuốc này, ngày mai phụ thân ngươi sẽ đi cùng Lý Đông Đông tới trấn Vệ Nam thu mua dược liệu.
Về sau ta định để hắn quản lý tiền bạc, người khác ta không tin được.
Chờ tháng sau kênh đào tan băng, ta sẽ cùng phụ thân ngươi đi theo thuyền dược liệu tới kinh thành.
Một là vì chuyện sửa chữa gia phả, thuận tiện lại nhìn một chút giá cả thị trường lương thực.
Chờ phía kinh thành bàn bạc ổn thỏa, tháng ba bắt đầu thu mua vận chuyển số lương thực đầu tiên.
Khánh nhi, chuyện này ta chuẩn bị gần bốn năm rồi, vẫn luôn do dự chưa đi, không nghĩ tới vì ngươi rốt cuộc đã hoàn thành.Lý Văn Hữu cực kỳ cảm khái, từ nay về sau, họ phải từ từ giao thiệp với kinh thành, chuyện này với y cũng là một khiêu chiến.Lý Diên Khánh cũng cực kỳ cảm khái trong lòng, phụ thân của hắn khi vượt qua ngăn trở, cuối cùng cũng bắt đầu cuộc sống mới, tốt nhất phụ thân có thể tái giá một phòng thê tử hiền lành, lúc đó mới viên mãn.Chẳng qua để phụ thân quản lý tiền bạc, Lý Diên Khánh lại không yên lòng, cha con họ sống nghèo túng, cũng có một nguyên nhân là phụ thân thực sự không biết quản lý gia đình..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...