Hàn Môn Kiêu Sĩ


Lý Diên Khánh vội vàng tới đón:- Đông ca sao tới huyện thành rồi?Cũng may hôm qua phụ thân nói cho hắn biết, vị Lý Đông Đông này cùng thế hệ với hắn, nếu không hắn sẽ hô Đông thúc.- Ta tới huyện thành mua ít đồ, vừa rồi nhìn thấy bóng lưng hơi giống ngươi, liền đi theo trên đường, quả nhiên là ngươi.Lý Đông Đông rất nhiệt tình, kéo Lý Diên Khánh nói:- Còn chưa ăn cơm đúng không! Ta mời ngươi tới tiệm ăn.Lý Diên Khánh chỉ vào cửa hàng bánh bao:- Nơi này là được rồi.- Ài! Bánh bao có gì ngon, đi theo ta.Gã lôi kéo Lý Diên Khánh đi tới quán rượu Lâm Ký đối diện, lên tầng hai tìm một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống.

Lý Đông Đông gọi bốn năm món ăn, một bầu rượu, liền cười hỏi:- Tiểu lão đệ sao lại ở trong huyện rồi?- Ta đến hiệu sách mua một vài quyển sách, sao Đông ca cũng ở đây?- Không dối gạt lão đệ, lần này ta về quê, một là tết tổ, tiếp theo là muốn mua một số dược liệu về kinh.- Đông ca không phải bán trà sao, tại sao lại bán thuốc rồi?Lý Diên Khánh khó hiểu hỏi.Lý Đông Đông cười nói:- Chỉ bán mấy bát trà lạnh có thể kiếm bao nhiêu tiền, giao tiền thuê nhà cũng không đủ, còn phải làm một số nghề nghiệp khác mới được.

Vừa vặn ta biết một cò mồi thuốc, hắn nghe nói ta muốn về quê, liền nhờ ta mua mấy ngàn cân thuốc đắng đặc sản huyện Thang Âm chúng ta.- Chuyến này Đông ca có thể kiếm được bao nhiêu tiền?Lý Đông Đông cười khoát tay một cái nói:- Người bình thường ta không nói, nhưng lão đệ muốn hỏi, ta cũng không dối gạt, chính là số này!Lý Đông Đông duỗi hai ngón tay, Lý Diên Khánh cười:- Hai trăm quan!- Nào có! Hai mươi quan.Lý Diên Khánh chợt cảm thấy kinh ngạc:- Mấy ngàn cân dược liệu mới kiếm được hai mươi quan!- Ngươi cho rằng có thể được bao nhiêu, ta cũng chỉ kiếm phí vất vả, đầu to ở chỗ người ta, là tiền vốn của người ta, nếu là tiền vốn của ta, chuyến này chí ít ta có thể kiếm được ba trăm quan.Cò mồi đúng là cò mồi, dựng cầu dắt mối cho người mua người bán, ở giữa thu tiền phí, một số cò mồi có chút tiền vốn liền biến thành thương nhân trung gian, kiếm được lợi ích lớn hơn nữa.


Lý Diên Khánh đương nhiên cũng từng nghe nói, chỉ là không nghĩ tới Lý Đông Đông nhìn như nhà lớn nghiệp lớn này lại vì hai mươi quan tiền mà bận rộn bôn ba, xem ra gã sống ở kinh thành cũng không được như ý.- Hai ngày trước Đông ca nói Đông Kinh nơi nơi là tiền, vì sao không làm mua bán khác.Lý Đông Đông lắc đầu:- Đông Kinh rất nhiều tiền, lại không dễ kiếm.

Giống như muối, trà, rượu, phèn, sắt, hương liệu đều là quan doanh, ngươi dám tham gia vào, nhẹ thì mất cả chì lẫn chài, nặng thì bị kiện vào ngục.

Cho dù rất nhiều nghề nghiệp coi như không phải quan doanh, cũng bị quyền quý lũng đoạn, thiết lập các loại nghiệp đoàn để hạn chế.

Tóm lại một câu, kiếm tiền phải có tiền vốn và quyền thế, loại người một không quyền thế hai không tiền vốn giống như ta, cũng chỉ có thể làm chân chạy, hoặc buôn bán nhỏ bán mấy chén trà lạnh.- Vậy vì sao Đông ca không trở về huyện buông bán?Lý Đông Đông cười khổ một tiếng:- Nếu như ngươi tới kinh thành thấy được việc đời rồi, sẽ chướng mắt loại huyện thành nhỏ này.

Nói thật, mặc dù huyện thành không tồi, nhưng quá ít tiền.

Cửa hàng bánh bao vừa rồi kia, ta biết ông chủ, một nhà năm miệng ăn đi sớm về tối, mệt gần chết cả tháng mới kiếm được sáu bảy quan tiền, còn không thể thuê tiểu nhị, ở huyện Thang Âm hiện giờ thuê một tiểu nhị, một tháng ít nhất cũng phải ba quan tiền.Kinh thành bên kia đắt một chút, cần năm quan tiền, tiệm trà của ta cũng không thuê nổi.

Ta phụ trách châm trà nấu nước, vợ chạy đi bán trà, một tháng nhiều nhất kiếm được mười mấy quan tiền, mạo xưng là trang hảo hán, về quê giả mạo nhà giàu kinh thành.Lúc đầu Lý Đông Đông chỉ muốn nói huyện Thang Âm nghèo quá, thế nhưng nói chuyện liền kéo mình vào, lại thêm gã uống vài chén rượu, nói chuyện không đâu, tung ra nội tình của mình.Điều này kỳ thực cũng là nỗi khổ trong lòng gã, bình thường lại không dám nói ra, chỉ có thể tìm đứa trẻ nửa hiểu nửa không như Lý Diên Khánh để kể khổ.


Gã cũng không sợ Lý Diên Khánh nói ra ngoài, dù sao trẻ con nói chuyện cũng không mấy người tin tưởng.Lý Diên Khánh lại có một vài suy nghĩ, hắn cũng biết kiếm tiền ở huyện Thang Âm không dễ, ở trấn Lộc Sơn càng khó hơn.

Giống như Hồ đại thúc mổ heo, chuyển hàng cho người khác, làm việc khổ cực, bản thân còn phải làm ruộng, nhiều năm như vậy cũng chỉ để dành được mấy chục quan tiền.

Phụ thân càng đáng thương, bốn năm mới tích kiệm được mười quan tiền.Giá hàng hóa Đại Tống không đắt, Đông Kinh cũng chẳng qua một đấu gạo ba mươi tiền, ở khu vực bình nguyên lớn thừa thãi lương thực còn rẻ hơn.

Tại huyện Thang Âm một đấu lúa mạch cũng chỉ mười lăm văn tiền, với người trồng lương thực phổ thông mà nói, ăn cơm mặc áo không thành vấn đề, vấn đề lớn nhất là trong nhà không có tiền.Muốn kiếm tiền phải đánh chủ ý tới kinh thành, cho nên hắn có phần hứng thú đối với Lý Đông Đông này.


Vừa vặn Lý Đông Đông không có tiền vốn, mà Lý Diên Khánh hắn có, nếu như hai bên có thể hợp tác, cũng là con đường tắt để đầu tư.

Quan trọng hơn Lý Đông Đông là người đồng tộc, có đường dây gia tộc này, Lý Đông Đông không dám bẫy mình.- Lần này Đông ca mua thuốc cần dùng bao nhiêu tiền vốn?- Thật ra cũng không nhiều, địa khái một ngàn quan, lại trừ nhân công và phí thuyền, cuối cùng có thể kiếm ba thành lợi nhuận.Trên người Lý Diên Khánh có hai trăm lạng bạc, cũng có thể đầu tư vào, chẳng qua chuyện này hắn không thể gấp, tốt nhất nói trước với Tộc trưởng một chút.- Đông ca tính trở lại kinh thành lúc nào?Lý Diên Khánh lại hỏi.- Hiện giờ còn đang thu hàng, đại khái phải cuối tháng.Lý Đông Đông là người cực kỳ khôn khéo, sở dĩ gã muốn lung lạc Lý Diên Khánh, cũng không phải vì Lý Diên Khánh biết viết vài câu đối, mà là vì gã nghe tộc nhân nói, Tộc trưởng cực kỳ coi trọng Lý Diên Khánh, nếu như Lý Diên Khánh chịu nói vài lời hữu ích trước mặt Tộc trưởng, nói không chừng gã có thể mượn được tiền từ chỗ Tộc trưởng.Lý Đông Đông đã không muốn mở quán trà nữa, khách hàng của gã đều là người thô kệch bán sức lực tầng dưới chót, kiếm không được mấy đồng tiền, mà vợ con đi bán trà còn bị những người thô kệch kia đùa giỡn.

Mấy năm này gã ở kinh thành cũng dần dần mò mẫm được đường đi, gã muốn thay đổi làm cò mồi, nếu có tiền vốn sẽ kiếm được càng nhiều.Nghĩ tới nơi này, Lý Đong Đông gắp một miếng thức ăn cho Lý Diên Khánh, cười nói:- Khánh ca nhi có thể nói tốt với Tộc trưởng thay ta hay không?- Muốn nói lời hữu ích gì?- Lần này ta muốn mua thiều thuốc hơn, thế nhưng tiền trên người không đủ, ta muốn hỏi mượn Tộc trưởng năm trăm quan tiền, nhưng Tộc trưởng không tin ta, ài, ta không biết làm sao!Lý Diên Khánh cười nói:- Nếu như ngươi chỉ muốn kiếm tiền cho mình, ta đoán chừng Tộc trưởng sẽ không đáp ứng, ngươi hẳn là nghĩ tới cùng kiếm tiền với gia tộc, bản thân cũng có lợi, không tốt hơn sao?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui