Lúc này, một học sinh già ngồi phía trước hỏi:- Xin hỏi lão tiền bối, năm nay thi giải sẽ an bài thế nào, nghe nói có cải cách rất lớn, không biết nghe đồn có phải là thật hay không?Tất cả lỗ tai sinh viên đều dựng lên, trong sảnh đường lạnh ngắt như từ, tất cả mọi người nín thở, chỉ sợ nghe lọt một câu làm hỏng tiền đồ.Quách Bách Tụng cười ha ha:- Ta đoán chừng tất cả mọi người tới nghe giảng là hướng tới vấn đề này, nếu không để lộ chút tin tức với mọi người, đoán chừng cơm tối nay của ta cũng không có rồi.
Được rồi! Nói hai câu đơn giản…Lúc này, có sinh viên nhịn không được ho khan vài tiếng, tất cả mọi người lập tức trợn mắt nhìn gã, khiến gã sợ hãi vội vàng che miệng cúi đầu xuống.Quách Bách Tụng tiếp tục nói:- Mọi người đều biết, khoa cử năm nay là ân khoa, năm ngoái Thái tử bệnh nặng, đầu năm nay bỗng nhiên khỏi hẳn, Thiên tử cho rằng là ý trời, cho nên quyết định mở ân khoa năm nay.
Danh sách trúng tuyển cụ thể của thi phát giải các Châu Lễ Bộ đã phân phối, còn chưa mang đến các Châu, nhưng ta đã nhận được một tin tức rất không may, năm nay Tương Châu chỉ có mười lăm danh ngạch.Câu nói này vừa ra, sĩ tử dưới đường xôn xao.
Năm ngoái danh ngạch của Tương Châu là ba mươi người, năm nay danh ngạch chỉ còn lại một nửa, vậy còn thi cái gì nữa!Quách Bách Tụng thấy mọi người kích động, liền khoát tay nói:- Màn kịch quan trọng còn ở phía sau, nếu như còn muốn nghe, thì xin an tĩnh lại.Trong sảnh lập tức lạnh ngắt như tờ, trong lòng mọi người kích động khó nhịn, nhưng lại muốn nghe vấn đề quan trọng, không thể không nhịn lại lo lắng trong lòng.Quách Bách Tụng tiếp tục nói:- Danh ngạch lần này bị giảm, không chỉ một mình Tương Châu chúng ta, danh ngạch của các Châu phía bắc đều bị giảm, một mặt là các Châu phía Nam làm ồn ào, giống như phủ Giang Ninh, Thường Châu, Tô Châu, Hồ Châu, Tuyên Châu, Việt Châu, Hàng Châu vân vân, tỉ lệ trúng tuyển thi phát giải của các Châu này đã đạt đến ba trăm so một, mà thi tỉnh mấy chục năm gần đây, phần lớn Tiến Sĩ đều bị sĩ tử phía nam đạt được, thực lực phía nam vượt quá xa phía bắc chúng ta.Một phương diện khác, cũng là Thiên tử rất bất mãn đối với trình độ mở trường của các Châu ở phía bắc, năm nay mượn cơ hội ân khoa, triều đình quyết định tiến hành ba cải cách lớn đối với thi phát giải của các Châu phía bắc, cắt giảm danh ngạch chỉ là một trong số đó.Mọi người ngừng thở, trong lòng kinh hãi nghe Quách Bách Tụng nói tiếp hai cải cách khác.
Họ đều có một loại cảm giác không ổn, cải cách năm nay chỉ sợ dữ nhiều lành ít.- Cải cách lớn thứ hai, triều đình yêu cầu các Châu phía bắc bắt chước phía nam, thi phát giải phải tiến hành hai lần thi, lần thi đầu gọi là thi huyện, lần thứ hai gọi là thi châu, có ý gì chứ? Thông tục mà nói, là cắt giảm số người tham gia thi phát giải, dùng thi huyện để loại bỏ một bộ phận.
Hai lần thi này đều do Châu phủ phụ trách, thi huyện ấn định vào tháng chín, thi châu vào tháng mười một, thời gian cụ thể chẳng mấy chốc sẽ ấn định ra.Tiếng nghị luận trong sảnh ngày càng lớn, đám tú tài cực kỳ hoảng sợ.
Thi phát giải lại áp dụng chế độ đào thải, điều này có nghĩa ít nhất một nửa số người trong sảnh hôm nay không có cơ hội tham gia cuộc thi chính thức sau cùng.Tiếng nghị luận vượt qua tiếng nói của Quách Bách Tụng.
Quách Bách Tụng liền dừng nói, để mọi người bàn luận thỏa thích.
Lần này lão tới Thang Âm cũng không phải để giảng bài, mà là xuống cảnh báo các huyện, nói trước tin tức cải cách thi giải cho mọi người.Lúc này, một sư phụ Huyện Học hô lớn một tiếng:- Đều yên tĩnh lại cho ta!Trong sảnh lập tức yên tĩnh trở lại, Quách Bách Tụng nhìn mọi người một cái, lúc này mới bắt đầu nói tới cải cách lớn thứ ba.- Cải cách lớn thứ ba là gia tăng độ khó của thi phát giải, gia tăng tính công bằng.
Bắt đầu từ năm nay, thi phát giải của các Châu đổi lại do triều đình ra đề mục, do Hàn Lâm Học Sĩ triều đình phái tới các Châu làm chủ khảo.
Đồng dạng, thi huyện lần đầu cũng do Châu phủ ra đề mục, do Châu phủ phái quan viên đến các huyện làm chủ thi.Mặt khác, ta lại nói cho mọi người một tin tức khiến mọi người rất nóng lòng.
Bắt đầu từ ân khoa năm nay, triều đình hủy bỏ khoa minh pháp và khoa thi từ, nhập nội dung hai khoa này vào trong khoa Tiến Sĩ.
Cho nên thi phát giải năm nay sẽ tăng thêm thi thơ và hình luật.
Ta cảm thấy đây mới là chỗ khó lớn nhất của năm nay, chỉ còn lại năm tháng, không có cách nào, tất cả mọi người liều mạng nỗ lực đi!Trong đại sảnh lập tức xôn xao, tất cả học sinh đều sợ ngây người.
Từ sau biến pháp Vương An Thạch, khoa Tiến Sĩ liền bỏ thi thơ, mấy chục năm chưa từng thi thơ, tất cả mọi người đang liều mạng nghiên cứu Tam Kinh Tân Nghĩa, căn bản bỏ qua thơ, hiện giờ lại phải thi lần nữa, làm sao bắt đầu được?Còn có hình luật, đó là nội dung thi khoa minh pháp, sao lại cũng thêm vào khoa Tiến Sĩ, quan trọng là chỉ còn thời gian mấy tháng, để họ chuẩn bị thế nào?Tất cả học sinh đều gấp đến độ muốn giậm chân chửi bậy.Quách Bách Tụng đã nói xong khóa trở về nghỉ ngơi, nhưng hơn hai trăm học sinh vẫn còn chậm chạp không chịu rời đi.
Lúc này, có người hô to một tiếng:- Chúng ta đi nói cho sư phụ một chút đi!Mọi người nhao nhao hưởng ứng, nối đuôi nhau đi tới chính viện Hướng Học.Lý Diên Khánh cũng hốt hoảng trong lòng, năm năm qua hắn học thuộc làu Tam Kinh Tân Nghĩa, nhưng lại chưa bao giờ làm một bài thơ, hiện giờ lại thi thơ, lâm thời ôm chân phật cũng không kịp nha!‘Chớ hoảng sợ! Chớ hoảng sợ! Cùng lắm thì chép mấy bài thơ ứng phó một chút.
’ Lý Diên Khánh thầm tự an ủi mình.Hắn vội vã chạy trở về chỉnh lý tư liệu ôn tập, lại bị Trương Hiển chặn lại, cũng đành đi theo mọi người cùng tham gia yêu sách.- Lão Lý, trình độ làm thơ của ngươi dường như không tồi, vấn đề không lớn, ta coi như thảm rồi.Trương Hiển cực kỳ buồn bực trong lòng, gã cũng bởi khoa cử không thi thơ, cho nên từ bỏ làm thơ, ngay cả thi thơ yêu thích nghiệp dư cũng không có, không nghĩ tới thi phát giải lại muốn thi làm thơ, còn phải thi hình luật, gã cũng chưa từng nhìn qua, lần này làm sao bây giờ?Tần Lượng bên cạnh nói:- Bây giờ cách thi phát giải còn năm tháng, lâm thời đột kích làm một số bài thơ vẫn sẽ có hiệu quả, hình luật lại rắc rối, ta cảm thấy phải tốn thời gian học thuộc, có lẽ còn có án lệ, chúng ta căn bản không thể nào bắt đầu, Huyện Học hẳn là trợ giúp chúng ta.- Chỉ mong thời gian còn kịp, lão Lý, ngươi phải dạy ta viết thơ thế nào!Lý Diên Khánh thầm cười khổ một tiếng, bản thân hắn cũng không biết nên tìm ai dạy hắn làm thơ.Văn Tư Đường cách Học Chính Viện không xa, hơn hai trăm học sinh nhanh chóng tới trước cổng chính Học Chính Viện, họ ồn ào hô to:- Mời Diêu giáo dụ ra nói chuyện.Giáo dụ cũng chính là Hiệu trưởng, bình thường đều do Học Chính Huyện kiêm nhiệm, huyện Thang Âm cũng không ngoại lệ, giáo dụ Huyện Học chính là Học Chính Thang Âm Diêu Vạn Niên.
Gã đang nói chuyện với mấy sư phụ, bỗng nhiên nghe rất nhiều học sinh yêu sách ở cửa lớn, gã giật nảy mình, vội vàng đi ra từ trong phòng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...