Tăng Tiểu Ất mở cửa lớn, dẫn mọi người vào.
Đối diện là một bức tường, che khuất tình hình bên trong, cũng là đặc điểm kiến trúc truyền thống.
Đi vào từ bên cạnh, trước mặt là một chiếc sân phổ thông, đây là phòng bên ngoài, sân hơi rộng, có thể đỗ xe ngựa.Ở trong góc có một chiếc giếng đá xanh lớn, ở giữa là một loạt phòng ở thật dài, chừng bảy tám gian, phòng bếp, phòng ăn, phòng chứa củi và bốn gian phòng ở của hạ nhân đều ở nơi này, gần đó còn có một căn lều cho súc vật.Đi xuyên qua cửa ở giữa, bốn người cùng kinh hô, sân giữa là một sân giộng hình trăng lưỡi liềm, mặt đất phủ gạch xanh, ở giữa trồng hai gốc cây hoa quế cao hơn một trượng, còn có một ngọn núi giả, một hành lang thật dài hình nửa vòng tròn, có ba cửa hình tròn, cực kỳ độc đáo.Tăng Tiểu Ất hơi đắc ý, điểm buôn bán của căn nhà này ngay ở nơi này, mỗi người xem phòng nhìn thấy đình viện này đều muốn thuê lại.Gã nói với mọi người:- Căn nhà này có bốn mẫu, ở kinh thành ít nhất cần hai mươi quan tiền một tháng, huyện nhỏ Thang Âm không cho thuê nổi với giá tiền này, kỳ thật rất bình thường.Vương Quý chỉ vào ba cửa hình tròn hỏi:- Vì sao có ba cửa?- Bởi vì có ba tòa viện, không liên quan với nhau, hai đứa con trai của chủ nhân mỗi người một viện, lão chủ nhân hai người ở viện giữa, viện bố cục lớn nhỏ đều không khác nhau mấy, phòng đều hướng nam, ta dẫn các ngươi đi xem một chút là được, mời đi theo ta.Tăng Tiểu Ất dẫn họ đi vào viện phía đông, bên trong là viện ngoài, sân rất nhỏ, trồng hai gốc cây đào, lúc này hoa đào đang lúc nở đẹp, cực kỳ trắng mịn, ở góc có một chiếc giếng nhỏ.Căn phòng hình chữ L, bên cạnh là phòng xép trong ngoài, ở giữa là ba gian phòng ở, hết thảy có năm căn phòng, đều là phòng gạch xanh ngói đen mới.Lý Diên Khánh hỏi:- Hai viện khác đều có năm căn phòng sao?Tăng Tiểu Ất cười nói:- Trung viện lớn hơn một chút, nhiều hơn hai gian phòng, Tây viện cũng nhiều hơn một gian phòng, thứ khác đều như nhau.Lý Diên Khánh chắp tay một cái:- Đa tạ, để chúng ta thương lượng một chút!Tăng Tiểu Ất biết điều rời đi.
Lý Diên Khánh cười hỏi:- Các vị cảm thấy thế nào?Vương Quý cười nói:- Ta và lão Thang ở Tây viện đi, ta có một nha hoàn, lão Thang cũng có một, vừa vặn mang tới.Lý Diên Khánh đang nghĩ ngợi mang Hỉ Thước tới, Cúc tẩu cũng có thể tới nấu cơm cho họ, ở gian ngoài là được.
Trung thúc hai vợ chồng già liền trông giữ căn nhà cũ thay họ, dù sao hắn và phụ thân khi rảnh rỗi cũng sẽ trở về ở một chút.Thang Hoài hỏi Trương Hiển:- Giá tiền có thể rẻ hơn một chút hay không?Trương Hiển lắc đầu:- Chủ cho thuê không chịu hạ giá, mà tiền thuê nhà lại muốn một năm trả một lần.
Như vậy đi! Ta còn có một người bạn, hãy để hắn và ta ở cùng nhau, chúng ta ở trung phòng, ta gánh vác hai quan tiền.Lý Diên Khánh nghe Trương hiển muốn gánh vác một nửa tiền thuê nhà, hắn và Trương Hiển còn chưa quá quen thuộc, không tiện chiếm tiện nghi của người khác, hắn liền vội vàng nói:- Như vậy sao được chứ? Vẫn là chia đều thì tốt hơn.Trương Hiển khẽ cười nói:- Có thể ở cùng Lý huynh, đã là vinh hạnh của ta.
Ta rất hi vọng có thể học được chút võ nghệ từ các vị ở đây.
Nói thật, ta cũng không muốn coi bội kiếm như vật phẩm trang sức.Lời Trương Hiển nói khiến mọi người rất có thiện cảm, Vương Quý hào sảng vỗ ngực một cái:- Chuyện học võ của ngươi cứ giao cho ta.Trương Hiển vui mừng:- Quyết định như vậy đi!Mọi người ngại không qua được sự nhiệt tình của gã, đành phải gật đầu đáp ứng.
Lý Diên Khánh cười nói:- Vậy chúng ta nói trước, phí tổn cò mồi ta bỏ ra!Trương Hiển đáp ứng, vội vàng tìm cò mồi xử lý thủ tục.
Vương Quý và Thang Hoài đi Tây viện, Lý Diên Khánh cười nói với Nhạc Phi:- Để xem Ngũ ca muốn ở gian nào?Nhạc Phi biết Lý Diên Khánh có nha hoàn, liền chỉ vào gian phòng bên cười nói:- Căn phòng xép này không tồi, trong ngoài hai gian, vừa vặn thích hợp cho ta.Lý Diên Khánh hớn hở nói:- Vậy chính diện thuộc về ta, một gian phòng ngủ, một gian thư phòng, còn một gian cho Hỉ Thước ở.Trên thực tế, Trương Hiển là già giàu đứng đầu xã Thang Bắc, thế gia quan lại.
Gia tộc họ có tòa nhà ở huyện Thang Âm, chỉ là Trương Hiển muốn ở cùng một chỗ với đám người Lý Diên Khánh, mới không chịu tới nhà mình ở.Vương Quý và Thang Hoài cũng như vậy, hai nhà họ đều có nhà ở huyện Thang Âm, nhà của đại bá của Thang Hoài là Thang Chính Tông rất lớn, phía sau hiệu lừa ngựa nhà Vương Quý cũng có tòa nhà, chỉ là hai người này không muốn bị người nhà quản thúc, lại muốn ở cùng một chỗ với bạn bè, nên cũng không chịu ở nhà của mình.Quyết định phòng ở, bốn người liền đi mua chút lễ vật cho người nhà và sư phụ.
Lý Diên Khánh lại về khách sạn gọi Lý Nhị và hai học sinh khác, đám thiếu niên ngồi xe bò lớn của nhà Vương Quý trở về trấn Lộc Sơn.Phong quang náo nhiệt khi trở về trấn Lộc Sơn là không cần phải nói, Lý Diên Khánh cũng bận rộn dọn nhà, hắn đã nói trước với Vương Quý và Thang Hoài, Cúc tẩu cũng sẽ tới huyện cùng, tiếp tục nấu cơm cho họ, như vậy họ cũng có thể bảo đảm ẩm thực bình thường ở bên ngoài.Nha hoàn Hỉ Thước còn đang đắm chìm trong vui sướng quần áo mới.
Lý Diên Khánh trở về từ huyện thành, mua cho Cúc tẩu và Trung thúc mỗi người một thớt vải xanh tốt nhất.
Hắn vốn định cũng mua cho Hỉ Thước một tấm vải, nàng cũng chỉ mặc quần áo cũ từ nhà mang tới, quả thực hơi khó coi.Không ngờ trong tiệm vải vừa vặn có tiểu nương tử bán quần áo thành phẩm, Lý Diên Khánh mua liền ba bộ, Hỉ Thước mặc vào rất vừa người, khiến nàng vui mừng nhảy dựng lên.- Tiểu quan nhân, ngài nói ta nên mặc đồ đỏ trước hay là mặc màu lục trước?Từ sau khi bắt Lý Quỳ, Hỉ Thước tìm được chút tự tin khi dùng chày đánh Lý Quý, tính cách dần trở nên cởi mở, lúc vui mừng cũng líu ríu giống như một con chim khách.Sau khi nàng nghe tiểu quan nhân khen nàng mặc quần đỏ đẹp mắt, nàng liền chạy về phòng thay bộ váy lụa màu lục.Lý Diên Khánh kéo áo của nàng, đánh giá một chút, lông mày hơi nhíu lại:- Tại sao ta cảm thấy hơi lớn một chút?- Không có việc gì! Không có việc gì! Cúc tẩu nói giặt một lần sau đó sẽ nhỏ hơn, ta mặc lại vừa vặn.Lý Diên Khánh nhịn không được bật cười, hắn quên quần áo mới sau khi giặt sẽ co lại:- Ừ! Người phải ăn mặc, phật cần kim sức.
Hỉ Thước của chúng ta sau khi thay quần áo mới biến thành chim bói cá rồi.Hỉ Thước nghe tiểu quan nhân tán dương mình là chim bói cá, trong lòng xấu hổ, mặt đỏ nhỏ giọng hỏi:- Tiểu quan nhân, chúng ta tới huyện thành khi nào?- Còn rất nhiều thời gian!Lý Diên Khánh cười hỏi nàng:- Ngươi đã tới huyện thành chưa?Hỉ Thước lắc đầu:- Nơi xa nhất mà ta tới là trấn Lộc Sơn, ngay cả trấn Trương Tập cũng chưa từng đi.
Trung thúc nói, huyện thành náo nhiệt hơn trấn Lộc Sơn nhiều lắm.- Đó là đương nhiên, huyện thành mà! Chẳng qua so với kinh thành, huyện thành lại chưa tính là gì, tương lai ta sẽ dẫn ngươi tới kinh thành xem..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...