Hàn Môn Đích Nữ Có Không Gian


"Thơm quá, là cái gì vậy?"
Hứa huyện thừa vươn đầu nhìn ra cửa.

Nhan huyện lệnh cũng nhìn sang, trong mắt còn lóe ra ánh sáng mong đợi.

Hắn nhớ rõ mùi hương này.

Lão nhị, lão tam trở về ngày đó, trưởng nữ làm canh chính là mùi vị này.

Những người khác trong phòng cũng lộ vẻ tò mò.

Lâm sư gia ỷ vào quan hệ giữa mình và Nhan huyện lệnh, mở miệng cười nói: "Sớm như vậy, phu nhân ở hậu viện đã mang đồ ăn tới cho đại nhân, cũng không biết làm món gì ngon, thơm quá?"

Nhan huyện lệnh cười:
"Vừa vặn ta cũng đói bụng.

" Nói xong, phất tay gọi một người tới:
"Đi, bảo người mang đồ ăn tới đây.

" Nói xong, lại cười nhìn đám người Hứa huyện thừa
"Đợi lát nữa, mọi người cùng nhau ăn.

"

Đám người Hứa huyện thừa gật đầu cười.

Nếu là bình thường, bọn họ chắc chắn sẽ không như vậy, nhưng hôm nay, mùi thơm kia thực quá mê người, đành phải da mặt dày lưu lại.

Ngay cả Tiêu sư gia cao ngạo cũng ngồi bất động.

Sự hấp dẫn của thức ăn có thể thấy được ai cũng không đỡ nổi.


Rất nhanh, mọi người liền thấy một nữ hài 8, 9 tuổi cười mỉm đi tới, sau lưng còn đi theo một nha hoàn mang theo hộp cơm.

Nhìn thấy người tới, hai mắt mọi người đều tỏa sáng.

Hay cho một tiểu cô nương linh khí bức người!
Khí độ quanh thân kia, hai tròng mắt nhìn quanh thần khí kia làm cho người ta thấy mà quên hết mọi thứ.

Nhan huyện lệnh kinh ngạc nhìn Đạo Hoa: "Nha đầu này, sao lại chạy đến tiền viện?"
Đạo Hoa nhìn thấy trong phòng nhiều người như vậy, cũng có chút ngoài ý muốn, hào phóng hành lễ với Nhan huyện lệnh, sau đó liền cười nói: “Nương nói những ngày này phụ thân rất vất vả, nữ nhi liền muốn tới thăm người một chút.

"

Nghe vậy, Nhan huyện lệnh vui mừng cười: “Con có lòng, nhưng tiền viện là nơi làm việc, ngày sau không được chạy loạn.

"
Đạo Hoa ngoan ngoãn gật đầu: "Là nữ nhi vô lễ, làm phiền phụ thân làm việc, nữ nhi sẽ rời đi.

"
Nhan huyện lệnh khoát tay: "Chuyện đã bàn xong, con cũng không quấy rầy đến chúng ta.

" Nói xong cười nhìn về phía những người khác trong phòng: "Đây là trưởng nữ ta mới tới không lâu, khiến chư vị chê cười.

Đạo Hoa, còn không mau ra mắt các vị trưởng bối.

"
Nụ cười của Đạo Hoa không thay đổi, dựa theo thứ tự chỗ ngồi, phải hào phóng hành lễ với mọi người.


Trong lúc đó, tất cả mọi người đang dò xét tiểu cô nương ứng đối thoả đáng, cử chỉ nói năng đều không tầm thường này.

Hứa huyện thừa cười nói: "Thì ra đây là đại cô nương nha, khó trách đại nhân lúc trước suốt ngày nhắc tới, hôm nay gặp mặt, chúng ta cuối cùng cũng hiểu được nguyên nhân, một khuê nữ nhu thuận hiểu chuyện như vậy, không thể để ở bên cạnh tự mình dạy bảo.


"
Lưu điển lại cũng cười nói theo: "Đại cô nương, khí độ quanh người như vậy, có thể so với mấy nha đầu điên nhà ta rồi.

"
Nụ cười trên mặt Lâm sư gia có chút miễn cưỡng, nhưng vẫn cười khen Đạo Hoa.

Người trong phòng, chỉ có Tiêu sư gia không mở miệng, chỉ cười gật đầu với Đạo Hoa.


Đối với việc này, mọi người thấy nhưng không kinh ngạc.

Tiêu sư gia tài ba xuất chúng, nhưng mà làm người quá mức thanh cao, ngoại trừ chính sự trong nha môn, đối với chuyện bình thường từ trước đến nay đều không để ở trong lòng.

Nhan huyện lệnh cười nói với mọi người một lúc, lúc này mới nhìn về phía Đạo Hoa: “Nương bảo con đưa đồ ăn tới?"
Đạo Hoa lắc đầu: "Không phải, cơm trưa còn phải chờ một lát.

Là mẫu thân nhớ đến phụ thân, sợ phụ thân quá bận, không chịu nổi đói bụng.

Nữ nhi ở một bên vừa vặn nghe thấy, liền nghĩ đến việc nấu chén canh cho phụ thân, trước tiên nên lót bụng.

"

Lời này vừa ra, những người khác trong phòng có chút thất vọng.

Oanh! Canh a!
Mùi thơm ngào ngạt như vậy, bọn họ còn tưởng rằng là thứ gì tốt chứ?
Không ngờ lại là món canh bình thường!
Sắc mặt Lâm sư gia dễ nhìn hơn nhiều.

Canh, quả nhiên là từ nông thôn tới, không biết dùng thứ gì quý trọng để tỏ lòng hiếu thảo.


Trong lúc mọi người thất vọng, Nhan huyện lệnh lại mong chờ: "Vậy sao, vừa lúc vi phụ có chút đói bụng.

"
Nghe vậy, Đạo Hoa cười tươi, tiếp nhận hộp thức ăn từ trong tay Bình Đồng, đi lên trước, tự mình mở hộp thức ăn ra.


Trong chốc lát, một mùi thơm nồng đậm bay ra.

Đám người trước đó còn ghét bỏ, nhao nhao duỗi dài cổ.

Nhan huyện lệnh nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, thấy canh đưa tới không ít, liền cười nói: "Chư vị cùng nhau nếm thử.

" Nói xong, nhìn thoáng qua Đạo Hoa.

Đạo Hoa bắt đầu múc canh, trước tiên múc cho Nhan huyện lệnh, sau đó mới là của những người khác, mỗi khi múc xong một bát thì bảo Bình Đồng đưa đi.

Rất nhanh, canh đã được chia xong.

Không nhiều không ít, vừa vặn người trong phòng mỗi người một bát.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận