“Con người a , sợ nhất là không có tự mình hiểu lấy, lão bà tử ta cũng là một lòng vì tốt cho hai tôn tử tôn nữ, cả ngày nằm mơ giữa ban ngày cũng không được, còn không bằng thành thành thật thật về nhà trồng trọt.
"
Nghe xong lời này, không ít người gật đầu tán đồng.
"Tẩu tử tuy có lòng tốt, nhưng sau này đừng nghiêm khắc như vậy, hài tử còn nhỏ, nhìn tẩu đã dọa bọn chúng sợ rồi.
"
Lý lão nương ngượng ngùng gật đầu, nghiêng đầu nhìn về phía Lý Ngũ Nha và Lý Thất Lang, muốn nói hai câu mềm mỏng, đem việc này hoàn thành.
Ai ngờ, tầm mắt vừa mới chuyển qua, liền đối mặt với một đôi mắt đen bình tĩnh không gợn sóng, từ trong đôi mắt đen, nàng không cảm nhận được một tia ấm áp nào , trong phút chốc bà cảm thấy lạnh cả sống lưng , dọa nàng vội vàng dời ánh mắt đi.
Lý Ngũ Nha yên lặng thu hồi tầm mắt, ôm lấy Lý Thất Lang mặt đầy chán nản.
Hiển nhiên, Lý Thất Lang bị lời nói của Lý lão nương đả kích.
Điều này làm cho Lý Ngũ Nha rất tức giận, sự tự tin trên người Lý Thất Lang, là chỗ nàng hài lòng nhất, không bởi vì Lý gia nghèo khó , cũng không giống những hài tử khác trong đồn điền trở nên tự ti mẫn cảm.
Vị nãi nãi này của bọn họ thật sự có lòng tốt khuyên sao ? Nàng không hề thấy bà ta tốt chút nào!
Trước mặt mọi người chà đạp tôn tử tôn nữ của mình, phụ thân nàng thật là nhi tử Lý gia sao?
Trong lòng Lý Ngũ Nha lại lần nữa hoài nghi thân thế của phụ thân mình.
"Ngũ Nha!"
"Thất Lang!"
Lý Tam Lang nhéo nhéo tay Lý Ngũ Nha, lại nhéo nhéo Lý Thất Lang, trấn an lắc đầu với hai người, nhỏ giọng nói: "Xe ngựa quý nhân đến rồi.
"
Lúc này, Lý Ngũ Nha mới nhìn thấy chiếc xe ngựa xa hoa kia dừng lại trước cửa chính miếu Vương Mẫu.
Xe ngựa dừng lại, tùy tùng cưỡi ngựa hai bên lập tức xoay người xuống ngựa, nhanh chóng từ phía sau xe lấy xuống băng ghế, vững vàng đặt ở cửa xe ngựa, sau đó, gõ cửa xe, cung kính nói: "Chủ tử, miếu Vương Mẫu đến rồi.
"
Nghe được trong xe ngựa truyền ra một tiếng "Ừ", tùy tùng mới mở cửa xe ra.
Ngay sau đó, mọi người liền thấy một nam tử uy nghiêm hơn năm mươi tuổi cùng một nam tử trung niên mười phần quý khí từ trên xe ngựa đi xuống.
Có thể thấy được, vị lớn tuổi kia vô cùng cung kính với nam tử trung niên xuống xe ngựa phía sau, nói chuyện cũng hơi khom người.
Hai người sau khi đứng vững, một nửa tùy tùng bước nhanh vào miếu, bắt đầu xua đuổi người trong miếu.
Vừa mới bước vào miếu Vương Mẫu, mọi người Lý gia còn chưa nhìn rõ bên trong miếu là cái dạng gì , cũng không thể không theo dòng người đi ra khỏi miếu Vương Mẫu.
Không bao lâu sau, miếu Vương Mẫu đã trống rỗng.
"Tưởng tướng quân, đi thôi.
"
Người trung niên một thân quý khí bước ra trước tiên, đi được hai bước, phát hiện Tưởng An Thái không đuổi theo, lập tức không vui nhíu mày, âm thanh tăng thêm một phần: "Tưởng tướng quân.
"
Tưởng An Thái hoàn hồn, vội vàng tiến lên xin lỗi: "Vương gia thứ tội, vừa rồi ở trong đám người nhìn thấy một nữ oa có chút quen mặt, nhịn không được, nhìn nhiều hai lần.
"
Thấy Tưởng An Thái có thái độ nhận sai Vinh quận vương liền không so đo, vừa đi về hướng Vương Mẫu miếu, vừa cười nói:
"Nữ oa có chút quen mặt ? Cái này thì lạ, vừa rồi những người đó rõ ràng đều là dân chúng tóc húi cua, Tưởng tướng quân sao có thể cảm thấy quen mặt chứ?
Tưởng An Thái theo sát Vinh quận vương, không xa không gần rớt lại phía sau nửa bước: "Có lẽ là mạt tướng nhìn lầm, vừa rồi nữ oa nhi kia có chút giống muội muội của mạt tướng "
Vinh quận vương suy nghĩ một chút: "Nếu bổn vương nhớ không lầm, muội muội Tưởng tướng quân hình như là phu nhân của Thời Quang Diệu Võ Xương bá nhỉ?"
Tưởng An Thái cười gật đầu: "Vương gia nói không sai, lại nói tiếp, mạt tướng và muội muội đã nhiều năm chưa gặp qua, cũng không biết nàng ấy ở kinh thành như thế nào?"
Lời này, Vinh quận vương không tiếp.
Đừng nói phủ Văn Xương bá đã sớm xuống dốc, cho dù không xuống dốc, một phủ bá không có thực quyền, cũng không đáng để hắn tiêu phí tinh lực đi nhớ.
Hắn có thể nhớ rõ, nhờ có phụ tá nhắc nhở trên đường đến biên quan.
Lần này Hoàng thượng phái hắn đến Tây Bắc tìm kiếm thần y, nhưng Tây Bắc lớn như vậy, hắn phải tìm như thế nào?
Vừa vặn Tưởng gia nhiều thế hệ đóng giữ Tây Bắc, có chỗ cần dùng Tưởng An Thái, hắn mới để phụ tá sắp xếp quan hệ nhân mạch của Tưởng gia, lúc này mới nhớ tới phủ Vũ Xương bá.
Tưởng An Thái thấy Vinh quận vương cũng không đề cập tới phủ Vũ Xương Bá, trong lòng không khỏi trầm xuống.
Xem ra Thời gia bây giờ ở kinh thành rất là không dễ chịu !
Theo Vinh quận vương cùng Tưởng An Thái vào miếu, cửa lớn miếu Vương Mẫu "bịch" một tiếng liền đóng lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...