Dịch giả: Ánhtrăngcôđơn97
Lúc này đêm đã rất khuya, vẻ tịch mịch chùm khắp nhân gian. Gió thanh chầm chậm thổi đến, tiếng lá nhè nhẹ vang lên. Tiết trời đêm tháng chín đã mang đôi phần lành lạnh, đám côn trùng núp đầy trong bụi cỏ, chẳng rõ là loài gì, lại cất tiếng kêu không ngớt. Trên không trung, một vầng trăng tròn tựa chiếc mâm bạc vẫn treo lơ lửng, vẩy những ánh quang trong thanh như hạt nước rơi nghiêng đầy mặt đất.
Bãi thao trường to rộng, bằng phẳng rải đầy những cát, những đá nhỏ vụn, dưới ánh trăng thuần khiết phủ trùm lại tựa như một miền tuyết trắng. Xung quanh thao trường là doanh trại và những giá xếp binh khí. Tiến ra xa xa thì liền thấy những hòn giả sơn chập chùng, những cây cổ thụ cùng toà cung điện và đoạn tường vây cao lớn. Rõ ràng nơi đây khi xưa từng là khu lâm viên của hoàng tộc, duy có khoảng giữa thao trường và doanh trại thì đích thị là về sau mới được xây lại.
Nơi đây chính là Tây Viên, vốn là vườn thượng uyển của hoàng tộc, rộng chừng hai mươi dặm, nằm ở mé Tây thành Lạc Dương. Năm thứ 5 niên hiệu Trung Bình, thái tử Lưu Hoằng hạ lệnh tu sửa Tây Viên, san dời giả sơn, chặt hạ cây cối, lấy đất xây dựng thao trường và doanh trại. Tháng tám năm ấy, vua bắt đầu dùng khu đất làm nơi chiêu mộ tráng đinh, lập nên Tây Viên Bát Quân, phong cho bọn Kiển Thạc, Viên Thiệu, Bào Hồng, Tào Tháo, Triệu Duy, Phùng Phương, Hạ Mâu, Thuần Vu Quỳnh làm thủ lĩnh, gọi là Tây Viên Bát hiệu uý. Lại phó cho tên hoạn quan Kiển Thạc dẫn đầu Bát hiệu uý, thống lĩnh Tây Viên binh mã, nhằm ngầm giám sát và hạn chế quyền hành của đại tướng quân Hà Tiến.
Nhưng qua năm sau, tức niên hiệu Trung Bình năm thứ 6, thiên tử Lưu Hoằng mới 33 tuổi chỉ vì phóng túng buông thả quá độ mà kiệt quệ, băng hà tại điện Gia Đức Nam cung, thuỵ hiệu là Hiếu Linh hoàng đế. Con trưởng Lưu Hoằng là Lưu Biện vì được sự bảo bọc của mẹ là Hà thái hậu và cậu là tướng quân Hà Tiến nên cứ thẳng băng một đường lên ngôi kế vị. Nhưng thượng quân hiệu uý Kiển Thạc lại muốn lập em của Lưu Biện là Lưu Hiệp làm vua, do vậy hắn bèn bí mật liên hợp với đám Thập thường thị bàn mưu tính kế hãm hại đại tướng quân Hà Tiến. Chẳng ngờ, lũ thập thường thị trở mặt, quay ra bán rẻ Kiển Thạc, ngầm tố giác hắn với Hà Tiến. Hà Tiến liền dùng Mệnh Hoàng môn lệnh đến bắt Kiển Thạc, ung dung đem hắn đi hành quyết. Sau khi Kiển Thạc chết, Hà Tiến lập tức nắm toàn quyền chỉ huy Tây Viên Bát Quân.
Lúc này đã sang giờ Dần, trong khu rừng phía sau doanh trại, nằm ở góc tây bắc Tây Viên, ánh trăng vẫn còn toả rạng, len lỏi qua những tán cây đủ loại sắc màu mà bám xuống mặt đất. Trương Triệu Hổ tóc tai rối bù, thần sắc mờ mịt, cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn mà ngồi đờ ra trên phiến đá dài.
Một canh giờ trôi qua, hắn vẫn tuyệt chẳng thay đổi thần sắc, dường như cả thân xác cũng đã chìm vào cảnh mộng. Trong suy nghĩ của hắn, bao dòng ký ức không ngừng lưu chuyển. Nhưng những ký ức này chẳng phải là của hắn, chúng vốn thuộc về chủ nhân thực sự của thân xác này, một người tên là Trương Liêu.
Đúng vậy, chính là tướng quân Trương Liêu, một trong Ngũ Hổ Tướng thời Tam Quốc.
Trương Triệu Hổ đưa tay dụi thật mạnh khuôn mặt hồi lâu, rồi hắn cất một tiếng thở dài. Hắn vốn là người của thế kỷ 21, là một công chức chính phủ. Hắn cảm mến một cô giáo dạy môn lịch sử cấp Trung học. Hôm đó, hắn lẻn vào sân trường chơi bóng rổ cùng cô ấy, đang lúc bay mình lên úp rổ, tay bám vào khung rổ, người lơ lửng trên không, vừa định quay người lại nở nụ cười với người tình trong mộng của mình thì không ngờ cột bóng đột nhiên gãy sập, cổ hắn liền bị vướng chặt vào khung rổ.
Lần thứ hai tỉnh dậy, hắn sửng sốt tột độ, không biết bằng cách nào mà hắn lại có thể xuất hiện tại một doanh trại binh lính cổ đại như thế này. Ngoài những dòng ký ức lạ lùng cứ liên tục dấy khởi trong đầu, hắn chẳng thể lý giải được thì ngay đến cả thân thể hiện tại, hắn cũng mờ mờ mịt mịt, hắn chỉ biết mình đã trẻ ra đến năm sáu tuổi. Những đoạn hồi ức cứ lởn vởn trong suy nghĩ đã cho hắn biết, hắn đang ở vào cuối thời Hán, tên hắn là Trương Liêu, 21 tuổi, xuất thân từ vùng Bính Châu.
Gặp phải cơ sự này, dù là một người tinh thần khoáng đạt vô tư như Trương Triệu Hổ thì thử hỏi liệu có vô tư nổi chăng? Vả lại, dù là kẻ một phân bẻ đôi lịch sử cũng chẳng tường như Trương Triệu Hổ cũng biết rõ rằng, những năm cuối đời Hán, phong ba cuồng nộ, khắp nơi đổ nát, phỉ tặc hoành hành, xương trắng ngổn ngang, thôn xóm hoang tàn, trống trận đua tiếng, khói lửa liên miên, quần hùng dương uy, chia ba thiên hạ.
Hôm nay là đúng vào rằm tháng 9 niên hiệu Trung Bình năm thứ 6, Trương Triệu Hổ ngày trước vì theo đuổi nàng "nữ thần lịch sử" trong mộng, nên cũng có gia công trau dồi chút ít kiến thức lịch sử, xem sơ lược qua thời Tam quốc thì hắn cũng biết được rằng năm Trung Bình thứ 6 này vừa là điểm chấm dứt của một thời kỳ và cũng vừa là điểm khởi phát của một thời kỳ mới. Hán Linh Đế băng hà, Thiếu Đế kế vị, bọn Thập thường thị tác loạn, đại tướng quân Hà Tiến đưa thân vào chỗ chết, Đổng Trác tiến kinh phế truất thiên tử, đám chư hầu Viên Thiệu, Tào Tháo chạy đi lánh nạn, không lâu sau lại đua nhau dấy binh, thời kỳ loạn lạc liên miên hơn mấy chục năm bắt đầu từ đây.
Dòng ký ức loạn động không ngừng trong tâm tưởng lại cho hắn biết rằng, hai tháng trước, hắn được đại tướng quân Hà Tiến phái đến Hà Bắc chiêu mộ binh lính. Vượt qua bao tháng ngày mưa gió tầm tã, hành binh đến các quận Hà Nội, Hà Đông, Nguỵ và Cự Lộc, cuối cùng hắn cũng tập hợp được một nghìn hai trăm tráng đinh, ngày hôm qua vừa về đến Lạc Dương.
Vừa đặt chân về đến đất Lạc Dương, còn chưa kịp đến dinh phủ của đại tướng quân để trình báo thì Trương Liêu nhận được quân lệnh từ phủ thái uý của Đổng Trác. Đương lúc chưa biết tính thế nào thì chẳng biết vì nguyên cớ gì, từ đằng xa một đám lính rợ Nhung Hồ xồng xộc sấn tới, áp giải hắn đến giam lỏng ở vườn Tây Viên này.
Tây Viên, Trương Liêu đương nhiên không đơn thuần chỉ là biết mà còn hiểu rất rõ. Năm trước, sau khi Tây Viên Bát Quân được thành lập, Kiển Thạc phát lệnh chiêu mộ tráng sĩ bốn phương, thích sử vùng Bính Châu là Đinh Nguyên vì muốn lập mối giao hảo với Kiển Thạc nên đã phái thủ hạ của mình là Trương Dương và Trương Liêu mỗi người đem theo năm trăm lính đến Lạc Dương đầu quân dưới trướng Kiển Thạc. Sau khi đến Lạc Dương, Kiển Thạc rất đỗi vui mừng, lập tức ban tước quân hầu cho cả hai, mỗi người được chưởng quản năm trăm lính.
Tháng 4 năm nay, Linh Đế Lưu Hoằng băng hà, Kiển Thạc bởi ý đồ cướp quyền thất bại mà bỏ mạng, đại tướng quân Hà Tiến liền thay thế tiếp quản Tây Viên Bát Quân. Đinh Nguyên thấy vậy lại vội vàng lệnh cho Trương Dương và Trương Liêu theo về phục tùng Hà Tiến. Từ đó, Trương Liêu chính thức đứng vào hàng quân sĩ được triều đình tin dùng.
Những bậc lão danh sĩ trong đám Đảng Nhân (1) vì hai lần phải hứng chịu hoạ Đảng Cố (2) dưới thời Hoàn Đế, Linh Đế cho nên đều lũ lượt kéo nhau lánh thân quy ẩn. Còn đám tân sĩ thì lại theo về phe Viên Thiệu, tụ họp về dưới trướng của tướng quân Hà Tiến - người nắm trong tay toàn quyền binh lực lúc bấy giờ - để tiện bề khích động Hà tướng quân đối đầu với bọn Thập Thường Thị.
[(1)(2) Thời Hán Hằng Đế, tập đoàn quan liêu do Lý Dung và Trần Phan đứng đầu đã liên hợp với Thái học sinh do Quách Thái lãnh đạo, kết thành bè đảng, được gọi là "Đảng Nhân", chống chọi quyết liệt với ách thống trị đen tối của hoạn quan. Hoạn quan dựa vào nhà vua, đã hai lần phát động hoạt động bức hại tàn khốc đối với Đảng Nhân, mà lịch sử gọi là " Đảng Cố chi họa"].
Từ đó, mâu thuẫn giữa tướng quân Hà Tiến với đám Thập thường thị ngày càng gay gắt. Hà Tiến phong cho Viên Thiệu làm Tư Lệ hiệu úy, trao cho quyền Giả Tiết (3), trở thành quân chủ lực áp chế đám thường thị. Nhưng trớ trêu thay, khi ấy, em gái của Hà Tiến là Hà thái hậu "buông rèm chấp chính", em trai của Hà Tiến là xa kỵ tướng quân Hà Miêu - người nắm binh quyền chỉ sau Hà Tiến, cả hai người này lại che chở nâng đỡ cho bọn Thập thường thị. Việc này khiến cho Hà Tiến thực sự là đôi bề khó xử.
[(3) Người lĩnh quyền Giả Tiết là người được thừa quyền tối cao trừng trị thẳng tay những kẻ có tội, làm điều bất chính].
Viên Thiệu khi ấy được Hà Tiến rất mực trọng dụng, vừa nhậm chức Tư Lệ hiệu úy hắn liền hiến kế cầu Hà Tiến triệu tập các lộ binh tướng vào kinh để uy hiếp Hà Thái Hậu và lũ Thập Thường Thị. Hà Tiến chính đang đứng vào thế tiến thoái lưỡng nan cho nên liền ưng thuận theo kế sách của Viên Thiệu. Hắn lập tức hạ lệnh triệu vời ba lộ binh mã của quan đầu mục vùng Bính Châu Đổng Trác, Vũ Mãnh đô uý Đinh Nguyên và thái thú Kiều Mạo về kinh. Lại phái năm tướng giỏi dưới trướng toả đi khắp nơi mộ binh tuyển sĩ tiến kinh để phô trương thanh thế, năm vị đó gồm có đại tướng quân phủ duyện Vương Khuông cùng với kỵ đô úy Bào Tín đến mộ binh ở vùng Thái Sơn; Tây Viên phó tư mã Trương Dương và Trương Liêu đến mộ binh ở vùng Bính Châu; đô uý Quán Khâu Nghị đến mộ binh ở vùng Đan Dương. Trương Liêu là người duy nhất trong năm người được phái đi không thuộc phủ đại tướng quân, nguyên cớ là vào ngay lúc trước khi xuất hành, hắn được bổ nhậm thăng chức lên phó tư mã, nhận mệnh lập tức lên đường đến Bính Châu.
Nhưng khi mộ binh hoàn mãn, về đến Lạc Dương, nghênh đón Trương Liêu không phải là bữa yến tiệc mừng công của đại tướng quân Hà Tiến, mà là sự vây hãm cùm kẹp của đám lính rợ Khương Hồ hung hãn. Sau khi bị dẫn đến Tây Viên, hắn phát hiện chung quanh nội viên đều bị canh phòng rất cẩn mật. Thêm nữa, quân lính nơi đây đều là rợ Khương Hồ, ngay đến lộ lính năm trăm người cũ đóng gác ở Tây Viên trước khi hắn rời Lạc Dương lên đường mộ binh, bây giờ chẳng còn thấy ai.
Nếu là tướng quân Trương Liêu thì với khả năng quán sát tình thế vô cùng nhạy bén của mình đã sớm nhận ra sự bất thường, nhưng dù vậy cũng vẫn chẳng tỏ được nguyên cớ. Còn Trương Triệu Hổ thì lại khác, hắn biết rõ, những sự quái đản này chính là bởi Đổng Trác đã vào kinh!
Đây thực là một tấn bi kịch, bản thân vừa bị xuyên việt về đến thời loạn lạc này thì đã rơi ngay vào hang hùm bầy lang.
Trương Triệu Hổ lén lút vào trường tìm nàng "nữ thần" của mình, lúc phi thân lên úp rổ quay đầu lại cười với nàng ấy thì không ngờ cột bóng rổ gãy đổ, "rầm" một tiếng, rung chấn thật kinh rợn, lúc miên man bừng tỉnh dậy thì hắn đã thấy mình mang thân xác của tướng quân Trương Liêu. Hắn khổ não đưa tay vò dứt mái tóc dài thướt, xé toạc tấm áo vải trên người. Lý tưởng của hắn là ngày ngày được ấp ôm nàng "nữ thần lịch sử" của mình trong lòng, phấn đấu để làm một con người văn minh chứ không phải là đi tới cái thời đại man rợ như thế này, sống với đám người man rợ đến đỗi không thể nào man rợ hơn, để rồi chết nhanh đến mức không thể nào nhanh hơn, thê thảm đến đỗi không thể nào thê thảm hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...