Tranh thủ Đại lão gia vừa về viện, Đại phu nhân Hàn thị liền để Phùng Gia Hảo ở phòng trang điểm, một mình đến gặp Đại lão gia. Hàn thị cẩn thận suy nghĩ sẽ nói gì để Đại lão gia không nổi giận, càng không thể để lộ toan tính bản thân. Hàn thị đến trước viện Đại lão gia, hơi dừng lại, Tạ ma ma huých tay một cái, Hàn thị mới hít sâu hơi thở, lấy can đảm gõ cửa.
Đại lão gia cũng chỉ vừa thay áo xong, thấy Hàn thị đến liền vui vẻ:
- Phu nhân có chuyện gì mà lại đến giờ này?
Hàn thị tự nhiên ngồi xuống, rót trà trong ấm ra, thấy lá trà cũng nguội mấy phần liền lấy ấm nước đang sôi trên lò than kế bên pha một phần trà mới. Tài nghệ pha trà này là từ Trà Hương Đường của Hàn gia truyền lại, Đại Quốc không coi trọng thương nhân, nhưng Trà Hương Đường thì ngược lại, được coi là nghệ nhân. Năm Thái Tông Hoàng đế, đã từng đến tận Trà Hương Đường thưởng thức tài nghệ pha trà danh bất hư truyền này. Bởi thế Hàn thị lấy làm tự tin lắm.
Đại lão gia hớp một ngụm trà, gật gù:
- Tay nghề phu nhân qua mười mấy năm vẫn không mai một!
Hàn thị cười, lau lau tay vào chiếc khăn thêu hải đường đem theo. Tìm cách mở đầu câu chuyện:
- Thiếp thân đang định đích thân sang bên Hầu gia tạ ơn, lão gia thấy thế nào?
Đại lão gia ừ một tiếng, gật đầu:
- Vậy cũng tốt, cũng là cứu mạng một người, tạ ơn bao nhiêu lần đều không thừa.
Hàn thị day day khăn tay, ướm hỏi:
- Không phải thiếp thân nhiều chuyện, nhưng Phùng phủ ít có liên hệ với hoàng thân quốc thích, cũng tránh đưa nhi nữ vào cung. Vậy Hầu gia lần này đến là có đại sự?
Đại lão gia ngẫm nghĩ trả lời:
- Liên Thành Hầu dù gì cũng là cốt nhục của Hoàng thượng, hiện tại không được sủng, nhưng Hoàng thượng cũng chỉ có mấy Hoàng tử là đã trưởng thành. Thế nên, cục diện triều chính bây giờ, ai cũng muốn kéo một chút lợi ích về phía mình. Hắn đến đây cũng không ngoại lệ.
Hàn thị nghe giải thích cũng hiểu một phần, lại nghĩ đến tương lai đoạt đích, không giấu nổi tâm tư:
- Lão gia nhìn người thường chuẩn, Liên Thành Hầu này mấy phần tài mạo?
Đại lão gia vuốt cằm lún phún râu, mất nhìn xa xăm:
- Liên Thành Hầu mắt đen trắng phân minh, ấn đường sáng sủa, trán có chữ Vương, mày đậm mũi cao, răng đều lại bóng. Chưa kể phong thái cao ngạo không âm hiểm không siểm nịnh. Trừ Tứ Hoàng tử ta còn chưa có dịp gặp mặt, thì ngay cả Nhị Thịnh Vương cũng không thể sánh bằng!
Hàn thị không biết nhiều chữ, nhưng nghe qua cũng toàn là điểm tốt, liền cảm thán:
- Đáng tiếc, người như vậy lại có một mẫu thân thất sủng!
Đại lão gia cười cười:
- Nói Hoa Tần thất sủng cũng không đúng, nếu Hoa Tần thất sủng thật, sao Hoàng thượng qua ngần ấy năm còn có thể nhớ đến mà để Hoa Tần về Mi Châu tụ họp cùng con trai.
Hàn thị mở cờ trong bụng, vòng vèo mãi cũng đề cập đến chuyện chính:
- Liên Thành Hầu còn chưa định thân, Gia Hảo cũng đã mười hai tuổi, hay là...
Đại lão gia lắc đầu:
- Ta thấy không được, luận về tuổi tác, Gia Hỷ còn chưa định thân, sao lại để em vượt qua chị. Luận về gia thế, Liên Thành Hầu tuy là Hoàng tử nhưng không được sủng, chưa rõ mai sau có được hồi kinh không, không nên để Gia Hảo mạo hiểm. Hơn hết, ở kinh thành tuy không thể với cao lên Bá lên Hầu nhưng ít ra một gia đình đại môn thanh sạch không vướng thị phi đều có thể. Con bé được nuông chiều từ nhỏ, vào những gia tộc như thế, chúng ta cũng dễ dàng trông nom bảo vệ hơn!
Hàn thị không cho là phải, lại nghĩ đến lão phu nhân, liền ấm ức:
- Lão gia nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng mẹ muốn ấn cái hôn sự vào tay Tứ phòng! Gia Hảo không thua kém Ngũ tỉ nhi ở điểm nào, người làm mẫu thân như thiếp, chỉ sợ con bé thiệt thòi!
Đại lão gia thở dài:
- Phu nhân nghĩ xem, thế cục triều chính bây giờ một bên là Thái tử danh chính ngôn thuận được tham gia bàn luận quốc sự, bên kia Vạn Quý phi cùng Nhị Thịnh Vương làm mưa làm gió. Còn chỗ cho một cái Hầu tước? Ta là không muốn đem nữ nhi cùng gia tộc ra mạo hiểm! Chỗ lão phu nhân, ta cũng sẽ nói qua! Trời cũng sắp tối, phu nhân có đến cảm tạ Hầu gia thì cũng nên đi đi.
Hàn thị khéo léo cáo từ, nhưng vẫn nuôi nấng chút hi vọng về một cái Hầu gia Phu nhân cho Phùng Gia Hảo. Hàn thị đưa Phùng Gia Hảo đến gặp qua Liên Thành Hầu cũng không gây ấn tượng gì nhiều, chủ gượng gạo mấy câu tạ ơn ẩn ý, cũng không dám nói đến chuyện định hôn hay gì bậy bạ, cứ thế nhạt nhẽo trôi qua, thẳng đến bữa tối, mới mời Liên Thành Hầu sang Ngọc Thực viện.
Gia Hỷ nằm trên giường một buổi chiều cũng thật buồn chán, người nàng ngâm qua thảo dược đã hết êm ẩm, đêm nay trăng lại sáng, như thể chưa có trận cháy nào ban trưa. Nếu nói nàng không tiếc Tĩnh U viên thì không phải, nhưng nàng đã dại dột quá, tự tay châm lửa cháy, lửa lại quá lớn. Gia Hỷ chợt nhớ ra, trong đống đổ nát chưa dọn dẹp kịp đó, hẳn có bình dầu nàng dùng để đổ lên màn cửa lên sàn nhà cho bắt lửa, bình dầu đó là Vịnh Đan mua từ bên ngoài vào, nếu ngày mai Đại phu nhân cho người dọn dẹp phát hiện ra, có phải nàng chết không có đất chôn không!
Gia Hỷ lo lắng, gọi Vịnh Đan đến, cuối cùng cả hai nhất quyết đợi đến đêm khuya, khi mặt trăng treo giữa đỉnh trời thì mới quay lại Tĩnh U viên. Bây giờ còn sớm, đường qua thán phòng phải ngang Tĩnh U viên, mà Ngọc Thực viện đang có tiệc rượu, hẳn sử dụng than củi rất nhiều, có lẽ thán phòng đang đông người. Gia Hỷ đi đi lại lại, nhìn ánh trăng mùa đông xanh xao tỏa hơi lạnh giữa nền trời u tối.
Giữa khuya, Liên Thành Hầu cảm thấy khó chịu, có lẽ do trong tiệc hắn đã uống khá nhiều rượu, mùa đông lạnh, hơi rượu trên người hắn lại tỏa ra nồng nàn rừng rực. Liên Thành Hầu xốc xốc cổ áo, gọi một tùy tùng:
- Tuyệt Tâm, ngươi cùng bản Hầu đi dạo một chút!
Tuyệt Tâm là thủ vệ theo chân Liên Thành Hầu từ khi mới đến Mi Châu, người này cũng chỉ hơn Liên Thành Hầu ba, bốn tuổi. Được Tương Đại Tướng quân huấn luyện trăm người chọn một, võ nghệ hết sức cao cường, tên cũng như người, vô cùng lạnh lùng. Nghe chủ nhân ra lệnh, hắn chỉ chấp tay một cái. Hiển nhiên thì Hoàn Nhan Viên Hạo đã quá quen với thái độ của Tuyệt Tâm nên không trách cứ gì, ung dung thả bộ ra hoa viên. Lúc này mặt trăng giữa nền trời đã bị mây che khuất.
Hoàn Nhan Viên Hạo đi ngang đám cháy buổi sáng, như nhớ ra điều gì, mới hỏi:
- Ngươi có biết vị tiểu thư bản Hầu cứu là ai không?
Tuyệt Tâm cung kính đáp:
- Thuộc hạ đã hỏi qua quản gia, đó là Đại tiểu thư Phùng phủ, Trưởng nữ Đại phòng, là nữ nhi của nguyên phối cùng Phùng Đại lão gia.
Hoàn Nhan Viên Hạo gật đầu, cái lợi của việc có một tên thuộc hạ máy móc thô cứng như Tuyệt Tâm chính là chỉ đâu làm đó lại làm rất cặn kẽ không hề sai sót, Hoàn Nhan Viên Hạo buộc miệng:
- Nàng ta hoảng sợ trông thật đẹp! Cũng là một tiểu mỹ nhân!
Tuyệt Tâm muôn đời không hiểu chuyện nam nữ ái tình nên cũng không đáp lại, Hoàn Nhan Viên Hạo lắc đầu, tự cho mình đang đối đáp với ánh trăng còn tốt hơn trò chuyện với một tên đá tảng.
Gió thổi lồng lồng, đột ngột từ trong đống cây đổ sập của Tĩnh U viên có tiếng động sột soạt vang lên. Hoàn Nhan Viên Hạo nhíu mày:
- Là ai?
Gia Hỷ chưa bao giờ nghĩ bản thân lại xui xẻo đến chừng đó, nàng đã canh khoảng thời gian ít có kẻ qua người lại nhất, gia nhân sau một ngày vừa chữa cháy vừa tiếp đãi khách đã mệt nhoài mà đi ngủ hết. Nàng chỉ việc chạy ra đây, tìm bình dầu rồi đem đi tiêu hủy, nào ngờ lại đụng phải người không nên đụng nhất.
Hắn buổi sáng còn là ân nhân cứu mạng nàng, nhưng đến buổi đêm có thể là kẻ chỉ điểm hại chết nàng, bây giờ từ trong đống hoang tàn, nàng cùng Vịnh Đan nghe được tiếng hắn đến liền âm thầm bước đi, lén lút trốn khỏi thì đạp phải một cây xà nhà đã cháy thành than, thanh xà gãy, chân nàng lật xuống, tạo nên tiếng vang to rõ trong đêm khuya tĩnh mịch.
Ngay lập tức, Tuyệt Tâm cùng mũi kiếm sắc lạnh đưa lên cổ Vịnh Đan, Gia Hỷ đành phải lên tiếng:
- Ngừng tay! Chúng ta là người Phùng phủ!
Hoàn Nhan Viên Hạo nghe giọng nữ nhi liền vô cùng ngạc nhiên, trực tiếp đi đến, màn đêm mờ mịt không thể nhìn rõ mặt người, hắn chỉ có thể hỏi:
- Người của Phùng phủ? Sao lại nửa đêm lén lút ở đây? Hay hai ngươi là hung thủ phóng hỏa, canh khi ít người tiêu hủy chứng cứ?
Gia Hỷ giật nảy mình, tên Liên Thành Hầu này có khả năng đi guốc trong bụng người khác à, nàng nhìn ánh thép loang loáng trên cổ Vịnh Đan, đành cắn răng:
- Không phải... không phải, ta là Đại tiểu thư Phùng phủ, đây là viện của ta, ta đến để tìm đồ!
Hoàn Nhan Viên Hạo có chút ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng phỏng đoán được sự việc, án chừng vị Đại tiểu thư này cùng Đại phu nhân có xích mích mẹ kế con chồng nên mới làm ra mấy trò đấu đá, tuổi còn nhỏ đã âm hiểm. Với một kẻ sinh trưởng trong Hoàng tộc như hắn, lại thấy nữ nhân này vô cùng thú vị. Hoàn Nhan Viên Hạo cười gằng:
- Đưa Đại tiểu thư về khách phòng của bản Hầu, ta có chuyện muốn nói!
Tuyệt Tâm nghe lệnh, liền đưa cả Gia Hỷ và Vịnh Đan về nơi ở của Hoàn Nhan Viên Hạo. Nhưng vừa đi mấy bước, Gia Hỷ đã kêu lên đau đớn, ngồi thụp xuống, Hoàn Nhan Viên Hạo ra hiệu Tuyệt Tâm soi đèn lồng vào thì phát hiện chân nàng đã trật khớp. Không chần chừ, Hoàn Nhan Viên Hạo bế xốc nàng lên tay, thản nhiên đi về hướng khách phòng.
Gia Hỷ nằm trong lồng ngực cường trán của Hoàn Nhan Viên Hạo mà chỉ cảm thấy người run lẩy bẩy, nàng sợ hãi, phải, là nàng đang rất rất sợ hãi. Hắn là ai, là Ngũ Hoàng tử, là con trai ruột của Hoàng thượng, đã đến tuổi định thân, nàng chỉ là nữ nhi một quan viên Tứ phẩm, nếu bị bắt gặp, nàng có bị trói lại dìm nước thả trôi sông không, nàng có bị dèm pha là rù quyến Hầu gia không, nàng có bị đem vào chùa làm ni cô không? Gia Hỷ nhắm mắt, cầu xin ông trời đừng để ai thấy cảnh tượng này.
Liên Thành Hầu ôm Gia Hỷ bước đi nhẹ bẫng như ôm một bọc bông gòn, người hắn tỏa ra hương rượu hoa cúc thơm nồng hòa, như có một làn hơi luẩn quẩn bảo bọc lấy Gia Hỷ, nhìn nữ nhân trong lòng nhắm tịt mắt, tay năm chặt, thân người run nhè nhẹ khiến hắn bật cười. Lần đầu hắn hành động bốc đồng như thế này lại vì một nữ nhi. Có lẽ hắn cảm thấy, màn đêm có thể giúp hắn che giấu cảm xúc.
Đến khách phòng, Hoàn Nhan Viên Hạo đặt Gia Hỷ ngồi trên ghế, lại cho Tuyệt Tâm cùng Vịnh Đan đóng kín cửa lui ra. Gia Hỷ hoảng sợ, có khi nào, Liên Thành Hầu này muốn nàng dùng thân báo đáp ân tình của hắn. Nàng chật vật lên tiếng:
- Hầu gia, đừng làm vậy, người ngoài sẽ hiểu lầm!
Hoàn Nhan Viên Hạo lơ đễnh nhìn nàng:
- Bản Hầu không muốn có kẻ chứng kiến cảnh này rồi rêu rao bát quái.
Gia Hỷ im miệng, hắn nói không sai, nếu bây giờ có ai đó đi tuần ngang qua phát hiện nàng nửa đêm chung phòng với hắn, thì mọi chuyện còn tệ hơn nhiều. Gia Hỷ nhìn xuống chân, thấy Liên Thành Hầu đang từ từ tháo hài của nàng ra, sau đó lột bỏ tất, Gia Hỷ đỏ mặt, rụt chân lại:
- Hầu gia, nam nữ thụ thụ bất tương thân!
Liên Thành Hầu cười nhạt:
- Nàng nghĩ bản Hầu có ý định gì với nàng?
Gia Hỷ chưa nghĩ xong, đã nghe rắc một tiếng, chân nàng chưa kịp đau nhói đã ổn định chỗ bị trật. Gia Hỷ há hốc mồm, lại thấy xấu hổ vì những ý nghĩ trong đầu.
Lúc này Hoàn Nhan Viên Hạo mới nhìn thấy bình dầu bằng đất nung tráng men trên tay nàng, hắn phủi phủi tay vào khăn, lên tiếng:
- Nàng có ý tự thiêu, bản Hầu lại tốn công cứu nàng?
Gia Hỷ lúng túng giấu bình dầu ra sau ghế, quay mặt sang hướng khác:
- Là...là...tiểu nữ tình cờ...nhặt được...
Liên Thành Hầu như không nghe nàng nói, cẩn thận mang lại hài tất cho nàng, sau mới ngồi bên cạnh:
- Nàng phóng hỏa viện bản thân để làm gì? Đã thế còn ngu ngốc tự mình gây nguy hiểm.
Gia Hỷ nhìn thẳng vào đáy mắt Hoàn Nhan Viên Hạo, tự hỏi hắn có xuyên qua không, nàng ở hiện đại đã hai mươi tuổi hơn, nhưng bây giờ lại không thể che giấu tâm tư trước một tên thiếu niên. Hoàn Nhan Viên Hạo ngước mắt lên, Gia Hỷ mới biết mình thất lễ, liền thu hồi ánh mắt. Cuối cùng nàng cũng dè dặt nói ra ý định lấy lại số đồ cưới của mẫu thân để lại.
Liên Thành Hầu chăm chú lắng nghe, không có biểu tình gì trên mặt, hồi lâu mới nói:
- Nàng không thể đấu lại mẹ cả, cũng như bản Hầu, luôn phải nhìn mặt người khác mà sống. Nhưng riêng chuyện này bản Hầu có thể giúp được nàng, chỉ cần nàng nghe theo bản Hầu!
Gia Hỷ ngạc nhiên một hồi, cuối cùng gật đầu, nghe theo sắp đặt của Hoàn Nhan Viên Hạo. Gần sáng, Tuyệt Tâm đưa Gia Hỷ an toàn trở lại phòng không một ai nhìn thấy, sau khi quay lại, hắn mới không nhịn được mà lên tiếng:
- Hầu gia, vì một nữ tử lại có ý định đối địch với Phùng Đại nhân, đừng vì nhỏ mà mất lớn!
Liên Thành Hầu đưa tay lên chặn lời nói Tuyệt Tâm lại:
- Ngươi biết nuôi quân lực cần nhất là gì không? Là bạc! Ngươi biết Lữ gia nổi tiếng nhất bởi thứ gì không? Sòng bạc! Mẫu thân nàng ta là Trưởng nữ Lữ gia, hồi môn chắc chắn không nhỏ, càng không thể thiếu sòng bạc. Bản Hầu đã tính cả rồi!
Tuyệt Tâm ngẩng ngơ nhìn chủ nhân hân đi vào trong tẩm phòng, tự hỏi rằng liệu Liên Thành Hầu có thật chỉ là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, hay đây là phẩm chất Hoàng tộc chân chính!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...