Hàn thị bị cấm túc, lại phải đến phật đường ăn chay chép kinh giữa mùa đông lạnh, tin này không gây bất ngờ nhưng đều làm các phòng hả hê. Trong phủ đến hạ nhân cũng nghĩ rằng chỉ vì muốn lấy lòng Triện An Quận chúa, Hàn thị mới để xảy ra náo loạn hôm tửu hội. Phòng nào cũng có nữ nhi, lần này Hàn thị trực tiếp gây thù chuốc oán với toàn phủ.
Lão phu nhân phải bỏ ra mấy vạn lạng bạc đưa lễ vật tạ lỗi đến từng khách mời. Vật tặng tuy trân quý nhưng ngàn lần không thể so với mạng sống nữ nhi danh môn, nhưng chuyện này là tai nạn, những phủ khác cũng nhận lễ bỏ qua, không quá khó khăn với Phùng gia.
Hàn thị đã có một trai một gái, nói lật đổ cũng không đến lượt thông phòng Đại lão gia như Tú Hồng có thể làm được, nhưng hiện tại Tú Hồng sắp sinh, Hàn thị lại không thể ra tay, coi như nàng ta là người có lợi nhất.
Sáng sớm, Gia Hỷ theo lệ thường đi thỉnh an lão phu nhân. Mấy ngày hôm nay vì chuyện tửu hội mà không khí trong phủ vô cùng nặng nề. Chuyện của Phùng Dạ Vân chưa giải quyết được, lão phu nhân hiển nhiên không thể an tâm. Dù gì nàng ta cũng là chất nữ được yêu thương chiều chuộng nhất. Chỉ vì tai nạn này mà khuê danh ảnh hưởng, lão phu nhân thật sự rất đau lòng.
Khi Gia Hỷ đến trước sân trời vẫn còn sớm, Nhị phu nhân đưa theo Phùng Điển Dung vừa đúng lúc chạm mặt nàng. Nhị phu nhân đỡ lấy tay Gia Hỷ không cho nàng hành lễ, thân thiết hỏi qua:
- Sức khỏe con thế nào rồi? Còn có gì chưa ổn không?
Gia Hỷ lắc đầu, mớ tóc mai bay loạn:
- Nhị thẩm lo lắng, con không sao, Điển Dung cũng không sao mà! Con là đại tỉ không lẽ không bằng muội ấy!
Nhị phu nhân trỏ tay lên trán nàng mắng yêu:
- Điển Dung bao nhiêu năm bên ngoài sức khỏe rất tốt, không như con, từ nhỏ đã ít được điều dưỡng.
Tứ phu nhân lanh lảnh giọng nói, Hàn thị bị đưa đến phật đường, Nguyễn thị cười còn chưa đủ đâu:
- Mọi người vui vẻ quá! Nhị tẩu!
Gia Hỷ quan sát Nguyễn thị từ trên xuống, y phục xanh ngọc bích tươi tắn có cúc áo bằng năm viên minh châu lớn, hài bọc lụa cùng màu đế cao khảm xà cừ, cổ đeo chuỗi phỉ thúy mà trên tay mấy đôi vòng vàng, tuyệt nhiên không có gì là xuề xòa bất an cả. Xem ra đúng như nàng nghĩ, chuyện Phùng Dạ Vân với Hoài Nam Vương gia thật sự không tệ.
Gia Hỷ hành lễ, lại dò hỏi:
- Ngũ muội vẫn tốt chứ ạ, có bị kinh sợ nhiều không?
Nguyễn thị lắc đầu:
- Rất tốt, chỉ là Ngũ tỉ nhi thân thể trước giờ không ổn, cho nên vẫn phải nghỉ ngơi nhiều!
Đằng xa Tam phu nhân hừ lạnh:
- Sức khỏe không tốt nhưng muốn lao mình xuống nước! Khi đó rõ ràng Ngũ tỉ nhi có thể kéo được Thất tỉ nhi lên, nhưng nó đã không làm vậy, còn cố tình ngã xuống hồ, gây ra cục diện náo loạn!
Nguyễn thị híp mắt sẵn giọng:
- Ngươi nói cái gì? Phùng Tú Mai vụng về kéo nữ nhi ta xuống theo, ngươi còn đổ cho con ta tự ngã xuống hồ?
Tam phòng trước giờ thân phận thứ xuất luôn cúi đầu với Tứ phòng, chỉ là sau mối hôn của Phùng Tú Mi với Hạ gia Bá phủ, rất nhanh Tam lão gia nhận được tin sắp bổ nhiệm vào Hàn lâm viện, trở thành trắc Tứ phẩm, đứng ngang hàng cùng Tứ lão gia. Phùng Tú Mi gả đi mà Tam phòng như mua thêm được con trai. Hạ Nhạc Thâm năm ba ngày đều đưa thê tử về một lần, mỗi lần như vậy, không ít thì nhiều Phùng Tú Mi đều lén lút đưa bạc cho Tam phu nhân. Có tiền trong tay làm người tự tin hơn hẳn, Tam phu nhân mới trực tiếp đối đầu Tứ phòng như vậy.
Nhị phu nhân chớp chớp mắt với Phùng Điển Dung và Gia Hỷ, các nàng cứ thế thành người qua đường để hai phòng cãi nhau.
Nguyễn thị vén váy đi tới, chỉ tay năm ngón với Tam phu nhân:
- Ngươi bán được nữ nhi giá hời còn muốn tỏ ra thanh cao? Con gái ta còn chưa có xuống giường được đâu!
Tam phu nhân sấn sổ tới:
- Ngươi nghĩ nữ nhi ta đã khỏe lại?
Vu ma ma từ trong viện bước ra, nghiêm mặt:
- Lão phu nhân cho mời mọi người!
Nguyễn thị phất tay áo xoay người một mạch đi thẳng. Tam phu nhân khó chịu hất vai lấn lướt qua. Đến tận sảnh đường vẫn mặt nặng mày nhẹ.
Phùng Gia Hảo viện cớ chưa khỏe không đến, Phùng Dạ Vân và Phùng Tú Mai cũng không. Lão phu nhân nhìn mấy nàng hành lễ mà khó chịu nói:
- Sáng sớm đã ồn ào! Mấy ngày qua chuyện trong phủ chưa đủ hay sao?
Tam phu nhân cùng Tứ phu nhân không nói gì, cúi mặt giả vờ ủy khuất. Lão phu nhân thở dài, lại nói:
- Nhị tỉ nhi không đến? Hôm đó chính nó mất thăng bằng khiến hai thuyền va vào nhau cơ mà! Mẫu thân vừa bị phạt, nữ nhi đã làm mình làm mẩy!
Tứ phu nhân len lén lấy khăn chấm nước mắt:
- Thế mà bây giờ người chịu khổ nhiều nhất lại là Dạ Vân, mẫu thân xem, con bé xấu hổ đến mức đòi chết đòi sống!
Tam phu nhân bĩu môi:
- Ta thấy Ngũ tỉ nhi sợ Hoài Nam Vương gia chạy mất nên mới đòi chết đòi sống!
Tứ phu nhân trong lòng nổi lửa nhưng bề ngoài càng tỏ ra đau khổ, ô ô sụt sùi:
- Đến bá mẫu trong nhà cũng nói chất nữ của mình như thế, không biết bên ngoài sẽ đồn đãi những gì!
Lão phu nhân xoa xoa đầu:
- Thôi! Được rồi!
Lại chỉ gậy sang Tam phu nhân:
- Ngươi có nữ nhi gả cao lại đi hạ thấp nữ nhi người khác, cùng là họ Phùng, lẽ nào Ngũ tỉ nhi xấu hổ thì mấy tỉ muội khác vui vẻ ăn mừng?
Tam phu nhân cắn môi không nói gì, Tứ phòng đến cả Đại phòng còn dám lấn lướt, huống hồ gì một phòng thứ xuất. Lão phu nhân thấy đám con dâu yên lặng mới nói tiếp:
- Hôm nay có hai chuyện, thứ nhất hiện tại trong phủ việc nhiều, cuối năm bận rộn, mà trưởng tức thì đang chịu phạt. Mấy cái Tứ phòng đang quản thì vẫn quản như cũ, còn lại Nhị phòng, Tam phòng chia ra lo liệu. Chuyện gì không quyết được cứ đến gặp ta!
Nhị phu nhân hơi giật mình, trong mấy phòng ngồi đây, Nhị phòng là không có căn cơ nhất, nhưng nếu lão phu nhân đã muốn, thì ai cũng chỉ có thể chấp thuận.
Lão phu nhân chia việc nhà xong mới nói tiếp:
- Thông phòng của lão Đại sắp sinh, hắn muốn nâng làm di nương, dù gì bên đó cũng không có thiếp thất nào. Hai ba ngày nữa các con sắp xếp lễ se mặt chải đầu đưa Tú Hồng đến ra mắt ta. Cái này Đại tỉ nhi thay mẫu thân con làm đi. Gọi nàng ta là Hồng di nương.
Gia Hỷ mỉm cười hành lễ. Xong xuôi đâu đó, lão phu nhân mới an ủi Tứ phòng:
- Mẫu thân cùng Bạch Thái phi ngày trước có chút quan hệ, để ta tìm cách tác động, con cứ yên tâm, Ngũ tỉ nhi sẽ danh chính ngôn thuận gả đi!
Tứ phu nhân lau nước mắt, hí hửng tạ ơn. Nhìn sắc trời cũng không sớm, lão phu nhân để mọi người ra về. Lúc này hạ nhân bên Tam phòng bẩm báo Phùng Tú Mi cùng Hạ Nhạc Thâm đến. Tam phu nhân cười không thấy được mắt, vội vàng quay về viện.
Tam phu nhân vừa vào khách phòng đã thấy Hạ Nhạc Thâm thong thả uống trà, người hầu hạ lại là một nô tì có chút nhan sắc. Nàng ta ỏng ẹo liếc mắt đưa tình, Hạ Nhạc Thâm chẳng những không chút rung động, còn tiện tay hắt nước vào mặt:
- Ngươi là nha hoàn của Thất muội?
Nô tì kia không ngờ một Hạ Đại công tử nổi tiếng chơi bời lại hờ hững với nàng như vậy, liền quỳ xuống lấm lét xin lỗi:
- Nô tì...không phải...nô tì...
Hạ Nhạc Thâm đá nàng ta một cước giữa ngực:
- Cút! Đừng để bản công tử gặp lại ngươi! Hôm nay may mắn cho ngươi là thiếu phu nhân đã hoài thai, ta không muốn bẩn tay!
Tam phu nhân nhẩm ngày, cũng sắp một tháng, bây giờ Phùng Tú Mi truyền ra tin hoài thai là vô cùng hợp lý, nô tì kia bò ra khỏi cửa đụng phải Tam phu nhân càng sợ sệt, cắp váy chạy thẳng.
Hạ Nhạc Thâm chấp tay đứng dậy:
- Nhạc mẫu! Thê tử con đang bên phòng Thất muội, để con cho người gọi nàng về!
Tam phu nhân lắc đầu, sau khi nói chuyện năm ba câu cùng Hạ Nhạc Thâm, Phùng Tú Mi cũng quay lại, Hạ Nhạc Thâm lấy cớ ra ngoài ngắm cảnh để mẫu nữ nàng có thời gian tâm sự. Hắn một đường đến phòng Phùng Tú Mai, khẩn trương nhảy qua cửa sổ, lại để thân tín canh giữ.
Phùng Tú Mai xoay người hờn dỗi:
- Tỉ phu đến trễ!
Hạ Nhạc Thâm ôm lấy mỹ nhân, ôn nhu hỏi han:
- Còn mệt không, ta để tỉ tỉ nàng đem dược liệu cao cấp nhất kinh thành cho nàng bồi bổ còn gì!
Phùng Tú Mai tựa vào lòng hắn, nũng nịu:
- Ta mới không cần!
Hạ Nhạc Thâm cười cười:
- Dám để nha hoàn bày trò với ta! Còn bảo không cần! Để ta xem vết thương của nàng nào!
Trên ngực Phùng Tú Mai có một dấu tím bầm rất đáng sợ vì khi ngã xuống nước nàng ta đập phải mạn thuyền. Hạ Nhạc Thâm dịu dàng bôi cao trị thương lên:
- Đây là thuốc Thái y đặc chế cho Mật sát Thị vệ, không phải ai cũng dùng được! Ta thật sự xem nàng như trân bảo!
Hạ Nhạc Thâm khi cởi áo nàng ta bản thân đã không kìm nén nổi, trực tiếp đẩy người xuống giường, hoan ái triền miên.
Phùng Tú Mai thở dốc:
- A! Tỉ phu! Bị phát hiện mất!
Viện Tam phòng không rộng, các phòng liền kề nhau chung một dãy hành lang, chỉ có một khoảng sân chung phía trước. Nếu ai đó vô tình đi qua đều có thể đoán được bên trong đang xảy ra chuyện bất chính.
Hạ Nhạc Thâm cười nhạt:
- Ta nói với nàng rồi, ta cực kì vô sỉ, một tên vô sỉ thì sợ gì người khác bàn tán?
- Muội còn chưa gả cho ai đâu!
Hạ Nhạc Thâm khó chịu trong lòng, động tác ngày càng thô lỗ:
- Ta không đủ thõa mãn nàng hay sao mà còn muốn gả cho nam tử khác? Nàng gả cho ai, ta liền giết ngay kẻ đó!
Phùng Tú Mai khoan khoái nhưng vẻ mặt tỏ ra vô cùng uất ức:
- Tỉ phu!
- Ngoan! Bên ngoài có người của ta, không ai đến gần được đâu! Nàng nói khẽ thôi, thì thần không biết quỷ không hay!
Phùng Tú Mai bất an vô cùng, nhưng cảm giác vụng trộm lại khiến Hạ Nhạc Thâm thích thú. Mất một canh giờ sau, hắn mới chịu ôm nàng ta vào tịnh phòng ngâm nước ấm.
Phùng Tú Mai hơi lo lắng:
- Lâu như vậy, tỉ tỉ sắp đi tìm chàng rồi!
Hạ Nhạc Thâm hừ lạnh:
- Sáng sớm đã đưa nàng ta mấy ngàn lượng, mẫu thân nàng còn lâu mới để nàng ta ra ngoài!
Khi nước trong thùng tắm dần lạnh nguội thì mới có kẻ gõ cửa:
- Thất tiểu thư, nô tì là Cúc Chỉ đây!
Phùng Tú Mai yếu ớt lên tiếng:
- Vào đi!
Cúc Chỉ là tì nữ Hạ Nhạc Thâm đưa đến hầu hạ Phùng Tú Mai nhưng nàng ta lại để sang bên tỉ tỉ làm nội gián.
Cúc Chỉ đứng bên ngoài rèm hành lễ:
- Sắp đến giờ dùng cơm ạ!
Hạ Nhạc Thâm ừ một tiếng:
- Nói với nàng ta, ngươi tìm thấy ta ở nhà ấm trồng hoa. Còn nữa, về Hạ phủ sắp xếp một gian viện, trang hoàng cẩn thận vào, qua tết, Thất tiểu thư sẽ sang bên đó ở!
Cúc Chỉ đi rồi, Phùng Tú Mai vẫn còn đậm vẻ ngạc nhiên:
- Tỉ phu làm gì vậy?
Hạ Nhạc Thâm choàng áo lên người mỹ nhân:
- Tỉ tỉ nàng có thai, người làm muội muội phải đến chăm sóc chứ! Còn ai hiểu tỉ tỉ hơn nàng!
Hạ Nhạc Thâm mặc lại y phục, nhanh chóng rời khỏi phòng. Phùng Tú Mai sờ sờ vết thương đã dịu bớt sưng đỏ trên cổ, nhàn nhạt cười:
- Tỉ tỉ à! Ta thật xin lỗi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...