Hoàng tuyền vạn năm vấn vương sắc bỉ ngạn hoa tựa chu sa bi ai rực rỡ.
Hoàn Nhan Viên Thuyết cô độc đứng trên Vọng Hương đài ngắm nhìn cẩm tú giang sơn, hắn đã ở đây mười năm, hai mươi năm, hoặc có thể hơn, hắn không rõ, nơi này không có khái niệm thời gian. Mỗi ngày nhiều nhất chính là thấy người người từ dương thế lầm lũi uống Vong Ưu tán, đi qua cầu Nại Hà rồi mỉm cười chuyển kiếp.
Hắn thật cũng muốn giống như bọn họ, một ngụm vong tình buông bỏ kiếp này, nhưng mỗi lần nhấc tay lên, lại nghĩ đến nàng, lồng ngực trống rỗng càng thêm co thắt dữ dội, cơn đau xuyên suốt vì bệnh cũ khi đổi sang bộ dáng của một cô hồn dã quỷ vẫn không hề giảm bớt.
Hoàn Nhan Viên Thuyết rời Vọng Hương đài đi đến đình nhỏ bên cạnh, trông thấy Mạnh Bà cũng đang một mình nhìn ra bờ Vong Xuyên đẫm máu, rờn rợn thanh âm vong hồn dưới chân cầu gào thét. Mạnh Bà tay đang giữ một bát ngọc, bên trong vẫn còn trống rỗng, ngước mặt đối mắt với Hoàn Nhan Viên Thuyết, nhạt nhẽo nói một câu:
- Có muốn uống canh không?
Hoàn Nhan Viên Thuyết lắc đầu, Mạnh Bà cũng chẳng hoài công thuyết phục, nhàm chán đặt bát ngọc về vị trí cũ:
- Ngươi vẫn chưa nghĩ thông?
Hoàn Nhan Viên Thuyết không đáp, lần đầu hắn đến nơi này, Mạnh Bà đối với hắn cũng như bao vong hồn khác, đều an ủi khuyên nhủ, cái gì mà chỉ cần uống vào một lần thì bao nhiêu ái tình chấp niệm một đời, tham hận sân si một đời liền hóa hư không. Ai muốn qua Nại Hà đều phải dùng canh, ngược lại riêng hắn cự tuyệt chính là vì cố ý lưu lại đình này, chờ đợi nàng.
Mạnh Bà ngồi lâu thì xương cốt ê ẩm, nghĩ nghĩ tự nhiên dùng nước vẽ lên phiến đá một bàn cờ, vạch nước đi đến đâu hóa thành dải vàng rực rỡ đến đó.
Hoàn tất kỳ bàn, Mạnh Bà hài lòng phất tay áo:
- Ngươi chọn đen hay trắng?
Hoàn Nhan Viên Thuyết thành thục nhặt quân đen về phía mình.
Mạnh Bà bộ dáng cao quý, sắc y phục hồng hải đường bên ngoài còn choàng thêm áo gấm lót bông, cổ áo viền lông thỏ trắng. Gương mặt không đoán định được tuổi tác, không hiện hữu vương vấn âu lo.
Ván cờ không liền mạch, thi thoảng một quỷ hồn đi qua, Mạnh Bà lại dừng tay đem canh đến, Hoàn Nhan Viên Thuyết nhìn từng vong linh tâm thần bất định sau khi uống canh ánh mắt đục ngầu đột nhiên hóa thành vạn phần trong sáng chưa nhuốm bụi trần, tựa như hài tử sơ sinh vừa rời khỏi bụng mẹ.
Mạnh Bà lần nữa ngồi đối diện hắn, nhàn nhạt:
- Ngươi có muốn được như bọn họ?
Hoàn Nhan Viên Thuyết nhếch làn môi mỏng, phượng mâu tỏa ra mờ nhạt ánh sáng:
- Ta đương nhiên muốn...nhưng mà...
Mạnh Bà đặt một quân cờ xuống:
- Ngươi càng đợi lâu ở nơi này, linh hồn ngươi càng trở nên mơ hồ, ngươi không sợ nàng ta sẽ không thể nhận ra ngươi?
Hoàn Nhan Viên Thuyết đưa tay lên ngang tầm mắt, đúng thật mỗi ngày trôi qua hắn đều trở nên thêm phần trong suốt:
- Là ta muốn nhìn thấy nàng, không cần nàng phải trông thấy ta!
Mạnh Bà ở đình này đã hơn vạn kiếp người, những kẻ si tình như Hoàn Nhan Viên Thuyết không phải là lần một lần hai được gặp gỡ. Bất quá trăm năm trôi qua mới có một người bầu bạn, Mạnh Bà cũng không quá mức xua đuổi hắn mau chóng tiến vào luân hồi.
- Ngươi từng làm nhiều việc bất thiện, sợ rằng còn phải bị quỷ sai dụng hình tra tấn...ở lại đây lâu một chút coi như chuẩn bị tinh thần vậy!
Hoàn Nhan Viên Thuyết hàng mày tựa mực hơi cau lại, tạo nên một đường thẳng hoàn mĩ trên gương mặt, ngạo nghễ phượng mâu thoáng chốc mất đi ánh sáng:
- Thật ra ta cảm thấy bản thân hôi phi yên diệt vẫn là tốt hơn! Một kiếp này, đối với ta đã xem qua quá đủ nhân sinh!
Mạnh Bà đặt quân cờ cuối cùng, vạt áo dài rộng phất phơ trong làn gió hắc ám thổi từ Vong Xuyên, nhàn nhạt:
- Ngươi...ngày mai cứ đến cuối hoàng tuyền đợi người!
Hoàn Nhan Viên Thuyết ngẩng đầu, tóc đen phảng phất ngang tầm mắt lúc này đã mang theo sợi bạc, hắn nâng vạt tóc trượt dài trên vai, lại sợ qua nhiều năm biến đổi nàng không thể nhìn ra. Hắn đến cùng chỉ là dã quỷ cô hồn, trông vào gương vô định một khoảng trống, Vong Xuyên đỏ quạch máu tươi không thể phản chiếu, hắn hiện tại gần như đã lãng quên đi dung mạo bản thân.
Hoàn Nhan Viên Thuyết nhìn Mạnh Bà bên kia xoay bát ngọc trong tay, hắn nở nụ cười, cúi mặt:
- Đa tạ!
Địa ngục chỉ duy nhất một loại hoa là bỉ ngạn, mà hắn ghét nhất cũng chính là bỉ ngạn. Hắn ghét sắc đỏ thê lương, ghét luôn cả thân hoa gầy guộc không mọc nổi lá, hắn ghét loại cô liêu âm khí từ hoa truyền đến. Đường hoàng tuyền đỏ rực bỉ ngạn hoa, hắn lần lượt nhìn từng quỷ hồn xa lạ tiến về Vọng Hương đài.
Hoàn Nhan Viên Thuyết không biết đã chôn chân bao lâu, trong ánh sáng quỷ dị chốn âm ti, linh hồn hắn dường như đã mờ nhạt thêm một chút. Hắn đưa tay nâng đóa hoa dưới chân, có thể minh bạch nhìn ra màu đỏ tựa lửa xuyên qua thân thể. Đúng như Mạnh Bà đã nói, hắn có lẽ sắp hồn phi phách tán rồi. Hắn không hề hối tiếc, không hề sợ hãi, chỉ cần trước đó được cùng nàng tương kiến.
Di nhân khoác chu sa y phục, hoa lệ đi trên bỉ ngạn hoàng tuyền, nàng có lẽ đã gầy đi rất nhiều, phượng bào kia hơi rộng, tóc vấn mẫu đơn đầu cài khổng tước hàm châu, đôi tay nàng giấu sau ống tay áo, hạnh mâu lấp lánh nhìn về phía trước, từng bước nhỏ tiến đến gần hắn.
Hoàn Nhan Viên Thuyết có thể cảm nhận hốc mắt mình nóng lên, sống mũi một cỗ cay nồng, thanh âm nghèn nghẹn nơi lồng ngực gần như không thốt nên lời:
- Hỷ nhi!
Phùng Gia Hỷ khựng bước chân, nhưng nàng dường như không thể trông thấy hắn. Nàng điềm nhiên bước tiếp, xuyên qua linh hồn hắn.
Hoàn Nhan Viên Thuyết vội đuổi theo nàng, cùng nàng nhìn vào Vọng Hương đài, hắn không thấy được phần đời của nàng, còn nàng vẫn đang rưng rưng lệ. Hoàn Nhan Viên Thuyết muốn nắm lấy tay nàng, muốn ôm nàng vào lòng, nhưng không thể, linh hồn hắn đã mờ nhạt đến khó nhận ra.
Gia Hỷ cứ thế đến Mạnh Bà đình.
Mạnh Bà nâng bát ngọc trong tay, như thường lệ hỏi một câu quen thuộc:
- Đời này ngươi có gì không buông bỏ được?
Gia Hỷ lắc đầu, rồi lại gật đầu, giọng nói mang theo âm sắc khàn đục:
- Cái gì...cũng không buông bỏ được!
Mạnh Bà liếc mắt nhìn Hoàn Nhan Viên Thuyết đang khẩn trương phía sau, thu lại bát ngọc:
- Cô nương...cô kỳ thực không phải là người của thời đại này!
Gia Hỷ nghiêng nghiêng mái tóc, nụ cười nhẹ nhõm chân thực:
- Tôi biết!
Mạnh Bà thở dài, lần nữa đối mắt với Hoàn Nhan Viên Thuyết như muốn nói cho hắn nghe:
- Bởi thế cô không có bát ngọc...không thể uống Vong Ưu tán, không thể qua cầu Nại Hà, không thể siêu sinh...
Gia Hỷ nét mặt vẫn lạnh lẽo, Mạnh Bà không rõ nàng có nghe hiểu, lại giải thích:
- Đi qua khỏi cây cầu, linh hồn cô nương sẽ biến mất, không còn gì lưu lại!
Gia Hỷ mờ mịt gật đầu, nàng đăm đăm nhìn dòng Vong Xuyên ai oán quỷ hồn, một lúc lâu sau mới hỏi:
- Lăng Mặc hắn...đã từng đi qua nơi này...cũng đã từng uống Vong Ưu tán...
Mạnh Bà tiễn Phùng Gia Hỷ ra đến đầu cầu, hơi thở như sương khói tháng ba thê lương:
- Hắn chưa từng quên cô nương, có lẽ cũng sẽ mãi mãi không thể quên được cô nương!
Gia Hỷ từng bước lên cầu, lẩm nhẩm:
- Mãi mãi?
- Cho đến khi hôi phi yên diệt!
Hoàn Nhan Viên Thuyết thì thầm, mặc cho Gia Hỷ không hề nghe được.
Hoàn Nhan Viên Thuyết đau đớn nhìn nàng sang bờ bên kia tiến vào nơi vĩnh viễn không thể luân hồi, hắn trong cùng cực tuyệt vọng muốn giữ nàng lại nhưng hoàn toàn vô lực. Hoàn Nhan Viên Thuyết trông thấy tầng tầng vạt áo lụa mỹ nhân xuyên qua linh hồn hắn.
Nàng đã sắp đến đầu bên kia Nại Hà, đứng ở giữa cầu, hắn dùng chút sức lực cuối cùng gọi một tiếng:
- Gia Hỷ!
Phùng Gia Hỷ đột ngột dừng lại, nàng quay đầu nhìn hắn, rất lâu, rất lâu...
Nàng đã trông thấy hắn, tử y như ảo mộng năm xưa, nụ cười nơi trần ai những năm hai mươi tuổi chưa từng thay đổi, phải đến đoạn cuối cầu Nại Hà, nàng mới có thể trông thấy hắn.
- Lăng Mặc!
Hoàn Nhan Viên Thuyết đưa tay đón nàng, nhưng linh hồn hắn giờ đã bắt đầu tan biến, tản mác phiêu tán. Gia Hỷ hoảng loạn cố sức lao đến.
Nhưng không thể, nàng không thể, đoạn hồn của Hoàn Nhan Viên Thuyết chỉ còn lại một đám hỗn ảnh, một màn sương khí trắng xóa. Phùng Gia Hỷ thẫn thờ đứng đó giữa Vong Xuyên nghi ngút huyết tinh, cay đắng tuông từng dòng thẫm ướt phượng bào diễm lệ.
Mạnh Bà đình trăm vạn năm trôi qua vẫn một vẻ ngoài trầm mặc, không cũ kỹ đi cũng không mới mẻ hơn. Mạnh Bà cũng vậy, ngày ngày đều đặn giúp vong hồn xóa tan đau thương chấp niệm chốn nhân gian để bắt đầu kiếp mới.
Một đôi hắc bạch thiếu niên ngồi trong đình, đang tranh tài ván cờ trên kỳ bàn Mạnh Bà đã vẽ nên nhiều năm.
Bạch thiếu niên bộ dáng nho nhã, tay nắm quạt giấy chuôi bạch ngọc dương chi, gấu áo thêu thanh vân bạch hạc. Đặt quân cờ xuống, hắn mới hỏi Mạnh Bà:
- Thế rồi sao? Hai người bọn họ vĩnh viễn không thể gặp lại nhau?
Hắc thiếu niên ngược lại phỉ khí một cỗ tỏa ra, trên lưng giắt theo song kiếm, nhếch mép cười, hắn ngẩng mặt, để lộ vết sẹo kéo dài từ chân mày đến giữa gò má bên trái, xuyên qua mi mục, giễu cợt cất giọng:
- Ngươi là ngốc thật hay giả ngốc? Nghe nhiều như vậy vẫn không hiểu?
Bạch thiếu niên bĩu môi, theo hướng chỉ tay của Hắc thiếu niên mà nhìn ra Nại Hà. Giữa cầu vẫn một bóng hỏa phượng y cháy đỏ, nàng ta ngồi trên thành cầu, chân đong đưa hài thêu, tựa như đang chờ đợi cố nhân. Vong linh mọi kẻ đi qua đều không hề trông thấy nàng.
Mạnh Bà ngồi xuống bàn trà, đoạt lấy quân cờ, dường như muốn xua đuổi:
- Hắc Bạch Vô thường hai tên quỷ sai nhà các ngươi hôm nay không có việc gì làm?
Bạch thiếu niên ấm áp điệu cười, ôn nhu rót trà đưa đến cạnh Mạnh Bà:
- Vậy nam nhân kia thật sự đã hồn phi phách tán?
Mạnh Bà lắc đầu, Hoàn Nhan Viên Thuyết hắn hiện tại đang nơi luyện ngục, trải qua ngàn năm chịu khổ hình. Chỉ cần Phùng Gia Hỷ vẫn còn ở Nại Hà ngày đêm đợi chờ hắn, thì hắn và nàng đến một thời điểm sẽ được cùng nhau tiến vào luân hồi. Nhưng mà, nàng không hề hay biết điều đó, nàng ở nơi này vô vọng mong mỏi gặp lại hắn, hắn nơi kia thống khổ ngày đêm nuôi nấng cơ hội lần nữa trông thấy nàng.
Bạch thiếu niên khóe môi giật giật, than thở:
- Như vậy không phải quá khó khăn hay sao? Cả hai đều không biết đối phương đang nghĩ gì, nếu một trong hai bỏ cuộc...
Hắc thiếu niên hừ một tiếng, lạnh lùng:
- Họ sẽ không bỏ cuộc!
Bạch thiếu niên gật gật đầu, lại nói:
- Nhưng nếu ta là nàng, ta sẽ không chịu nổi, thà rằng hóa thành tro bụi vô âu vô nghĩ, còn hơn tuyệt vọng ôm tương tư đằng đẵng ngàn năm!
Hắc Bạch Vô thường đi rồi, Mạnh Bà vẫn như cũ ngồi trong đình, tay xoay bát ngọc đưa Vong Ưu tán cho những kẻ tận số. Năm năm tháng tháng rồi cũng chậm rãi trôi qua.
Kiếp người, không còn gì bi ai hơn việc tình sâu nhưng duyên cạn, không thể buông bỏ được, không thể bên nhau được, càng đuổi theo càng xa vời, càng muốn quên đi lại càng hiện hữu. Trên đời vạn vật đều hữu duyên, duyên nặng hay nhạt, vốn dĩ không đơn giản mỗi người có thể tự mình quyết định, chỉ là nếu như bản thân một lần tận lực cố gắng, về sau không thành thì cũng coi như đã đủ thỏa mãn, sẽ không để lại quá nhiều nuối tiếc, hối hận. Không cần phải đợi đến bờ Vong Xuyên uống Vong Ưu tán.
31/12/2019
___________________
Truyện được cập nhật nhanh nhất và duy nhất tại wattpad tác giả:
https://.wattpad.com/user/HooAiTram
Mọi đăng tải trên tất cả phương tiện thông tin đại chúng khác kể cả SSTruyen, sstruyen,... đều chưa có sự đồng ý của tác giả và vi phạm bản quyền.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...