Gia Hỷ quay về phòng, trong tâm tưởng nàng chuyện này vẫn chưa thể kết thúc như vậy được, rõ ràng là Phùng Gia Hòa đang mưu toan lớn hơn. Nếu như nàng không nhầm thì Phùng Gia Hòa chắc chắn tìm cách danh chính ngôn thuận gả cho Hoài Nam Vương gia đi.
Gia Hỷ xoa xoa hai bầu má, nàng tự thấy bản thân quá bất cẩn mới để trúng dược của Phùng Gia Hòa, trở thành nhân chứng cho nàng ta. Gia Hỷ thấy lạnh người, hếu như dược đó không phải một loại chóng mặt đau đầu mà là thuốc vô sinh hay độc mất mạng thì sao. Cơn ớn lạnh khiến Gia Hỷ khó chịu, nàng gõ gõ tay lên mặt bàn:
- Vịnh Đan, em gọi Hà ma ma và Vịnh Đóa đến đây.
Vịnh Đan gật đầu một cái chạy nhanh đi tìm người, khi đã có mặt đủ, Gia Hỷ mới kín kẽ nói:
- Lục soát trên dưới phòng ta ở xem thử có gì lạ không, kể cả hai gian của ma ma và các em ở. Ta nghĩ, đêm nay có lẽ sẽ ồn ào.
Chập tối, lão phu nhân gọi sang Ngọc Thực viện dùng cơm tiếp đãi Hoài Nam Vương gia. Gia Hỷ thay y phục, đưa theo hai tì nữ đến. Trước khi đi, nàng nhìn Hà ma ma một cái:
- Ma ma, ta vốn cũng không phải lớn lên từ bầu sữa của bà, nhưng dùng người thì phải tin, đêm nay không rõ sẽ phát sinh những gì, ma ma trông coi phòng này... cẩn thận.
Hai chữ cuối nàng phát âm kéo dài, môi mím lại, gương mặt lãnh đạm không biểu lộ cảm xúc. Lần này là nàng đánh cược, xem thử một nô tài như Hà ma ma có trung tâm hay không.
Gia Hỷ căng thẳng đi đến Ngọc Thực viện, giữa đường đụng phải Phùng Gia Hòa, gương mặt nàng ta yêu kiều thanh lệ, phục sức vẫn tao nhã như cũ, chỉ là trang điểm đuôi mắt một màu đỏ kéo dài, hợp với dấu hoa chu sa giữa hai hàng mày, càng thêm mĩ lệ. Gia Hỷ cố giữ vẻ thản nhiên, nàng mím mím môi, thật không nghĩ đến vô hại như Phùng Gia Hòa cũng có thể nổi lên dã tâm như vậy.
Phùng Gia Hòa đưa tay ra hứng chút gió lạnh, cười nói:
- Buổi chiều mẫu thân đã đem chuỗi dạ minh châu trả lại Tĩnh Giai Bá phủ, cái hôn sự kia cuối cùng cũng hủy bỏ, thật tốt.
Gia Hỷ gượng cười:
- Thật tốt!
Nam nữ hai bên bình phong ngồi riêng biệt, chỉ là hôm nay phá lệ, có Hoài Nam Vương gia, tất thảy cùng nhau ngồi thành mười mấy bàn lớn nhỏ, ghế chủ vị trên cùng dành cho Hoài Nam Vương gia. Gia Hỷ nhìn một lượt, Phùng Gia Hảo cùng Phùng Dạ Vân đều lộng lẫy trang sức, rực rỡ y phục, bên kia mười chiếc trâm phỉ thúy thu hải đường thì bên này cũng phải đủ tám cái thoa mẫu đơn lai. Bất quá, Hoài Nam Vương gia hẳn đã có tính toán tốt đi.
Hoài Nam Vương gia đã ngoài hai mươi tuổi, trước khi có một chính phi, sau nàng ta đoản mệnh tạ thế, vẫn chưa để lại mụn con nào, như vậy bây giờ ai được gả sang bên đó hạ sinh trưởng tử thì sau này chính là thế tử đi. Lão phu nhân chắc chắn ấn cái hôn sự này lên người Phùng Dạ Vân. Nhưng đây cũng chính là cơ hội tốt của Phùng Gia Hòa. Nếu nàng ta không thu xếp được, sợ rằng hôn sự về sau đành bỏ ngỏ.
Hoài Nam Vương gia được nửa buổi tiệc thì ra ngoài một chút, Gia Hỷ liếc mắt một cái, Vịnh Đan liền đi theo, Hoài Nam Vương gia đi chưa được nửa khắc, Phùng Gia Hòa cũng cất bước. Gia Hỷ đưa tay vào ấm lô lạnh ngắt từ lâu, vật kia trong tay áo cộm cộm, Gia Hỷ cười nhẹ, Phùng Gia Hòa muốn giá họa cho nàng ư, bất quá nàng ta chưa đủ bản lãnh đó.
Gia Hỷ vẫn im lặng như đang chăm chú lắng nghe mấy chuyện vụn vặt của lão phu nhân và các phòng, trong lòng không khỏi nôn nóng, lúc này Phùng Gia Hòa đã quay lại bàn tiệc, vẻ mặt tự tại như không có gì xảy ra. Gia Hỷ nhíu mày, mơ hồ không đoán được. Tiếng lão phu nhân phía trên oang oang:
- Hoài Nam Vương gia lần này vào kinh chủ yếu để tìm một Vương phi sinh con nối dòng, nếu nữ nhi nhà nào phù hợp, sẽ xin Hoàng thượng tứ hôn. Hoài Nam Vương gia đến đây làm khách, hẳn cũng đã muốn kết một cái thông gia.
Hàn thị tươi cười gật đầu:
- Mẫu thân nói không sai, luận độ tuổi luận nhân phẩm thích hợp nhất phải kể đến Đại tỉ nhi!
Gia Hỷ chấn động, là nàng sao, Hàn thị muốn gả nàng cho Hoài Nam Vương gia kia chứ không phải Phùng Gia Hảo? Nhanh vậy Phùng Gia Hảo đã có cửa hôn sự ư? Gia Hỷ liếc sang Tứ phu nhân, chỉ thấy vẻ mặt bà hơi méo mó, rất nhanh khôi phục nụ cười ngày thường:
- Đại tẩu là muốn tranh cái hôn sự này? Mấy hôm trước mẫu thân cũng nói rõ, là muốn Ngũ tỉ nhi.
Lão phu nhân hừ nhẹ, nhìn sang Hàn thị:
- Đại phòng ngươi thật tham lam, cái tốt đều muốn giành về phần mình.
Hàn thị nước mắt lưng tròng, ra vẻ vô tội:
- Lão gia xem, thiếp thân chỉ muốn Phùng phủ này có mặt mũi, Đại tỉ nhi năm sau đã cập kê, còn không phải thích hợp nhất, so độ tuổi nàng đều lớn hơn cả, Hoài Nam Vương gia cũng đã ngoài hai mươi, Ngũ tỉ nhi qua tết này mới mười hai có phải quá bé hay không! Nếu thiếp thân tham lam sao không để nữ nhi thân sinh gả đi mà lại là Đại tỉ nhi.
Lời nói Hàn thị đều hợp lý lẽ, nhất nhất là suy nghĩ mặt mũi Phùng phủ chứ không lợi gì cho bản thân, biểu tình khéo léo, phân trần rõ ràng lại có vẻ đáng thương nàng dâu bị mẹ chồng ức hiếp. Lão phu nhân nhất thời không nói được gì.
Tứ phu nhân lườm mắt:
- Tẩu nói là không đúng, Hoài Nam Vương gia muốn một cái Nguyễn gia hôn sự, chứ không phải Hàn gia các người, nên tỉ không đưa Phùng Gia Hảo ra được.
Hàn thị ánh lên tia quỷ quyệt:
- Cái gì mà Hàn gia, Nguyễn gia, chúng ta gả vào Phùng phủ, đã là người Phùng phủ, cùng nhà mẹ có bao nhiêu quan hệ? Nay cả Đại tỉ nhi cũng Ngũ tỉ nhi không phải đều mang họ Phùng hay sao?
Tứ phu nhân ngớ người, lời nói gấp gáp bị Hàn thị nắm nhược điểm. Lão phu nhân cũng không nói gì được. Gia Hỷ nhìn quanh một chút, Vịnh Đan vẫn chưa quay lại, sau lưng Phùng Gia Hòa, Như Mai tì nữ thiếp thân nàng ta đi đâu không rõ.
Vịnh Đóa thầm thì vào tai Gia Hỷ:
- Tiểu thư, Vịnh Đan trông thấy gì đó nhắn tiểu thư đến gần khách phòng.
Gia Hỷ mỉm cười thi lễ, đứng dậy xin ra ngoài. Nàng nhanh chân đi theo Vịnh Đóa, trước hành lang khách phòng tối om om. Đột ngột ai đó chụp một cái khăn tay vào mặt Gia Hỷ khiến nàng ngất đi. Vịnh Đóa xoa xoa vòng vàng trên tay, mỉm cười lạnh lùng, cùng người kia kéo Gia Hỷ vào đặt trên giường khách phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Vịnh Đóa nhìn quanh một cái, nhanh chân chạy đi.
Vịnh Đóa đợi dưới gốc cây hòe chưa lâu thì Hàn biểu thiếu gia đến, hắn cười tà mị:
- Tiểu thư ngươi đâu?
Vịnh Đóa chỉ về hướng khách phòng:
- Nàng đã nằm trong đó!
Hàn biểu thiếu gia lấy trong túi một tấm ngân phiếu, mắt Vịnh Đóa sáng lên, có vẻ giá trị không ít. Vịnh Đóa thi lễ một cái:
- Biểu thiếu gia hành sự nhanh chóng, tránh bị phát hiện.
Vịnh Đóa đi chưa được một đoạn thì có kẻ lôi nàng vào góc tối, cứ thế bí ẩn biến mất.
Trong tiệc ồn ào thêm một lúc thì Phùng Gia Hòa đưa khăn lên che miệng:
- Không rõ Đại tỉ cùng Vương gia ra ngoài lâu vậy vẫn chưa quay lại a!
Lời nói của Phùng Gia Hòa tuy như vô tình nhưng khiến người khác nghĩ ngợi. Đây là ý gì, không phải Phùng Gia Hỷ tìm cách lén lút rù quyến Vương gia. Tứ phu nhân nhắm chặt mắt, nắm lấy tay Phùng Dạ Vân:
- Đi nhìn Đại tỉ con một chút!
Lão phu nhân nhìn quanh một vòng, trong mắt tất cả người ngồi dưới bà đều nồng đậm tính kế. Lão phu nhân khó chịu trong tâm, một nhà như vậy, lại thật dơ bẩn hãm hại nhau. Lão phu nhân bước chân ra ngoài, nói với Vu ma ma:
- Đi, cũng nên ra ngoài một chút cho thong thả!
Hướng bên kia phủ, Như Mai ôn tồn dìu Hoài Nam Vương gia vào một căn phòng khác:
- Vương gia không ngại, người cứ vào đây nghỉ ngơi, nô tì sẽ bẩm lại cho lão gia.
Như Mai nhìn quanh, đây đúng là khuê phòng Phùng Dạ Vân đi, nàng híp mắt, mấy người của Hoài Nam Vương gia đem theo đã sớm uống phải rượu thịt có mê dược của tiểu thư nàng. Nhanh chóng nàng dìu Hoài Nam Vương gia nửa bất tỉnh vào giường, nhanh tay đổi hương trong lò thành một loại xuân dược kích tình. Có điều khi Như Mai bước ra mở cửa, không rõ làm sao cửa bị khóa chặt, không thể nào mở được, mồ hôi trên trán Như Mai chảy ròng ròng, là có người tương kế tựu kế. Cái xuân dược đang tỏa ra trong không khí kia, chính nàng tự mua dây buộc mình.
Đoàn người của lão phu nhân chậm rãi đi trên hành lang vòng vèo, vốn là tiệc đón khách, kết cục khách nhân lại đi đâu không rõ. Phùng Gia Hòa đưa khăn tay lên mặt che giấu nụ cười bí hiểm, nàng giả như không biết gì, vô tình nói:
- Có lẽ Vương gia khó chịu, đã quay về khách phòng rồi chăng?
Đại lão gia nhíu mày, mà Tứ phu nhân cũng nhìn Tứ lão gia một cái, nếu Vương gia mệt mỏi thì cũng đã cho người qua thông báo một tiếng, đây là đột ngột biến mất, không thể không khiến người khác nghi ngờ. Có điều bởi lời nói của Phùng Gia Hòa, ai nấy đều không tự chủ bước về khách phòng.
Âm thanh nam nữ hoan ái mị hoặc vang lên trong đêm khuya tịch mịch nghe rõ mồn một, Hàn thị hít sâu một cái, nhìn quanh quẩn chỉ có Phùng Gia Hỷ vắng mặt, nếu là nàng làm ra chuyện bại hoại này thì Hàn thị sao không vui vẻ được. Bởi vậy, Hàn thị sốt sắng cho người mở cửa phòng, hô một tiếng:
- Ai?
Tạ ma ma nhanh tay thắp nến, trong ánh sáng lờ mờ hiện ra hai thân ảnh. Phùng Gia Hòa giả vờ xấu hổ chỉ vào quần áo vương vãi trên nền đất:
- Đây không phải là y phục của Đại tỉ sao!
Đại lão gia mặt mày sa sầm, gằng từng tiếng một:
- Vô phúc! Lôi ra ngoài!
Tạ ma ma cùng hai bà tử thô sử nhanh chóng đưa hai kẻ đang điên cuồng trên giường kia ra, Phùng Gia Hảo nhìn nam tử kinh hô một tiếng:
- Biểu ca!
Phùng Gia Hòa chạy đến sau Tạ ma ma, gương mặt thập phần lo lắng nhưng đáy mắt đầy chăm chọc:
- Đại tỉ...
Ngay lập tức nàng ta hét lên, thay đổi giọng nói:
- Sao lại là ngươi?
Tiếng hét của Phùng Gia Hòa khiến mọi người kinh động, nữ nhân bị lôi ra y phục xộc xệch kia không phải là Phùng Gia Hỷ, mà là Vịnh Đóa. Lúc này mọi người mới để ý mùi xuân dược tỏa ra nồng nặc, Tạ ma ma phải đốt hương liệu khác để xua đi, cũng đem lò hương chứa xuân dược ra ngoài. Bây giờ cả Hàn biểu thiếu gia và Vịnh Đóa vẫn chưa tỉnh, cả hai lại lập tức quấn vào nhau. Đại lão gia thấy vô cùng mất mặt, cho Tạ ma ma đem nước lạnh đến, tạt thẳng vào, thì Hàn biểu thiếu gia cùng Vịnh Đóa mới hoàn hồn.
Hàn biểu thiếu gia nhìn đông người vây quanh, bên cạnh Vịnh Đóa người đầy vết tích cũng đã hiểu ra bản thân bị trúng kế. Nhưng hắn không thể nói chính hắn mua chuộc Vịnh Đóa để nàng lừa Phùng Gia Hỷ đến khách phòng nhằm chiếm đoạt nàng được. Hàn biểu thiếu gia liền bò bằng đầu gối đến trước Hàn thị, vẻ mặt vô cùng thành khẩn:
- Cô cô, người phải tin tưởng điệt nhi! Điệt nhi không thể làm ra loại chuyện này, chính là nô tì này ám hại!
Hàn biểu thiếu gia chỉ thẳng vào Vịnh Đóa. Vịnh Đóa liền khóc lóc:
- Phu nhân, nô tì không có, nô tì không có, nô tì cái gì cũng không làm!
Vịnh Đóa không thể thừa nhận chuyện ham tiền bán rẻ chủ tử, cũng không thể nói bản thân muốn bò lên giường của Hàn biểu thiếu gia, bây giờ nàng nhận tội nào cũng là tội chết. Vịnh Đóa chỉ có thể khóc lóc cầu xin. Nhưng loại sự tình này, làm sao Hàn thị bỏ qua, mặt mũi của Đại thiếu Hàn gia có thể để một nô tì đùa bỡn. Hàn thị nắm tay thành quyền, nhìn hai bà tử kia:
- Hai mụ lôi cẩu nô tì này đánh năm mươi gậy, nhốt vào phòng củi bỏ đói.
Hai bà tử lôi Vịnh Đóa đi thật xa, cũng không nghe tiếng kêu la gì nữa. Lão phu nhân chứng kiến một màn khó coi, lắc đầu:
- Đại tỉ nhi đâu không quản người dưới cẩn thận, lại để làm ra những chuyện đáng xấu hổ thế này!
Phùng Dạ Vân tiến đến mặt đất, nhặt áo choàng lên, rõ ràng không phải y phục của Phùng Gia Hỷ, nhưng sao Phùng Gia Hòa lại chắc chắn như vậy. Phùng Dạ Vân thì thầm to nhỏ vào tai Tứ phu nhân, Nguyễn thị nghe con gái nói thì giật nảy người, bấm tay một tì nữ chạy về viện Tứ phòng.
Một nhóm người mặc trang phục cận vệ Hoài Nam Vương phủ tiến vào, đây là gia nhân theo cạnh Hoài Nam Vương gia, bây giờ tỉnh lại không tìm được chủ tử liền nhốn nháo lên. Phùng Gia Hòa không hiểu sao Phùng Gia Hỷ có thể thoát được cái bẫy nàng giăng sẵn, chỉ có một cách giải thích là Vịnh Đóa tâm cơ muốn bò lên giường cùng Hàn biểu thiếu gia, nhưng Phùng Gia Hỷ ra ngoài lâu như vậy đã đi đâu.
Tiếng một hạ nhân bẩm báo:
- Lão phu nhân và các vị lão gia, phu nhân, người của Hoài Nam Vương gia đã tìm được, Vương gia đang ở trong khuê phòng của Ngũ tiểu thư.
Nguyễn thị siết chặt tay Phùng Dạ Vân, chuyện này có người ám hại nữ nhi nàng, chưa hứa hôn đã tìm cách lôi nam tử lên giường của mình, dù đúng dù sai, qua chuyện này cái hôn sự này với Hoài Nam Vương gia, Phùng Dạ Vân cũng không dễ dàng thành.
Như Mai không quay lại, Phùng Gia Hòa đã vô cùng bất an, cái nàng muốn hôm nay chính là khiến Phùng Gia Hỷ thất thân với Hàn biểu thiếu gia, khiến Phùng Gia Hỷ không còn cửa gả đến Hoài Nam, sau đó vu cho Phùng Dạ Vân dùng xuân dược rù quyến Vương gia, để Phùng Dạ Vân bị ghét bỏ. Khi đó, Phùng phủ nếu muốn kết thông gia, chỉ còn một mình nàng là nữ nhi hợp tuổi duy nhất. Phùng Gia Hảo không được, bởi Hàn thị đã xem qua, bát tự niên canh của Phùng Gia Hảo khắc với Hoài Nam Vương gia. Mà Hàn thị tin Phùng Gia Hảo mệnh phượng hoàng, chỉ có thể gả cho chân chính hoàng tử.
Mọi người theo chân lão phu nhân đến viện Tứ phòng. Phùng Dạ Vân run rẩy níu tay áo lão phu nhân. Vốn thương yêu nàng, lão phu nhân gật đầu mấy cái trấn an, nắm lấy tay Phùng Dạ Vân như bảo hộ.
Bấy giờ một thanh âm thanh thúy trong trẻo vang lên:
- Nữ nhi gặp qua tổ mẫu, mẫu thân, phụ thân, các vị thúc thúc, thẩm thẩm!
Phùng Gia Hòa hơi lùi lại theo bản năng, người vừa nói chuyện, không phải Phùng Gia Hỷ sao, nàng vẫn đứng đó, y phục xinh đẹp, tóc tai gọn ghẽ, dìu nàng đi chính là Vịnh Đan. Bên cạnh Phùng Gia Hỷ, Triệu Tử Đoạn cùng hai tiểu thái giám cũng đứng ra hành lễ.
Đại lão gia thấy một màn này hơi nghi hoặc, hỏi qua mới biết Triệu Thiếu giám nhận thư của Liên Thành Hầu gửi riêng Phùng Gia Hỷ nên mới giữa buổi tối mà đến đây. Vốn biết Hoài Nam Vương gia làm khách nên không muốn kinh động, liền nhờ một gia đinh nhắn Vịnh Đan ra cổng sau mà vào, cũng chỉ định nhận thư hồi âm của Phùng Gia Hỷ thì đi ngay, nào ngờ nghe hạ nhân báo lại trong phủ có việc xảy ra nên mới hộ tống Phùng Gia Hỷ đến đây sợ nguy hiểm. Tuy tự ý vào phủ là không hợp lẽ thường lắm, nhưng cũng chỉ vì sợ kinh động Vương gia, vả lại Liên Thành Hầu gấp gáp muốn Phùng Gia Hỷ hồi âm nên có thể chấp nhận được. Triệu Tử Đoạn lựa lời nói khiến ai cũng cảm thấy hợp lý.
Phùng Gia Hòa lấy vẻ mặt tự nhiên nhất tươi cười nắm tay Gia Hỷ:
- Đại tỉ là từ khi rời khỏi tiệc luôn ở cùng một chỗ với Triệu Thiếu giám! Thật may mắn chuyện kia không phải là tỷ!
Gia Hỷ thuận tay gạt tay nàng ta ra, nhàn nhạt trả lời:
- Muội muội hỏi là có ý gì, ta vốn cùng Triệu Thiếu giám, hai vị tiểu công công kia, còn có Vịnh Đan và Hà ma ma đều ở bên phòng ta một buổi.
Đây là nàng muốn chứng minh trong sạch, chuyện đêm nay dù có thế nào cũng không can dự đến Gia Hỷ nàng. Triệu Thiếu giám thấy tạm thời Gia Hỷ cũng không còn nguy hiểm nữa, liền cáo từ rời đi, tránh cho Phùng phủ không xử lý được gia vụ.
Phùng Gia Hòa bây giờ mỗi bước chân đều nặng như đeo chì, Như Mai chưa quay lại, hẳn nàng ta đang cùng Hoài Nam Vương gia trong phòng. Là Như Mai tạo phản hay Như Mai trúng kế, Phùng Gia Hòa bây giờ chỉ tính toán làm sao bảo vệ được thân mình. Gia Hỷ đi lùi lại song song với nàng ta, cười nhạt:
- Ngươi đừng nghĩ nhét mấy thứ dơ bẩn vào phòng ta được thì có thể hãm hại ta được!
Phùng Gia Hòa khựng lại một bước, mắt ngước lên nhìn Gia Hỷ rất nhanh sau đó cụp xuống, cũng tiến nhanh về phía trước, không đáp lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...