Hắn Là Cố Chấp Cuồng

Rất nhanh đã đến nghĩ hè, cô muốn trở về nhà một chuyến. Cùng Trần Mặc thương lượng tốt xong liền canh lúc Thư Lượng học phụ đạo không để ý đến cô, cô liền lặng lẽ trốn đi.

Từ Thượng Hải bay đến nơi cha mẹ cô ở nông thôn phải mất đến tám giờ. Nhà của cô ở nội thành, lúc gần đến nơi cô liền nhìn thấy mẹ cô cùng hàng xóm đứng dưới lầu. Lúc thấy cô bà trở nên rất kích động kêu lên. "Lục Du! Lục Du nhanh xuống xem, con gái ông đã trở về rồi nè."

Lục Du là tên của ba cô, nghe mà rung động. Ngày bé cô còn tự hào lão ba cư nhiên lại có thể đọc nhiều sách như vậy. Nghĩ đến khi đó chắc ta cũng cực kỳ ngốc đi.

--- ------

Lục Yên Vân nằm trên giường nhớ lại lúc ở sân bay gặp được người kia---Ngô Bân ( Vốn là mối tình đầu, thanh mai trúc mã của cô, nay làm việc ở sân bay.)


"Nghe nói ở Thượng Hải rất lạnh. Em ở có quen không? Nhớ đến lúc bé em còn nhỏ vì sợ lạnh mà luôn đi sát sau lưng anh. Có còn nhớ không?" Nhớ đến lúc đó cô chỉ là một cô bé con không biết chọc bao nhiu người trìu mến.

Trong mắt người kia đơn thuần là hoài niệm nhưng làm cho cô không thể nào nhìn thẳng được.

"Chuyện lúc nhỏ... Tôi đã không còn nhớ rõ." Người là nên tiến lên. Không nên ôm lại quá khứ mà sống được.

"Nha! Đúng vậy." Ngô Bân sờ sờ sau gáy nở nụ cười cứng ngắt.

Lúc trước bị tức giận nên quyết định kết hôn. Bây giờ hắn nên là thích ứng tốt đi. Tại sao cảm giác vẫn còn là đứa trẻ nhỏ chứ.


Bất tri bất giác cô liền ngủ quên đi.

Ngày hôm sau cô cùng mẹ đi cố trấn tham quan quên mang theo điện thoại. Sau khi trở về điện thoại đã không còn pin nên tắt nguồn. Cắm điện sạc liền thấy mấy chục cuộc gọi nhỡ, còn có mấy cái tin nhắn: Lục lão sư, nếu nhận được thì xin mau gọi lại.

Cô liền cằm máy lên nhấn nút gọi. Vừa nghe bên kia Alô rồi hình như bị cướp điện thoại đi truyền vào giọng nói khác. 

Khoát Thư Lượng thở gấp không ngừng kêu "Vân" rồi khóc thét lên. Tiếng khóc rất lớn, thậm chí cô còn sợ vì tiếng khóc của hắn mà loa điện thoại cô sẽ hư mất. Chờ đợi Thư Lượng phát tiết hoàn toàn cô mới an ủi hắn nói qua vài ngày nữa sẽ trở về. Nhưng cậu lại không nói gì, điện thoại cũng không chịu tắt. Cho đến khi mẹ cô nhắc nhỡ nên đi ngủ thì cô mới nhìn đồng hồ đã chỉ 1h khuya. Thế là cô nói với người bên kia là mình cúp máy rồi lên giường đi ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau cô vừa tính cùng mẹ đi công viên vận động một tí. Nhưng vừa đi ra khỏi tiểu khu không bao lâu liền bị người ta ôm lấy. Giật mình nhưng cũng rất nhanh bình tĩnh lại vì cô phát hiện người kia chính là Khoát Thư Lượng.

Sau đó Trần Mặc nói với cô rằng: "Lục lão sư, cô bây giờ chính là thần của cậu ta. Vì cô có thể quyết định thế giới của cậu hôm nay là trời nắng ấm áp hay là trời mưa lạnh lẽo." Nhìn ánh mắt sưng đỏ vì khóc của cậu mà cô không thể nào chống đỡ nỗi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui