Hắn Không Vui

Edit: 笑顔Egao.

“Nịnh hót cũng phải nhìn trường hợp, biết chưa?”

Cố Triều Ngạn từ bé tới giờ chưa có ai từng khen hắn ngoan, coi như là từ miệng Thẩm Đình hắn cũng khó chịu: “Muốn khen đàn ông không được dùng chữ ngoan.”

“Em muốn xem phim hoạt hình.”

Thẩm Đình ngáp một cái, dứt khoát không thèm để ý Cố Triều Ngạn.

Thiện Cầm hỏi cậu muốn xem cái gì, mở TV cho cậu chọn.

Chân cậu còn chưa xỏ dép đã đặt xuống đất, chỗ bị ngã đau còn chưa khỏi, bước đi khập khễnh, cũng không cho Cố Triều Ngạn ôm, đi theo sau Thiện Cầm nhìn chằm chằm TV, chỉ vào một kênh trong số đó: “Xem cái này!”

Đại Náo Thiên Cung, cậu đã xem rất nhiều lần, nhưng xem bao nhiêu cũng không thấy đủ.

Cậu ngồi khoanh chân xem TV, rất nhanh đem chuyện mình không để ý tới Cố Triều Ngạn ném ra sau đầu.

Cố Triều Ngạn quan sát cậu hơn nửa giờ đồng hồ, không thấy cậu kêu đau mới yên tâm đi tắm rửa, tắm được một nửa liền nghe thấy bên ngoài có tiếng động, nghe như là Thẩm Đình đang lẩm nhẩm hát theo TV, lại cũng không giống lắm, hắn cũng để ý, tắm xong ra ngoài phát hiện Thẩm Đình không ở trong phòng ngủ, mà đang ôm thỏ ngồi xem TV cùng Thiện Cầm trong phòng khách.

Dì Ngô dọn dẹp một phòng trống, đêm nay Thiện Cầm ngủ lại đây, đến hơn chín giờ bà đứng lên chuẩn bị đi nghỉ ngơi, Thẩm Đình bỗng kéo lấy ống tay áo Thiên Cầm, nói dì đừng đi.

Thiện Cầm bối rối: “Đình Đình?”

“Dì…”

Thẩm Đình vừa chảy nước mắt vừa nói: “Đừng đi, ở lại với con…”




Hành động của Thiện Cầm là Thẩm Đình khóc đến tan nát cõi lòng, đến Cố Triều Ngạn cũng không biết cậu bị làm sao, một giây trước vẫn còn ổn, vẫn gọi là mẹ, tại sao lại đột nhiên đổi giọng gọi là dì, lại còn khóc.

Ba người ngồi song song trên ghế salon, tay chân luống cuống, Thẩm Đình khóc, Cố Triều Ngạn hoảng loạn dỗ dành.

Đến cả bánh pudding hoa quả cậu thích nhất đều mang ra, cậu cũng không thèm nhìn, vùi mặt vào gối trốn tránh, không cho Cố Triều Ngạn chạm vào.

“Đình Đình… có phải là bị đau chỗ nào không?”

Thẩm Đình lắc đầu.

Cố Triều Ngạn cuống lên nói: “Con gọi bác sĩ đến đây.”

“Không cho gọi bác sĩ, không muốn,” Thẩm Đình nhảy dựng lên: “Không cho gọi người khác, không muốn có người khác.”

“Không muốn người khác vậy em muốn ai?”

Không đầu không đuôi bỗng dưng khóc mười phút, muốn trừng phạt người khác ít nhất cũng phải nói ra tội danh, ở đây lại không có ai đắc tội cậu, đang bình thường tự nhiên lại khóc, Cố Triều Ngạn cũng có chút tức giận: “Từ trước đến nay anh nói gì em đều bỏ ngoài tai à? Thẩm Đình, em không thể vô lý như thế được.”

“Không cho khóc nữa!”

Thẩm Đình nhận giấy ăn từ Thiện Cầm, xì mũi, cuộn người lại tự ôm lấy mình, hai mắt đong đầy nước, tiêu cự không rõ ràng, lúc nhìn Cố Triều Ngạn đều là ánh mắt vô thần.

—— đó là ánh mắt Cố Triều Ngạn chưa bao giờ gặp.


“Mắt em đau…”

Cố Triều Ngạn trong nháy mắt giật mình, lông tơ ssau gáy dựng hết lên.

Cảm giác lạnh này trong nháy mắt lại biến mất không còn tung tích, ngay sau khi Thẩm Đình kêu đau mắt.

Vưa nghe được ba chữ kia, dây thần kinh đang căng ra trong đầu Cố Triều Ngạn bắt đầu thả lỏng, hắn an ủi bản thân mình, loại cảm giác đó không có vẫn tốt hơn.

“Nếu vậy em còn ngồi đây khóc cái gì?”

Cố Triều Ngạn không biết thanh âm của mình lúc này có bao nhiêu trầm khàn, trên tay hắn thậm chí vẫn còn cầm khăn lau tóc, một tay khác cầm trái cây đông lạnh trên bánh pudding, Thẩm Đình không ăn phần này.

“Nếu trên người thấy đau thì phải nói người đau, nếu không phải thì phải nói rõ nguyên nhân, không có chuyện gì cũng khiến người ta lo lắng, Thẩm Đình, em đã sớm là một người trưởng thành rồi, làm gì cũng phải có trách nhiệm.”

Thẩm Đình chuyển tầm mắt qua chỗ khác, thấp giọng nói: “Là, lưng đau…”

“Nói dối?”

Cố Triều Ngạn vừa liếc mắt là biết cậu gạt người.

“Không có nói dối!”

Thẩm Đình mới không thèm quan tâm, đã đâm lao phải theo lao, cũng không ai biết vì sao cậu khóc, sao phải che giấu tâm tình.

“Tiểu Thẩm có phải là buồn ngủ… nên khó chịu hay không?”


“Em ấy đều hai mươi rồi! Còn khó chịu vì buồn ngủ được?”

Thẩm Đình trở nên khác thường khiến Cố Triều Ngạn sinh ra bất an, cảm giác nôn nóng không ngừng quấy phá trong người hắn, cái cổ trắng nõn lúc Thẩm Đình nghiêng người không ngừng hiện lên trước mắt hắn, hắn chỉ muốn xông tới cắn một cái, cắn đến mức cậu chảy máu kêu đau, biết đau đớn này là ai làm, không cần rơi lệ vì chuyện khác nữa mới thôi.

“Đình Đình nếu không buồn ngủ, chúng ta đổi sang phim hoạt hình khác xem đi.”

“Con không xem…”

Thẩm Đình nhìn bà, nói: “Con không xem, xin lỗi…”

Cậu không gọi dì, cũng không gọi mẹ, cậu nghe lời Cố Triều Ngạn nhanh chóng xin lỗi vì tâm tình của mình, đây là biểu hiện vô cùng bình thường, nhưng lại làm hai người còn lại tâm tình đại biến.

Cố Triều Ngạn đoán trước đây Thẩm Đình còn ở nhà họ Thẩm chắc chắn không phải bộ dạng này, toàn bộ ma lực thu hút người khác của cậu đều mang tới nơi này, e rằng ngay cả Thiện Cầm cũng không ý thức được, bà đến đây chưa tới nửa ngày, đã bị đứa nhóc ngốc này thu hút toàn bộ sự chú ý.

Vừa giống một người mẹ lại còn mở miệng dỗ dành, những chuyện nàu từ trước tới nay bà nào đã từng làm, ngay cả cặp sinh đôi nhà anh anh, hai cô bé xinh xắn ngoan ngoãn vây quanh bà gọi bà nội cũng không thấy bà có bao nhiêu vui vẻ.

Nhưng hắn có thể có biện pháp nào bắt đứa trẻ này giải thích rõ ràng?

Từ ngày đầu tiên đón cậu về nhà Cố Triều Ngạn đều tự hạ mình, sự tình phát triển tới mức này đều là kết cục hắn đã đoán trước được từ ngày đó.

Cố Triều Ngạn hắng giọng, chấp nhận lời xin lỗi của cậu, nhưng vẫn khồng thể thoát ra khỏi khủng hoảng, hắn hỏi thử một câu: “Thẩm Đình, em có biết anh là ai không?”

Tuy rằng chuyện xảy ra đã lâu, trong tư liệu điều tra cũng nói đại não Thẩm Đình có tổn thương vĩnh viễn, có nghĩa là mãi mãi không có khẳ năng khôi phục được nhưu người bình thường, nhưng nhìn thái độ đối xử với cậu nhưu giày rách của Vương Yên, sau khi xảy ra chuyện bọn họ dẫn cậu đi khám ở đâu, khám như thế nào đều rất đáng nghi.

Trên đời này không thiếu kỳ tích, người sống thực vật cũng có thể tỉnh lại.

Thẩm Đình dùng ống tay áo lau nước mắt, vẻ mặt thoáng qua một chút thống khổ: “Anh là ca ca.”

“Anh là ca ca của em.”


Trong lòng Cố Triều Ngạn càng sợ hãi, ngồi xổm xuống hỏi: “Anh không phải ca ca của em, ca ca em là ai?”

“Anh ta không phải…”

Thẩm Đình muốn ôm, Cố Triều Ngạn lại không có tay trống ôm cậu, Thẩm Đình ẩm ướt nửa người, khôi phục lại vẻ ngây thơ, cậu muốn tránh né không nhắc tới Chương Tước, dùng… biện pháp thông thường nhất, cuốn lấy tóc của Cố Triều Ngạn chọt chọt, độ ấm trong nhà không đủ, sợi tóc chưa kịp khô sắp bết lại với nhau, cậu bỗng nhiên nhớ tới cái gì, đặt cằm lên bả vai Cố Triều Ngạn nói hai câu ấm lòng.

“Ca ca sẽ bị cảm mất, em giúp ca ca sấy tóc.”

Ngữ khí ổn định này khiến Cố Triều Ngạn kinh ngạc không thôi, hắn run rẩy trong chốc lát, nâng mông Thẩm Đình bế lên, ôm cậu lên lầu.

Thẩm Đình sấy tóc cũng chỉ là cầm máy sấy vung loạn, Cố Triều Ngạn không kêu dừng cậu sẽ tiếp tục, sấy cả mái tóc thành một cái ổ chim, vừa rối vừa loạn, Thẩm Đình tẳ máy sấy, nghiêm túc dùng tay mình vuốt vuốt tóc, còn nhăn mũi ngửi ngửi mùi thơm trên tóc hắn, nói: “Sấy xong rồi.”

“Cảm ơn.”

Cố Triều Ngạn không thể nói câu nào không vui, hắn cất máy sấy tóc vào tủ đầu giường, đóng kỹ cửa tủ.

“Thẩm Đình, nói thật cho anh nghe.”

Cố Triều Ngạn tựa vào đầu giường, thay đổi sắc mặt: “Vừa nãy tại sao lại khóc?”

“Em không biết.”

Thẩm Đình gảy gảy lòng bàn tay, nói: “Em cái gì cũng không biết.”

“Thật không?”

“Thật mà.”

Cố Triều Ngạn chần chờ một lát, lại gần cậu nói: “Đừng tiếp tục như vậy nữa.”

Coi như chỉ tỉnh táo lại trong nháy mắt, cũng đủ làm lòng người sợ hãi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui